Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 970: Ngụy Văn Minh Sư



“Ba năm?”

Mấy người Văn Trung chấn kinh, ba năm thì thật sự không quá lâu, thậm chí có thể nói là rất ngắn!

Ba năm, nếu có thể giống như Tô Vũ, thông suốt 360 cái khiếu huyệt.

Vậy chẳng phải là...

Nghĩ vậy, Văn Trung trầm giọng nói: “Ngươi muốn truyền《 Nguyên Thần Thông Suốt Quyết 》ra ngoài, không sợ những người khác biết cũng sẽ đi khai mở 360 khiếu huyệt giống ngươi sao?”

Tô Vũ bật cười, “Trong thời gian ngắn tới, ta không định nói cho mọi người biết vị trí mấy khiếu huyệt cuối cùng, ai muốn tìm ra thử thì có thể tự đi mà thử nghiệm!”

Khiếu giữa mày, khiếu cột sống, thông thiên khiếu, dù có kẻ biết mấy khiếu này ở đâu thì cũng không biết vị trí cụ thể.

Nếu muốn tự mày mò thí nghiệm thì thông thiên khiếu còn tạm được, nhưng khiếu giữa mày thì có lẽ chẳng mấy ai dám thử, không chết một đám người chắc chắn thí nghiệm không ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ không định truyền thụ ra ngoài.

Chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì!

Truyền ra chỉ có lợi cho một nhóm nhỏ Nhân tộc, ai có tài nguyên và có thể tiêu phí mấy vạn điểm công huân để thông suốt chứ, chỉ có một ít hậu duệ của vô địch là có đủ tiềm lực này.

Có điều tại sao Tô Vũ phải truyền ra?

Trong thời gian tới, hắn sẽ không truyền cho bất cứ ai.

Trừ phi sau này có người làm hắn cảm thấy có thể truyền mới được.

5 vạn điểm công huân, đại gia tộc có thể bỏ ra được.

Đương nhiên tốt nhất còn phải có bảo vật như nguyên khí bí cảnh, chẳng hạn như hôm nay hắn hao phí nhiều Nguyên Khí dịch như vậy, lại còn suýt nữa không đủ là có thể hiểu.

Tô Vũ không nói gì, cất bước xuống lầu.

Hắn mở cửa, nhìn về phía Ngưu Bách Đạo và Hồ Hiển Thánh bên ngoài, mỉm cười hô lên: “Phủ trưởng, viện trưởng, đa tạ! Hai vị tiến vào trong uống ly trà đi!”

Hắn im bặt không nhắc tới chuyện khác!

Khai 360 Nguyên khiếu, không tồn tại.

Ta không nói, các ngươi cũng đừng hỏi thì hơn.

...

Ngoài cửa.

Ngưu Bách Đạo nhìn Tô Vũ, nhìn một hồi lâu, ông mới mở miệng: “Vậy vào ngồi đi, Tứ Quý Các của lão Hồ không tệ lắm, giờ thành ra ngươi được lợi rồi.”

Bên cạnh, Hồ Hiển Thánh cạn lời.

Tim đau quá!

Ông cũng nhìn Tô Vũ một hồi, có chút thổn thức, thầm mắng: “Ngụy Văn Minh sư!”

Ngươi còn tính là Văn Minh sư sao?

Vớ vẩn!

Có Văn Minh sư nào giống ngươi chứ?

Lúc này dù Tô Vũ lợi dụng thần văn chữ “Âm” để che lấp thì cũng khó che được lực lượng cường đại kia.

Tuy nhìn hắn gầy yếu, nhưng Hồ Hiển Thánh dám khẳng định rằng một vài Chiến Giả Đằng Không mà muốn so thân thể với Tô Vũ thì cũng sẽ bị đánh bại!

Phải là đỉnh cấp thiên tài, đúc thân mười mấy lần mới được!

Nếu không, Đằng Không tầm thường mà múa may trước mặt Tô Vũ thì cầm chắc sẽ bị hắn giết đẹp chỉ trong vài chiêu.

“Vạn Thạch cửu trọng?”

Ngưu Bách Đạo vừa vào cửa vừa cười hỏi: “Xác định được đúc thân pháp chưa? Nếu chưa thì chỗ ta có mấy bộ đều không tồi, một bộ mạnh nhất đúc thân 27 lần, nhất trọng tam đúc!”

Hồ Hiển Thánh lắc đầu, “Đúc thân quá nhiều không có tác dụng lớn gì, càng về sau hiệu quả càng yếu, còn hao phí nhiều tài nguyên, đúc thân cũng cần rất nhiều tinh huyết làm cơ sở! Tỷ như Cửu đúc bình thường, một lần đúc cần khoảng 10 giọt tinh huyết cùng giai.”

Ông nhìn Tô Vũ, nhăn nhó nói: “Hiện tại chỉ sợ thân thể ngươi đã có cơ sở thất bát đúc, cần tinh huyết Đằng Không thất bát trọng mới được, nếu ngươi dùng tinh huyết Thần Ma đúc thân, vậy thì cửu đúc đi, kiếm trăm giọt tinh huyết, đúc xong rồi thì tiến vào Lăng Vân.”

Nếu ngươi lựa chọn đúc mấy chục lần, chắc chắn đám Thần Ma sẽ đuổi giết tới cửa mất.

Hao phí mấy trăm đến hơn một ngàn giọt tinh huyết Thần Ma chỉ để ngươi đúc thân? Má nó, ngươi đừng nói muốn dùng tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc và Thủy Ma tộc đúc thân.

Nói vậy, ngươi phải giết hơn mười vị mới đủ, có lẽ có thể đến cả mấy chục vị!

Hồ Hiển Thánh không dám tưởng tượng, giết nhiều như vậy, Đại Tần phủ chắc cũng phải đau đầu.

Số lượng Nguyên Thủy Thần tộc và Thủy Ma tộc không tính là quá nhiều, Tô Vũ còn không dùng loại tầm thường, chắc phải Đằng Không cửu trọng mới xứng với thân thể của hắn.

Giết nhiều như thế, Nhật Nguyệt hay vô địch nhà người ta cũng có khả năng hiện thân bóp chết hắn.

Hiển nhiên, Ngưu Bách Đạo cũng nghĩ đến điểm này, ông ho khan một tiếng, đoạn nói: “Cửu đúc cũng tốt, sớm tiến vào Lăng Vân thậm chí là Sơn Hải, thân thể yếu chút cũng... Không, dù ngươi cửu đúc thì thân thể cũng sẽ không yếu, hiện giờ chuyên chú vào Văn Minh sư đạo đi.”

Đừng đề cử đúc thân pháp quá mạnh!

Ông sợ Tô Vũ thật sự động tâm, chạy tới đúc thân thể mấy chục lần, khi đó sẽ phiền toái lớn.

Ai cung cấp cho hắn nhiều tinh huyết Thần Ma như vậy?

Là của Nguyên Thủy Thần tộc hay Thủy Ma tộc?

Ngưu Bách Đạo nghĩ mà đau cả đầu!

Tô Vũ tủm tỉm cười, mở miệng trấn an: “Ta không vội!”

Là không vội.

Có thể chiến Lăng Vân rồi, hắn còn gấp cái gì.

Từ từ đi!

Mạnh nhất 27 đúc?

Cái này không tính là quá mạnh!

Ít nhất ta phải đúc thân 36 lần!

Nếu Đúc thân pháp cũng phân Thiên Địa Huyền Hoàng, 9 lần là nhất đẳng, 36 lần chính là Thiên Giai.

Không tìm được đúc thân pháp Thiên Giai, vậy ta thực xin lỗi chính mình.

Nếu đúc một lần có thể tăng lên 10%, dù hậu kỳ hiệu quả yếu bớt, Tô Vũ ngẫm nghĩ... Hắn tới Đằng Không cửu trọng có khi thật sự có thể chiến Sơn Hải, loại yếu đuối bình thường thôi.

Đương nhiên chân thật thế nào thì khó nói trước.

Sơn Hải hợp nhất khiếu, sau khi hợp khiếu nguyên khí còn cửu biến, chưa chắc hắn có thể địch lại.

Nhưng tới giai đoạn đó rồi thì hắn chắc chắn có thể vượt giai chiến đấu, Đằng Không cửu trọng chiến Lăng Vân cửu trọng không khó đúng không?

Thực lực càng mạnh thì càng khó vượt giai chiến đấu.

Thời kỳ nhỏ yếu, Thiên Quân chiến Vạn Thạch không khó, rất nhiều thiên tài có thể làm được.

Nhưng thời kỳ cường đại thì khác.

Lăng Vân chiến Sơn Hải rất hiếm thấy, trừ phi Lăng Vân thất trọng trở lên chiến với Sơn Hải tiền kỳ. Còn như Bạch Thiên Hạo đánh chết Sơn Hải thất trọng thì gần như chưa từng có, vì vậy Bạch Thiên Hạo mới có thể lưu danh muôn đời, dù chiến xong liền chết nhưng ông ấy vẫn để lại một dấu ấn đậm nét trong sách sử.

...

Tầng cao nhất.

Tứ Quý Các.

Chỉ có ba người, Tô Vũ, Ngưu Bách Đạo và Hồ Hiển Thánh.

Tô Vũ pha trà cho bọn họ, chính là dùng lá trà mà Hồ Hiển Thánh lưu lại.

Hồ Hiển Thánh bưng ly lên uống, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng.

Trầm mặc một hồi, Hồ Hiển Thánh mới mở miệng: “Tiểu tử, ngươi có muốn nghiên cứu không gian đại trận hay không? Cái này thật sự rất tốt, chạy trốn là nhất lưu.”

Ông phát hiện Tô Vũ nghiên cứu cái gì cũng có thể nhanh chóng cho ra thành quả.

Không biết có phải nhờ di tích truyền thừa không, trong di tích của hắn liệu có truyền thừa không gian đại trận hay không nhỉ?

Thời đại thượng cổ chắc là có đi?

Tô Vũ phì cười, khéo léo từ chối: “Viện trưởng, hiện tại ta không có năng lực này.”

Hồ Hiển Thánh nghe vậy thì vô cùng tiếc nuối, Ngưu Bách Đạo chỉ cười cười phụ họa: “Đừng nghe lão Hồ nói nhảm, cứ kệ ông ta đi. Tô Vũ, lần trước ngươi nói mình muốn đánh sinh tử chiến với Đan Hùng, tiểu tử kia không hé răng, ngươi nghĩ như thế nào, có muốn tiếp tục bức bách không hay mặc kệ?”

Kỳ thật ông muốn nhìn xem hiện tại thực lực Tô Vũ rốt cuộc đã đến mức nào.

Thực lực Đan Hùng không yếu, nếu yếu thì đã không thể quét ngang học viên đa thần văn hệ cùng giai của các đại phủ.

Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không thì thôi đi, ngươi vốn đã bị nhiều người chú ý rồi, hiện tại thua không đáng, thắng thì cũng chẳng được gì.”

Tô Vũ cười đáp: “Tùy thôi, nếu hắn dám đến thì ta liền ra tay, không tới thì thôi!”

Nói đến đây, Tô Vũ lại mở miệng: “Phủ trưởng, ta có thể dùng tinh huyết mạnh hơn để đúc thân thể không? Tỉ như Nhật Nguyệt cảnh.”

“Không sợ chết thì cứ thử xem!”

Vậy thôi!

Ngưu Bách Đạo buồn cười: “Thân thể ngươi tuy không yếu, nhưng dù sao cũng có hạn, dùng tinh huyết Lăng Vân cảnh thì vẫn miễn cưỡng có thể, còn tinh huyết Sơn Hải cảnh sẽ làm ngươi no chết!”

Tô Vũ tiếc nuối.

Bằng không dùng tinh huyết Thần Ma Nhật Nguyệt cảnh chắc sẽ không tốn nhiều.

Một giọt tinh huyết có khả năng đúc thân rất nhiều lần!