Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 912: Đi Xem Náo Nhiệt



Hồ Hiển Thánh mất mát một trận, rồi nói: “Tô Vũ, ngươi cũng là học viên Đa thần văn nhất hệ, tuy ngươi xuất thân Đại Hạ phủ, nhưng Đa thần văn trong thiên hạ đều là người một nhà, hiện giờ người Đa thần văn nhất hệ tại các đại phủ cũng không nhiều lắm, ngươi xem, nếu ngươi lập viện nghiên cứu, có thể tuyển nhận một vài học viên của hệ chúng ta làm chân chạy vặt được hay không, cuộc sống hiện giờ của bọn họ khó khăn lắm!”

Tô Vũ không trực tiếp đáp ứng, “Xem tình huống đi, nếu cần ta sẽ nói!”

Hắn không hứa hẹn chắc chắn.

Đa thần văn là người một nhà chỉ là lời nói suông mà thôi, Tô Vũ có cảm tình không phải với Đa thần văn nhất hệ, mà là vài vị Đa thần văn hệ bên kia, tỉ như Bạch Phong, tỉ như Trần Vĩnh, tỉ như sư tổ Hồng Đàm hoặc mấy vị đại bá Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình...

“Vậy được rồi!”

Hồ Hiển Thánh không bàn về chuyện đó nữa, ông hỏi: “Khi nào thì ngươi đi xem?”

“Hai ngày nữa, viện trưởng có gì cần dọn thì dọn trước đi, miễn cho ta tới rồi sẽ giữ lại hết, đương nhiên, một vài thứ quan trọng ngài không thể mang đi, nếu không ta sẽ không trả cái giá lớn như vậy để mua!”

“Được rồi!”

Hồ Hiển Thánh càng thêm mất mát, viện nghiên cứu của ta không còn nữa rồi!

Về sau chỉ có viện nghiên cứu Nguyên Thần.

Trước khi đi, Hồ Hiển Thánh nhớ tới một sự kiện, mở miệng: “Đúng rồi, suýt nữa đã quên, hiện tại ngươi là nghiên cứu viên sơ cấp, có nghĩa vụ kèm theo, dù không nhận học sinh nhưng vẫn phải làm nhiệm vụ giảng bài, ngươi...”

Giảng bài?

Tô Vũ chợt thấy nhức đầu, ta còn phải đứng lớp ư?

“Được rồi, ta đã biết, cảm ơn viện trưởng nhắc nhở.”

Ta có thể dạy cái gì?

Tri thức không đủ, còn không bằng đám học viên lâu năm, đương nhiên đây chỉ là một ít phương diện mà thôi, về phương diện công pháp thì kiến thức của Tô Vũ có thể xưng là đỉnh cấp, Lăng Vân tầm thường cũng chưa chắc có nhiều hiểu biết cặn kẽ như hắn.

Nếu không được thì tùy tiện mở khóa, nói về tri thức phương diện Thần khiếu cũng đủ, Tô Vũ không có gì phải chột dạ.

Thấy hắn đáp ứng thống khoái, Hồ Hiển Thánh không nhiều lời nữa, nhanh chóng biến mất.

Trước khi đi ông còn thở dài một tiếng, hận Tô Vũ không gọi ông lại, nói rằng những lời ban nãy chỉ là đùa thôi, hắn nguyện ý đưa tặng mấy chục vạn điểm công huân... Thôi, hiển nhiên ông phải thất vọng rồi.

Tô Vũ không có ý này!

Chờ ông đi rồi, Tô Vũ mới gọi Cục lông nhỏ xuất hiện, hắn nhéo nhéo má nó, bật cười vui vẻ: “Vận khí chúng ta không tồi, viện nghiên cứu kia là một nơi rất tốt!”

Nhật Nguyệt công phá cũng mất thời gian.

35 vạn điểm công huân, không lỗ, hơn nữa còn sẽ có lời, mình tự mua như vậy cũng tốt, tránh cho nợ Chu gia quá nhiều, tuy rằng sau trận chiến Tinh Lạc Sơn hắn đã nợ Chu Thiên Đạo không ít.

...

Năm 351 lịch An Bình, ngày 15 tháng 1.

Là ngày các đại học phủ khai giảng.

Kỳ nghỉ nửa tháng qua đi, học kỳ mới bắt đầu.

Đại Minh Văn Minh học phủ, một tòa học phủ vô cùng to lớn.

Sáng sớm, học phủ an tĩnh nửa tháng lại quay trở về trạng thái sôi trào, ầm ĩ.

Trước cánh cổng rộng rãi của học phủ, giờ phút này náo nhiệt phi phàm, không trung có con chim bay xuống, trên mặt đất, có mãnh thú mau lẹ vọt tới, những đám chim và mãnh thú đó vừa đến nơi liền nhanh chóng hóa thành những khối kim loại.

Các học viên lần lượt bước ra.

“Bạch Tuấn Sinh đến rồi!”

Phía dưới, có người nhìn thấy thân ảnh một người ngồi trên một con phi điểu trên không trung, tức khắc kích động hô to: “Bạch Tuấn Sinh đã đột phá đến Đằng Không, thật là lợi hại!”

“Đẹp trai quá!”

“Đừng hô, thân thể hắn Đằng Không, ý chí lực vẫn là dưỡng tính, có gì ghê gớm!”

“...”

Mỗi người một câu, ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Vài giây sau, một thanh niên tuấn lãng hạ xuống đất, phi điểu biến mất, Bạch Tuấn Sinh tươi cười xán lạn.

Y vừa hạ xuống, nơi xa, một thanh niên mập mạp, cũng chính là Chu Hồng Lượng cười to cất tiếng: “Bạch Tuấn Sinh, thân thể ngươi Đằng Không rồi, đi Chiến Tranh học phủ đi! Bạch gia ngươi đều là Chiến Giả, ngươi chạy đến Văn Minh học phủ làm gì, có phải sợ chết hay không? Nói đi, có phải ngươi không dám ra tiền tuyến hay không?”

Sắc mặt Bạch Tuấn Sinh triệt để biến thành màu đen! Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi mới sợ chết, ai nói Bạch gia ta không có Văn Minh sư? Đường ca ta chính là Văn Minh sư!”

Chu Hồng Lượng cười ha hả: “Đường ca ngươi đang ở chiến trường Chư Thiên kìa, sao ngươi không đi đi? Ngươi cũng là Đằng Không mà, mau đi đi!”

“...”

Bạch Tuấn Sinh tức giận: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ đi!”

Hai người cãi nhau, đúng lúc này có người hô: “Chu Cửu, rốt cuộc Tô Vũ có tới Đại Minh phủ không? Người đâu? Có tới học phủ chúng ta không? Sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu cả!”

Chu Hồng Lượng đáp: “Đương nhiên là có, sao có thể giả được? Bộ dạng hắn bình thường thôi, mọi người đừng mong đợi, tên này nhàm chán lắm...”

“Nhưng nghe nói thực lực của hắn rất mạnh!”

Chu Hồng Lượng lắc đầu, “Thực lực thì đúng là mạnh, nhưng Văn Minh sư chúng ta không chỉ dựa vào thực lực, ta thấy hắn giống Chiến Giả hơn, thủ đoạn không nhiều lắm, quả nhiên do Bạch gia dạy dỗ có khác, phong cách đúng là Chiến Giả.”

Cậu đang nói, phía sau có người khẽ cười: “Điện hạ, nói bậy sau lưng người khác không tốt đâu.”

Chu Hồng Lượng cứng đờ!

Má!

Gia hỏa này đến từ lúc nào?

Cậu quay đầu lại, thấy Tô Vũ đang chắp tay sau lưng, khuôn mặt tươi cười nhìn cậu.

Chu Hồng Lượng tức khắc có chút ngượng ngùng, mà lúc này có người nhận ra Tô Vũ, vội vàng hô: “Mọi người mau tới đây, Tô Vũ đến rồi!”

“Tô Vũ đến rồi!”

“Mau đến xem đi!”

“Sát nhân cuồng tới rồi!”

“Đừng kêu lung tung, người đâu?”

“Tránh ra cho ta xem với.”

“...”

Gà bay chó sủa!

Chung quanh càng ngày càng nhiều người vây lại, một đám người nhìn chằm chằm Tô Vũ như nhìn thứ hiếm lạ.

Đều là nhân loại! Cũng có một cái mũi hai con mắt, sao lại lợi hại như vậy?

“Các ngươi nói xem, hắn có thể ngứa mắt người khác mà một đao chém chết hay không?”

“Cẩn thận đi, mọi người cách hắn xa một chút.”

“Đừng sợ, chúng ta đông người mà!”

“...”

Tô Vũ bó tay, ta là người bình thường, đám Văn Minh sư Đại Minh phủ này bị điên à?

Thậm chí hắn còn cảm ứng được có không ít lão sư cũng xen lẫn trong đám đông, lúc này cũng đang tò mò quan sát hắn.

Có gì hay để xem?

Biết vậy hắn đã âm thầm đi vào học phủ rồi.

Hắn đang nghĩ ngợi, bên kia, đường đệ của Bạch Phong, Bạch Tuấn Sinh bỗng nhiên lên tiếng, “Ngươi là chất nhi Tô Vũ của ta sao?”

Tô Vũ nhìn y một cái, không có biểu tình gì, Bạch Tuấn Sinh cứng đờ, ánh mắt Tô Vũ... Không quá thân thiện.

“Ta là đệ đệ của Bạch Phong, ta gọi ngươi là chất nhi, bối phận không sai chứ?”

Bạch Tuấn Sinh có chút chột dạ, không sai mà!

Theo bối phận, ngươi chính là chất nhi của ta.

Nhìn ta như vậy làm gì?

Tô Vũ từ tốn đáp: “Sư thừa có tự, ta là học sinh của Bạch Phong lão sư, nhưng ngoài quan hệ sư đồ, Bạch đồng học, xét thân phận như những người khác đi!”

Ta không muốn vô duyên vô cớ có thêm một vị thúc thúc!

Bạch Tuấn Sinh ngượng ngùng, “Không thú vị.”

Tô Vũ này không thú vị gì cả!

Tô Vũ không nói gì, hắn phát hiện, có khả năng Văn Minh sư Đại Minh phủ thật sự khuyết thiếu một chút thường thức xã hội, ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, đám học viên nhìn thấy học viên thiên tài, học viên Bách cường, ai mà không ngoan ngoãn nhường đường, né xa ba thước.

Xem náo nhiệt ư?

Xem cái píp, có tin ta khiêu chiến ngươi, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất hay không?

Nhưng may mà đám người này chỉ muốn xem náo nhiệt, không có ý xấu, có lẽ lát nữa sẽ giải tán thôi.

Tô Vũ đang nghĩ ngợi, ngay sau đó, hắn liền kiến thức tính tình thay đổi thất thường của đám người nơi đây.