“Bây giờ, chúng tôi rất hân hạnh mời tổng giám đốc Ninh của công ty dược Ngự Thông làm người chứng hôn cho hai vợ chồng Âu Bách Phong và Cao Hiểu...” Trên sân khấu, người chủ hôn lưu loát đưa microphone cho Ninh Hành đang đứng ở trước sân khấu.
Xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, còn có tiếng huýt sáo vang lên.
Ninh Hành mặc một bộ tây trang màu lam đơn giản nhưng nổi bật, trên túi ngực để lộ ra một góc chiếc khăn vuông màu đỏ đô, vừa cao quý vừa hấp dẫn. Anh nhận microphone, dựa trên tấm thiệp màu hồng đã được chuẩn bị trước mà đọc mấy câu, Khương Bách Vạn không nghe rõ anh đang đọc cái gì, chỉ cảm thấy hôm nay Ninh Hành đẹp trai đến mức khiến người ta tim đập chân run, lại còn hết sức manly, đừng nói đến mấy cô gái chưa kết hôn ở bên dưới, ngay cả mấy bác gái cũng nhìn anh đến mê mẩn.
Anh xác định là tới làm người chứng hôn chứ không phải đến phá đám đấy chứ?
Ninh Hành đọc xong lời chứng hôn thì bước xuống khỏi sân khấu. Người phục vụ kéo một cái ghế bên bàn chủ nhà ra để anh ngồi xuống, cái ghế kia vừa khéo ở bên cạnh phù dâu. Ninh Hành dường như không nhìn thấy Khương Bách Vạn, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay cởi áo khoác, áo sơ mi hơi bó người làm lộ rõ cơ bắp trên cánh tay, vừa liếc mắt đã thấy rõ anh chính là loại đàn ông “mặc quần áo thì thấy gầy, cởi quần áo ra lại thấy có thịt” trong truyền thuyết.
“Tổng... tổng giám đốc Ninh...” Khương Bách Vạn kiên trì lên tiếng chào hỏi: “Này...”
Ninh Hành nghiêng đầu, thấy cô thì nhíu mày, ngẩn ra một chút, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bởi vì Khương Bách Vạn đang mặc váy quây ngực nên cô theo bản năng lấy hai tay che trước ngực, nhìn anh với vẻ đề phòng. Ninh Hành cười lạnh một tiếng, vắt áo khoác tây trang lên tay vịn của ghế, thấy cô vẫn che trước ngực không chịu buông tay ra thì hỏi: “Cô đang che chỗ viết mật mã thẻ ngân hàng đấy à?”
Khương Bách Vạn vừa nghe đã bực lên, len lén trừng mắt nhìn anh, thả tay ra, cố tỏ vẻ bình tĩnh bưng đồ uống lên uống một hớp. Ninh Hành chế giễu, nhìn vào ngực cô một lát, cười một tiếng, lại nói: “Thì ra là như vậy.” Dứt lời, anh còn ra vẻ ghét bỏ lắc đầu một cái, giống như vừa rồi anh chỉ xem một trận bóng không có gì hấp dẫn.
“Hừ!” Khương Bách Vạn tự nhủ thầm trong lòng, mình không chấp nhặt với người này, thật là không hiểu thẩm mỹ, có cơ có thịt thì sao chứ, đẹp lắm chắc? (đúng là rất đẹp =_=)
Thấy nghi thức đã kết thúc, cô dâu chú rể từ trên sân khấu bước xuống, Khương Bách Vạn tự giác đứng lên chạy tới nâng váy cho Cao Hiểu, cẩn thận như thể đối với chị ruột của mình. Nhân viên phục vụ của khách sạn dẫn Cao Hiểu đi thay lễ phục, Khương Bách Vạn quay lại chỗ ngồi, lúc này mới cảm thấy gót chân vô cùng đau đớn, nhìn xuống thì thấy đã nổi lên bọng nước đỏ au. Cô tập tà tập tễnh đi về chỗ của mình, ngồi xuống cởi giày, gót chân xuất hiện bọng nước chưa kể, ngay cả trên ngón chân cũng sưng lên.
Bởi vậy có thể thấy, không nên đi giày mới để đi bộ trong một thời gian dài, nhất là giày cao gót. d~đ~l~q~đ
Khương Bách Vạn khom người xoa chân, ánh mắt nhìn thoáng qua đôi giày da màu đen của Ninh Hành, lớp da trơn bóng không nhiễm một hạt bụi. Cô lén đưa tay ra, nắm một cái dây giày, nhẹ nhàng kéo một chút, tốt lắm, dây giày đã lỏng ra rồi. Cô vui mừng khi thấy chuyện xấu thành công, không biết xấu hổ lại đưa tay về phía chiếc giày da còn lại.
Bỗng nhiên Ninh Hành nhấc chân, không nặng không nhẹ vừa khéo giẫm lên tay cô.
“Á!” Khương Bách Vạn kêu to một tiếng, rút tay lại, thật sự lo sợ hôm nay anh ra đến cửa giẫm phải phân chó.
Ninh Hành cố ý tránh ánh mắt phẫn nộ của cô, tay phải lướt di dộng: “Cô núp ở dưới đó làm cái gì thế hả?”
“Chân của tôi bị ma sát cho sưng lên rồi, đang cởi giày.” Khương Bách Vạn lấy một cái khăn ướt ra, liều mạng lau tay, đôi chân ở dưới bàn cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Ninh Hành lườm phía dưới một cái, dơ tay nhẹ nhàng che cái mũi, quay đầu đi chỗ khác. Khương Bách Vạn ra sức ngửi ngửi, cũng không ngửi ra có món ngon nào, cô có phần thẹn quá hóa giận, nếu không phải Ninh Hành là ông chủ của cô thì cô đã giơ chân lên đạp thẳng vào mặt anh rồi.
“Tổng giám đốc Ninh à, mũi anh thật là thính.” Thính y như chó vậy!!!
“Cảm ơn. Bởi vì cô nên tôi mới không dám cúi người xuống thắt dây giày đấy!”
Không đợi cô mở miệng phản bác, Ninh Hành vậy mà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi ra ngoài cửa chính.
Thế này là... đi ra ngoài thắt dây giày hả?
Khương Bách Vạn phẫn nộ trợn mắt nhìn anh, thừa dịp anh không có mặt liền gắp một con bào ngư to từ trong chén canh của anh vào chén của mình, coi bào ngư như thể xương hầm, nhai lấy nhai để. Cô ăn hết hai con bào ngư, khỏi nói là sảng khoái đến mức nào, cứ như một con mèo ăn vụng vậy, lưng không mỏi chân không đau, đi đứng rất hăng hái.
Lát sau, Ninh Hành quay lại, Khương Bách Vạn nhìn một cái, dây giày đã được buộc lại, thắt thành một cái nơ con bướm xinh xắn.
Buộc cái dây giày mà cũng đi lâu như vậy, chẳng lẽ ở nhà chưa từng tự mình thắt dây giày bao giờ sao? Khương Bách Vạn đang lảm nhảm một mình, bỗng nhiên nhìn thấy mấy cái băng cá nhân xuất hiện trong tay mình.
Vừa rồi anh... đi ra ngoài tìm băng cá nhân cho cô sao?
Trong lòng cô đủ loại cảm xúc ngổn ngang hỗn loạn, lấy một cái băng cá nhân, ánh mắt lấp lánh nhìn Ninh Hành, thấy anh chẳng thèm nhìn đến cô, dáng vẻ vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, còn dùng thìa quấy quấy trong chén canh một hồi, sau đó nhìn hai cái vỏ bào ngư ở trong đĩa của cô, nhướng nhướng mày, hỏi: “Bào ngư đâu?”
Cô để lại cho anh cái vỏ...
Vừa lúc Ninh Hành không biết phản bác như thế nào thì cô dâu chú rể bắt đầu đi đến từng bàn mời rượu, cô nhanh chóng xé miếng băng cá nhân ra dán lên chỗ bị bọng nước, tiếc rẻ liếc mắt nhìn đĩa cua hấp vừa được bưng lên, cũng không thể không cùng Cao Hiểu đi mời rượu khách khứa được.
Ninh Hành nhìn cô tập tễnh bước đi, khóe mày lơ đãng nhíu lại.
Đến lúc kính rượu đến bàn của Trang Ký Khiếu thì Khương Bách Vạn đã hoàn toàn quên cảm giác đau ở chân, hơn nữa lúc anh ta một mình đứng lên muốn uống với cô một ly rượu thì rượu chưa làm người say mà cô đã tự say rồi. Từ sau khi Nhan Miểu Miểu qua đời, dường như không còn ai nhắc nhở cô rằng đừng phí lòng với Trang Ký Khiếu nữa, nếu như anh ta thật sự thích cô thì đã sớm nói rõ ràng rồi.
Ninh Hành ở đằng xa nhìn Khương Bách Vạn mặt đỏ như đít khỉ, lại liếc nhìn Trang Ký Khiếu, dường như có điều suy nghĩ, khóe mày lại càng nhíu lại chặt hơn.
Khương Bách Vạn kiệt sức quay lại bàn, vội vàng nắm lấy một cái bánh bao hấp mà gặm, gặm hai cái liên tục xong mới có cảm giác có sức sống trở lại.
""Vất vả rồi!” Cao Hiểu cũng kiệt sức, vỗ vỗ bả vai Khương Bách Vạn, tất cả nghi thức đều đã xong xuôi, cô ấy cũng phải ngồi xuống ăn một chút, nhưng chưa được mấy miếng thì đã phải đứng dậy tiễn khách. Nói thật, trong tiệc cưới của chính mình thì chẳng ai được ăn no, chỉ có khách khứa mới được ăn uống thỏa thích.
Khương Bách Vạn duỗi tay ra muốn gắp chiếc bánh bao hấp cuối cùng, chỉ là có người còn nhanh tay hơn cô, chiếc đũa nhoáng qua một cái, bánh bao đã rơi vào tay Ninh Hành.
""Tôi đói bụng, mau nhường cho tôi đi!” Khương Bách Vạn cầu xin, giọng nói run rẩy cộng với biểu cảm đáng thương, thật sự khiến cho người khác nghe thấy mà đau lòng, nhìn thấy muốn rơi lệ.
Ninh Hành lắc đầu một cái, tìm thấy một tập tin ở trong điện thoại, để âm lượng ở mức Khương Bách Vạn có thể nghe thấy được: “... Không nên ăn nhiều, nếu không sẽ dẫn tới béo phì, cũng dẫn tới hệ tiêu hóa không tốt. Thực đơn phải cân đối, đầy đủ rau củ, tinh bột, kết hợp với vận động vừa phải, đảm bảo thịt phân bố đồng đều...”
Khương Bách Vạn bụng đói đến mức kêu thành tiếng đưa tay che lỗ tai lại: “Tôi không muốn nghe mấy bài giảng giải sức khỏe này!”
""Đây không phải là giảng giải về sức khỏe!”
“Canh gà* cũng không muốn nghe.”
* Chicken for the soul: hạt giống tâm hồn, chỉ chung những sách giảng giải về đạo đức, cách ứng xử, cách sống...
""Cũng không phải canh gà.” Ninh Hành cố ý cãi lại.
Khương Bách Vạn sửng sốt: “Đó là... canh vịt?”
“Hướng dẫn nuôi heo một cách khoa học.” Ninh Hành chỉ vào mấy chữ cái to trên màn hình, cười hết sức vô hại.
Khương Bách Vạn chợt nấc cụt một cái, cô không thèm so đo với Ninh Hành vì cái bánh bao cuối cùng nữa, vỗ ngực một cái, uống cạn nửa ly nước trái cây. Có lẽ là vừa rồi cô ăn bánh bao quá vội, cho nên cứ nấc cụt liên tục, thật sự là rất mất mặt.
Đúng lúc này, Trang Ký Khiếu lại đi tới.
""Cảm ơn em, chị họ anh nói em rất nhiệt tình, đúng là không nhờ sai người.” Trang Ký Khiếu dựng thẳng ngón tay cái, cho Khương Bách Vạn một lời khen.
""Đâu có đâu có, em...” Nấc cụt lần thứ nhất: “Em chỉ là tiện tay...” Nấc cụt lần thứ hai: “Tiện tay giúp mấy việc vặt, hơn nữa không phải em...” Nấc cụt lần thứ ba: “Em vẫn cầm tiền lì xì sao, cực kỳ...” Nấc cụt lần thứ tư: “Dày.” Khương Bách Vạn không dám nói tiếp nữa.
Một hồi nấc này, Ninh Hành ngồi bên cạnh nghe được, cảm giác tim mình đập không đều.
Khương Bách Vạn đứng yên đầy tuyệt vọng, nấc hết tiếng này đến tiếng khác, bả vai cũng run theo tiếng nấc, cảm giác vô cùng vô cùng mất mặt, cho nên ngoài việc nấc liên tục thì cô còn hít thở không thông.
""Uống chút nước đi.” Ninh Hành nhìn không nổi nữa, hạ mình tự lấy ly của cô, rót đầy nước trái cây.
Một câu đánh thức người đang nằm trong mộng, Khương Bách Vạn thấy trên bàn có ly nước trái cây còn đầy hơn nửa, lập tức cầm lên tu ừng ực ừng ực, vội vàng cứ như thể đang nốc rượu nhị oa đầu.
Chỉ là, bàn tay đang cầm ly nước trái cây của Ninh Hành khựng lại giữa không trung, nước trái cây màu cam sóng sánh trong ly, không khí tràn ngập mùi trái cây ngọt ngấy. Cái ly trong tay anh mới là ly của cô, mà cái ly cô vừa đoạt lấy là cái ly anh đang uống dở.
Cái loại hành vi vô duyên vô cớ đoạt lấy ly nước của anh để uống này cũng không phải là lần đầu tiên cô làm. Mấy cô gái thường nói cái gì mà gián tiếp hôn môi, ít nhất cô đã có hai lần như thế rồi. Lúc này thì có vấn đề mới đây - đủ mấy lần hôn môi gián tiếp thì có thể tương đương với một lần hôn môi trực tiếp?
Thương thay cho Khương Bách Vạn, uống hết sạch nước trái cây rồi mà vẫn chưa hết nấc cụt. Cô chửi thầm hai cái bánh bao hấp đang ngoắc tay nhau nhảy điệu thiên nga trong bụng, ai bảo mày như hổ đói ăn một lúc hai cái hả? Đưa mắt nhìn Trang Ký Khiếu đã rời đi, Khương Bách Vạn mất hồn mất vía ngồi xuống, sau đó liền phát hiện ra một chuyện còn thê thảm hơn ---
Trong lúc bối rối cô đã uống nhầm ly nước trái cây của Ninh Hành!!!
Lại nấc cụt, bả vai của Khương Bách Vạn hơi dựng ngược lên, mặt xám xịt.
Khương Bách Vạn chột dạ lắc đầu, miệng nói không thèm nghĩ: “Ai nói! Anh... Anh mới thích anh ấy!”
Ninh Hành vô duyên vô cớ bị chuyển đổi khuynh hướng giới tính nhìn về phía Trang Ký Khiếu, chỉ thấy anh ta đang nói chuyện với một cô gái cao gầy, cô gái dường như đang định bỏ đi, quàng chiếc khăn Burberry một vòng quanh cổ, túi xách Prada để trên ghế, lại nhìn cẩn thận một chút, trên tay cô ta đang cầm một chiếc chìa khóa xe, nhìn nhãn hiệu xe thì thấy là Mercedes-Benz.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ánh mắt Trang Ký Khiếu lúc nói chuyện với cô ta khác hoàn toàn lúc nói chuyện với Khương Bách Vạn.
Khương Bách Vạn còn đang nấc cụt không có cách cứu chữa.
Ninh Hành xoay người nói với Khương Bách Vạn: “Ở đây không khí không tốt, cô tìm một chỗ thoáng đãng yên tĩnh, hít sâu mấy cái đi.”
Khương Bách Vạn gật gật đầu, coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa*, chuồn ra đại sảnh, bên ngoài cũng người đến người đi nườm nượp. Thoáng thấy nhà vệ sinh bên kia không có bóng người, cô lập tức đâm đầu vào.
* coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa: biết rõ sự tình đã hết cách cứu chữa nhưng vẫn ôm hy vọng may mắn, cố gắng thử vận may
Khách sạn đắt tiền có khác, nhà vệ sinh cũng thơm lừng!
Cô ưỡn ngực ra hít thở mấy hơi, bắt đầu hít sâu, còn khoa trương bật ra tiếng ""hà... hà...”, lặp đi lặp lại mấy lần, thật sự đã hết nấc cụt.
""Yeah!” Cô vui mừng giật mình, vừa xoay người lại liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi ra từ phòng bên cạnh, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc. Chắc chắn dáng vẻ mình đứng trong nhà vệ sinh ra sức hít thở đã bị người ta bắt quả tang rồi o_o
Một giây sau, Khương Bách Vạn lập tức che mặt, co giò bỏ chạy.