Khương Thanh Nga hơi gật đầu, nhưng nàng lại không quay người đi ngay, mà hướng ánh mắt về phía Đế Pháp Tình đang vô cùng kích động phía sau Lý Lạc, nói: "Ngươi tên là Đế Pháp Tình đúng không?"
Đế Pháp Tình kích động, vội vàng gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng nói: "Khương học tỷ, ngươi vẫn còn nhớ ta sao?"
Khương Thanh Nga bình tĩnh nói: "Ta hy vọng ngươi về sau đừng quấy rầy Lý Lạc nữa, nếu không có thể ta sẽ "chăm sóc" vị ca ca ở trong Thánh Huyền Tinh học phủ kia của ngươi nhiều hơn một chút."
Vẻ kích động trên mặt Đế Pháp Tình lập tức đọng lại, một lúc lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt vàng óng thuần túy của Khương Thanh Nga, nàng chỉ có thể rụt rè gật đầu, đâu còn có nửa điểm ngang tàng hống hách khi ở trước mặt Lý Lạc nữa.
Bấy giờ Khương Thanh Nga mới xoay người đi, áo choàng xanh lam khẽ hất lên, vào trong xa liễn với Lý Lạc, sau đó Sư Mã thú gầm dài một tiếng, đạp lên sương mù, vững vàng đi về phía trước.
Đế Pháp Tình thì lại đưa mắt nhìn theo xa liễn dần đi xa, hồi lâu sau mới xoa xoa khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt ngập tràn mê say.
"Khương học tỷ... Thật là ngầu quá đi, đúng là yêu học tỷ chết mất!"
Bốn con Sư Mã thú kéo xa liễn chuyển động, vững vàng lao vụt đi trên đường phố rộng rãi của Nam Phong thành, những tòa kiến trúc được dựng lên san sát như rừng bên cạnh đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
Bên trong xa liễn khá rộng rãi, ấm áp, tóm lại là thoải mái dễ chịu, Lý Lạc và Khương Thanh Nga đang ngồi ở hai bên bàn trà.
Hai người cũng không có quá nhiều lời gì để nói, Lý Lạc vừa lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần, Khương Thanh Nga thì mở một quyển sách ra chăm chú đọc, có một tia nắng rọi vào từ giữa khe hở cửa sổ, chiếu lên gò má tinh xảo như ngọc của nàng, khiến cho gương mặt nàng càng thêm óng ánh lung linh.
Im lặng kéo dài thật lâu, hàng lông mi thon dài đen nhánh của Khương Thanh Nga đột nhiên chớp chớp, nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi mắt vàng nhìn chăm chú vào Lý Lạc phía trước, nói: "Xem ra lời nói mấy năm trước của ta ở Nam Phong học phủ đã mang tới cho ngươi không ít phiền toái."
"Ta rất xin lỗi."
Lý Lạc nghe vậy thì mở mắt ra, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng không che giấu được lãnh lệ cường thế bên trong trước mắt, cười nói: "Lời xin lỗi này chẳng nhìn thấy chút thành ý nào cả."
"Nếu như ngươi có thành ý thì đồng ý cho ta giải trừ hôn ước đi."
Khương Thanh Nga tùy ý lật một trang sách qua, nói: "Chẳng lẽ đây chính là từ hôn trong truyền thuyết sao? Nhưng mà trong thoại bản hí kịch, người nên chủ động nhắc tới chuyện này phải là ta mới đúng? Có phải ngươi làm ngược rồi không?"
Đối với sự âm u lạnh nhạt đột ngột này của nàng, Lý Lạc cũng có chút dở khóc dở cười.
Khương Thanh Nga ngẩng đầu, nhìn vào Lý Lạc, thản nhiên nói: "Sao vậy? Sợ hôn ước này càng ngày càng mang tới phiền phức lớn hơn tới cho ngươi?"
Lý Lạc im lặng một lúc, lắc đầu, nói: "Là sợ làm chậm trễ ngươi, một nữ hài tử như ngươi việc gì cứ phải gánh chịu một mối hôn ước không cần thiết? Ngươi cũng không phải không biết hôn ước này vì sao mà có, vì nó mà mấy năm đó cha ta đã bị mẹ ta đánh bao nhiêu lần?"
"Là cha ta tạo ra chuyện hoang đường này, thật ra ta cũng ủng hộ việc cha ta bị đánh, nhưng điều quan trọng là dựa vào đâu mà mỗi lần mẹ ta đánh cha ta, ta cũng phải chịu đòn cùng?!"
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Lý Lạc có chút ấm ức.
Nhớ tới cảnh nữ nhân ưu nhã đối xử với mình vô cùng dịu dàng kia lại vừa chống nạnh, vừa nhướng lông mày đánh cho hai nam nhân một lớn một nhỏ trong nhà tới gà bay chó chạy, ngay cả Khương Thanh Nga lúc này cũng không nhịn được mà hơi cong đôi môi phớt hồng lên, nhưng lại nhanh chóng ép xuống.
"Ta không sợ." Nàng lắc đầu nói.
Lý Lạc nhức đầu, nói: "Vậy về sau nếu ngươi gặp được người mình thích thì xử lý kiểu gì? Ngươi đúng là càn rỡ."
Khương Thanh Nga cười nhạt nói: "Chưa chắc sẽ gặp được, ánh mắt của ta rất cao, hơn nữa ngươi và ta đã từng có hôn ước, ta sẽ không có khả năng có tâm tư gì với những người khác nữa."
Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Khương Thanh Nga, trong giọng nói đột nhiên có thêm một chút tức giận: "Khương Thanh Nga, tốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta biết cha mẹ ta đối xử với ngươi rất tốt, ngươi rất cảm kích bọn họ, thế nhưng ngươi không cần phải dùng cách thức này để thể hiện sự biết ơn của ngươi, ngươi coi ta là cái gì? Là công cụ để ngươi dùng để biểu đạt sự biết ơn sao?"
"Hôn ước này, ngươi đồng ý, nhưng ta đã từng đồng ý chưa?"
Lý Lạc đột nhiên nổi giận, làm cho Khương Thanh Nga cũng phải giật mình, đôi mắt màu vàng trong trẻo của nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt phía trước, im lặng một lát, sau đó nàng hơi cúi đầu xuống, nói: "Thật sự xin lỗi, chuyện này đúng là ta chưa cân nhắc đến cảm nhận của ngươi."
Lý Lạc thấy thế bèn nói: "Đã vậy thì hôn ước này..."
"Nhưng mà..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thanh Nga ngước lên, nhìn vào Lý Lạc nghiêm túc nói: "Chắc hẳn ngươi cũng biết quy củ trong nhà chúng ta là như thế nào, nếu như hai bên bất đồng ý kiến, thì đánh một trận trước đã, sau đó bên thắng sẽ được hưởng quyền quyết định."
Quy củ này là do mẹ của Lý Lạc định ra, qua nhiều năm vẫn luôn thông dụng trong bất cứ chuyện gì ở nhà, cho nên mỗi lần nàng và cha Lý Lạc xuất hiện tình huống bất đồng ý kiến, nàng sẽ lại vén tay áo lên, trực tiếp kéo cha vào phòng huấn luyện.
"Cho nên nếu ngươi có ý kiến gì với hôn ước thì sau khi về nhà chúng ta có thể đến phòng huấn luyện, sau đó làm theo quy củ." Khương Thanh Nga nói.
Vẻ mặt Lý Lạc lập tức cứng lại, sắc mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng hắn cắn răng, chỉ vào Khương Thanh Nga phẫn nộ nói: "Khương Thanh Nga, ngươi đừng có quá đáng, ta bây giờ mới chỉ nhập môn, mới Thập Ấn cảnh, sao có thể đánh với người đã Địa Sát Tướng như ngươi?!"
Đường tu hành của Nhân tộc, sau khi mở ra tướng cung thì là Trúc Cơ Thập Ấn cảnh, sau Thập Ấn cảnh là Tướng Sư cảnh, chỉ có sau Tướng Sư cảnh, việc tu hành mới là chân chính bắt đầu.
Sau Tướng Sư cảnh có ba cảnh giới lớn.
Bái Tướng, Phong Hầu, Xưng Vương.
Phong Hầu và Xưng Vương quá xa, trong Bái Tướng chia làm hai giai thượng hạ, thượng là Thiên Cương Tướng, hạ là Địa Sát Tướng... Khương Thanh Nga đang ở cấp độ Địa Sát Tướng.
Có thể đạt tới Bái Tướng cảnh ở độ tuổi này, thiên phú tu luyện của Khương Thanh Nga tuyệt đối khiến cho vô số người phải chấn động, thậm chí có người còn từng suy đoán e rằng kỉ lục người trẻ tuổi nhất đạt tới Phong Hầu của Đại Hạ quốc sẽ bị nàng phá vỡ.
Nhưng bây giờ, Khương Thanh Nga Địa Sát Tướng lại muốn đánh một trận với Lý Lạc đang kẹt ở Thập Ấn cảnh...
Lý Lạc lo lắng đến lúc đó nhỡ may nàng không khống chế được lực lượng, trực tiếp một tay tát chết hắn.
Khương Thanh Nga cất sách vở trên bàn đi, có chút tiếc nuối nói: "Thế là ngươi không đồng ý với cách thức này, vậy thì không còn cách nào."
Lý Lạc tức run người, thế giới này còn có thể xấu xa hơn nữa không vậy, ta muốn từ hôn thôi mà cũng khó khăn như thế sao?
Hắn bất lực dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhẵn mịn tinh xảo của Khương Thanh Nga, đặc biệt là đôi mắt vàng óng kia của nàng, trong trẻo đến mức khiến cho người ta có chút mê say.
Hắn thở dài một hơi, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Thanh Nga tỷ, chúng ta đã ở chung với nhau rất nhiều năm, ta biết rõ thật ra ngươi cũng không có loại tình cảm nam nữ đó với ta."
"Không có tình cảm làm cơ sở, thì hôn ước này còn có ý nghĩa gì?"
Khương Thanh Nga im lặng một lát, nói: "Ta muốn nói, ngày mai ngươi mới chỉ có mười bảy tuổi thôi, giả vờ già dặn cái gì..."
"Lời ngươi nói quả thật cũng có lý, nhưng ta cũng không có hứng thú với bất cứ ai khác cả, chí ít thì ta không bài xích ngươi."
Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Thanh Nga tỷ, tờ hôn ước kia phần lớn là do ngươi cảm kích cha mẹ ta, ta tin rằng tình cảm của ngươi dành cho bọn họ mãnh liệt hơn dành cho ta rất nhiều, nhưng ta thật sự không cần loại cảm kích này."
Dứt lời, Lý Lạc gục đầu xuống, chậm rãi nói: "Ta biết muốn ngươi thu lại hôn ước có lẽ không quá thiết thực, nhưng mà..."
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Thanh Nga, "Ta hy vọng ngươi có thể cho chính mình, cũng là cho ta một cơ hội."
Lý Lạc dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta có thể làm một giao dịch, trước khi ta chưa có đầy đủ năng lực, ngươi giúp ta quản lý Lạc Lam phủ, nếu như ngươi có thể giúp Lạc Lam phủ không phải chịu quá nhiều tổn thất đến khi ta tiếp quản nó, để cảm ơn ta sẽ trả hôn ước lại cho ngươi, thấy thế nào?"
Khương Thanh Nga không nói gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn theo tiết tấu, im lặng kéo dài thật lâu, cuối cùng nàng nói khẽ: "Lý Lạc, ngươi thật sự không thích ta sao?"
Lý Lạc khựng lại, bất chợt hắn hít sâu một hơi, nói: "Thanh Nga tỷ, có lẽ ngươi đã đánh giá thấp lực hấp dẫn và sự ưu tú của mình, đối với người ở độ tuổi này mà nói, mị lực của ngươi chính là hung khí chí mạng, nếu như ta nói không thích thì đúng là đã dối trái và nói trái với lương tâm của mình."
"Nhưng mà ta không cần loại hôn ước này."
Lông mày Khương Thanh Nga hơi hơi nhướng lên, tay nhỏ đột nhiên đập lên bàn trà.
Ầm!
Lý Lạc giật mình, vội vàng dịch mông lùi ra phía sau, nói: "Chúng ta thương lượng tử tế, đừng nên động thủ."
Khương Thanh Nga lườm hắn một cái, thản nhiên nói: "Lý Lạc, một thời gian không gặp thôi mà tài năng mồm mép của của ngươi đã tăng lên nhiều đấy, nhưng lời ngươi nói cũng coi như là có mấy phần đạo lý, ta có thể xem việc này như một cuộc giao dịch, chờ đến khi ngươi muốn tiếp nhận Lạc Lam phủ, ta sẽ giao nó thật hoàn chỉnh cho ngươi, đến lúc đó ngươi hãy đưa lại hôn ước cho ta."
Lý Lạc nghe vậy, lập tức thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhưng cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong lòng lại tự dưng xuất hiện một chút mất mát khó hiểu, điều này khiến hắn không khỏi thầm mắng mình một tiếng, đúng là đê tiện...
"Lí do thoái thác hôm nay của ngươi đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, xem ra ngươi cũng không còn là trẻ con nữa."
Lý Lạc có chút tức giận: "Trẻ con? Ta trẻ con chỗ nào?"
Khương Thanh Nga không đáp lại lời này của hắn, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Nhưng mà Lý Lạc, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu cuối cùng, ngươi thật sự muốn tiến hành cuộc giao dịch này sao? Một khi lùi hôn ước này lại, e rằng cả đời này ngươi sẽ không còn một chút hy vọng nào nữa đâu."
Lông mày Lý Lạc nhíu lại, hai tay đè xuống bàn trà, đứng thẳng người lên, trực tiếp nhìn xuống Khương Thanh Nga, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau khoảng nửa thước.
"Khương Thanh Nga, ta thật sự không hề cần mối hôn ước này, bởi vì ta muốn tương lai ngươi sẽ tự tay đưa hôn ước cho ta, chứ không phải là cho cha mẹ ta."
Đôi mắt màu vàng của Khương Thanh Nga phản chiếu lại khuôn mặt tuấn lãng của Lý Lạc, dáng vẻ như cười như không bên khóe môi nàng càng đậm hơn, tất nhiên nàng hiểu rõ ý của Lý Lạc, vốn dĩ hắn trả hôn ước này lại cho nàng là vì bây giờ nàng không có tình cảm nam nữ với hắn, mà về sau khi nàng lại lần nữa đưa hôn ước cho Lý Lạc, tức là nàng đã thích hắn.
"Ngồi xuống." Bờ môi đỏ của nàng hé mở.
Một lực lượng vô thanh vô tức xuất hiện, trực tiếp ấn Lý Lạc ngồi lại chỗ cũ, nặng nề đập lên ván xe, lực đạo đó khiến cho Lý Lạc không nhịn được mà hơi nhếch miệng.
Thế là khí thế lúc trước lập tức tan rã.
Khương Thanh Nga nâng má, có chút lười biếng nhìn Lý Lạc, nói: "Thực lực không lớn mà khẩu khí cũng không nhỏ chút nào, những năm này ta đã gặp nhiều thiên kiêu nhưng chưa một ai dám nói với ta những lời thế này."
"Lý Lạc, đừng mơ tưởng xa vời nữa, mục tiêu của ngươi quá viển vông, chẳng qua nếu như ngươi thật sự muốn thử thì ta cũng không ngại cho ngươi một cơ hội."
Trong đôi mắt vàng của nàng tỏa ra ánh sáng, thần bí mà sâu lắng.
"Ta chờ ngươi ở Thánh Huyền Tinh học phủ... Đây là bước đi đầu tiên, nếu như ngay cả điểm đó mà ngươi còn không đạt được, thì những lời hôm nay của ngươi cứ coi như là do tâm lý phản nghịch của thiếu niên quấy phá đi, sau đó quên hết đi."