Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 32: Cơm chiên Dương Châu



Bắt đầu công việc mới đồng nghĩa với bắt đầu một cuộc sống mới. Sau khi báo danh xong, Khương Bách Vạn về nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới tràn trề ý chí chiến đấu đi nhận công việc mới - được phân cho một ô làm việc nhỏ trong văn phòng to đùng của bộ phận hành chính trên tầng 9, là trợ lý của trợ lý của Ninh Hành, chủ yếu phụ trách việc tổng hợp tư liệu, dựa theo chức năng của các phòng ban để đôn đốc họ hoàn thành công việc, đương nhiên, cũng phụ trách một chút việc vặt cho Ninh Hành, ví dụ như bưng trà dâng nước, rửa chén, lau bàn các thứ các thứ.

Chung Gia Hủy đi vào bộ phận hành chính, nhìn quanh một vòng, chỉ thấy Bùi Cảnh Tiêu đang soi gương trang điểm lại, phấn nền CPB, bút kẻ mi mắt và son môi Armani vứt tán loạn trên bàn, một quyển tạp chí thời thượng lộ ra khỏi túi xách của cô ta, còn Khương Bách Vạn thì đang thiết lập mật khẩu cho máy tính, trên bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp, còn đặt thêm một cây xương rồng cầu xinh xắn. Cô ấy rõ ràng thấy Khương Bách Vạn có vẻ có thiện cảm hơn, đi đến, nói rất nghiêm túc nhưng có vài phần thân thiết: "Tiểu Khương, cô đi theo tôi tới đây."

"Được!" Khương Bách Vạn đáp lời, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Bùi Cảnh Tiêu mới phát hiện ra cô ta đang ngồi trang điểm lại. Loại dân đen như cô đương nhiên không thể đưa ra mà so sánh với cấp nữ thần như cô ta, nhìn người ta kìa, lại nhìn lại mình mà xem, căn bản là không ở cùng một thế giới. Có lẽ lúc trước Lâm Lệ cũng nhìn mình với loại tâm tình này chăng? Khương Bách Vạn bị suy nghĩ nhảm nhí của chính mình dọa cho sợ.

"Tính tình tổng giám đốc Ninh không hề hà khắc, cũng không có gì cổ quái, nhưng anh ấy không thích người nhiệt tình quá phận, anh ấy bảo cái gì, cô cứ làm cái đó là được, cố gắng đừng phạm lỗi." Lời nói của Chung Gia Hủy cắt ngang suy nghĩ của Khương Bách Vạn, cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ bên ngoài văn phòng của Ninh Hành, mở tủ ra, bên trong có mấy bộ ấm chén.

Chung Gia Hủy giới thiệu: "Lịch trình làm việc vẫn do tôi sắp xếp như cũ, cô phụ trách việc sắp xếp tiếp đãi khách khứa và liên hệ lái xe dựa trên lịch làm việc hằng ngày. Mấy bộ trà cụ này là để đãi khách, mấy cái chén của tổng giám đốc Ninh ở bên này." Cô ấy mở cửa một cái tủ nhỏ: "Lúc rảnh thì cô nhớ đi rửa chén cho anh ấy, định kỳ phải tiêu độc. Mấy ngày tới sẽ có một đoàn thương nhân nước ngoài tới đây, tôi sẽ bận rộn nhiều việc, cô cũng sẽ phải vất vả." d.đ..l.q"đ

"Không sao đâu." Khương Bách Vạn không sợ bận rộn, ngược lại nếu nhàn rỗi thì cô sẽ lại càng áy náy với Ninh Hành.

"Tiếng Anh của cô tốt không? Hay là có thông thạo ngoại ngữ nào khác không?"

"Nói thật là không có. Tiếng Anh của tôi cũng không tốt, đọc văn bản thì còn có thể, nhưng mà nghe nói thì... Ôi!" Khương Bách Vạn nói như vậy đã là nói nhẹ nói tránh, lúc cô còn học thạc sĩ, môn tiếng Anh là một gánh nặng, lại nói, may mà chuyên ngành của cô cũng không có yêu cầu cao đối với ngoại ngữ.

"Tiếp đãi khách nước ngoài cần phải biết chút ngoại ngữ cơ bản." Chung Gia Hủy có phần thất vọng, sợ cô không đảm nhiệm nổi chức vụ trợ lý của mình. Nhưng dù sao cô cũng là người do Ninh Hành mang từ Đạt Thông đến đây, Chung Gia Hủy cũng sẽ không làm khó dễ cô.

Nhìn mấy bộ ấm chén rất sạch sẽ, nhưng Khương Bách Vạn vẫn lấy ra, đưa đến bồn để rửa qua một lượt. Chung Gia Hủy nói Ninh Hành một ngày kiếm tỷ bạc, thời gian đi làm bất định, có hôm còn chẳng đến công ty. Cô nghiêng người vừa rửa ấm chén, vừa oán thầm: Ở Ngự Thông anh như hoàng đế, muốn ngủ nướng thì cứ ngủ nướng, cần gì mà phải lấy lắm cớ đường hoàng như vậy.

"Em lại muốn mưu sát chồng rồi."

Tiếng nói của Ninh Hành đột ngột truyền đến, âm lượng không lớn, nhưng lọt vào tai Khương Bách Vạn lại giống như tiếng sấm, suýt chút nữa cái chén trong tay đã rơi xuống đất.

Ninh Hành cầm cặp công văn đứng dựa vào cạnh cửa, người không cần chen lấn xe buýt chính là nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, chiếc áo khoác dài màu xám nhìn cũng phiêu dật tự nhiên. Khương Bách Vạn bị gán cho cái tội danh đại nghịch bất đạo, hết sức bất mãn: "Em chỉ rửa mấy cái chén mà thôi, mưu sát anh hồi nào hả?"

"Em dùng thuốc bôi búi trĩ để giảm sưng mắt, dùng kem giảm béo để bôi lên chén hồng trà, bây giờ lại dùng nước tẩy bồn cầu để rửa chén của anh, có thể cho anh một lời giải thích hợp lý không?" Ninh Hành nhướng nhướng mày, liếc xéo mấy cái chén trong bồn rửa.

Nghe anh nói như vậy, Khương Bách Vạn mới giật mình, cúi đầu xuống thì thấy trong tay mình thật sự đang cầm một chai nước tẩy bồn cầu! Cô khom lưng xuống, chai nước rửa chén vẫn ung dung nằm trong góc, hai cái chai có màu sắc tương tự lại đặt cạnh nhau, trách không được cô lại lấy nhầm. Cô cực kỳ xấu hổ đổi lại chai nước rửa chén, yên lặng mở vòi nước.

Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó, lau tay, với vào trong túi áo lấy thẻ nhân viên của Ninh Hành ra trả lại cho anh: "Cảm ơn, vừa rồi trợ lý Chung nói thẻ của em sẽ được làm xong trước buổi trưa." di3nđ4n"l3"quy"d0n

Ninh Hành nhận lại thẻ, đến gần thêm một bước, Khương Bách Vạn đề phòng lui ra phía sau, anh nhìn cô chừng ba mươi giây, nhíu mày lại: "Sợ anh sao?"

Cô lắc đầu, hỏi: "Thẻ của anh có thể quẹt không giới hạn trong căn tin sao?"

"Không biết. Có việc gì sao?"

Anh quả thật không biết, bạn từng nhìn thấy người nào ăn tại nhà ăn của mình mà còn phải trả tiền sao?

"Em chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Khương Bách Vạn ra vẻ trấn định, thấy anh đã đi vào văn phòng, đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Có đánh chết thì cô cũng sẽ không khai ra chuyện ngày hôm qua cô đã quẹt thẻ của anh để lấy ba mươi cái bánh bao đông lạnh!

Cô rửa chén xong xuôi, Chung Gia Hủy đưa rất nhiều tài liệu đến cho cô, bảo cô chỉnh sửa lại thành một bản tóm tắt, để mấy hôm nữa đoàn khách nước ngoài tới thì sẽ dùng đến, ngoài ra còn phải làm một bản PPT tiếng Anh giới thiệu sơ liệu lịch sử phát triển của công ty dược Ngự Thông và các kế hoạch dự định trong thời gian sắp tới. Giới thiệu vắn tắt bằng tiếng Anh gì gì đó thì đã có sẵn trong tài liệu, nhưng việc làm PPT lại khiến Khương Bách Vạn gặp chút rắc rối. Máy tính trong phòng họp của công ty dược Ngự Thông là "quả táo", Khương Bách Vạn lại chỉ biết làm PPT trên hệ điều hành của Microsoft, lần đầu tiên tiếp xúc với hệ thống máy móc của Apple, cô thật sự không quen tay, buộc phải vừa làm vừa lên mạng học hỏi, cực kỳ mất công mất sức. Ngay trong lúc đang bận đến sứt đầu mẻ trán thì cô nghe được tiếng Bùi Cảnh Tiêu đang nói chuyện với người nào đó trên hành lang.

"Mặc dù tiếng Anh của tôi chưa từng đạt mấy cái bằng cấp bốn cấp sáu gì đó, nhưng từ nhỏ tôi đã sống ở Canada, sau đó còn đến Na Uy học đại học, cả tiếng Anh và tiếng Na Uy tôi đều thông thạo. Tôi cảm thấy tôi đảm nhận việc phiên dịch cũng không thành vấn đề." Bùi Cảnh Tiêu hình như đang tự tiến cử bản thân với người nào đó.

Giọng nói của Chung Gia Hủy truyền đến: "Được, chúng ta đang cần phiên dịch viên tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp, cô đã biết tiếng Anh, lát nữa tôi sẽ báo cáo cho tổng giám đốc Ninh. Chỉ là Tiểu Bùi à, tổng giám đốc Ninh nói tiếng Anh rất lưu loát, không biết là có cần đến phiên dịch viên tiếng Anh không."

"Không chỉ có ngoại ngữ, mấy chuyện lễ nghi xã giao, biểu diễn ca hát hay nhảy múa cũng là sở trường của tôi. Năm đó tôi là người đứng đầu học viện, đã từng đoạt giải "nữ hoàng" trong vũ hội tốt nghiệp, tôi cảm thấy tôi có thể làm tốt nhiệm vụ tiếp đón đoàn khách nước ngoài. Việc thuyết trình cho PPT, tôi cũng có thể làm được."

Có thể là do bản thân trước giờ đều được dạy phải "khiêm tốn", cho nên Khương Bách Vạn cảm thấy việc Bùi Cảnh Tiêu tự tiến cử như vậy là quá mức tự cao tự đại. Cô xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi, chẳng lẽ mình cũng biến thành một kẻ tiểu nhân đi ghen tị với mỹ nữ rồi sao? Không thể không nói, nếu những gì Bùi Cảnh Tiêu nói lúc tự tiến cửa là thật, vậy thì cô ta thực sự là một mỹ nữ xuất chúng.

Nhìn lại một lượt hệ thống OA (Office Automation System - hệ thống tự động hóa trong văn phòng), cô mới phát hiện ra trên đó có một thông báo về chuyến thăm của đoàn khách nước ngoài, tên của cô hiện giờ xuất hiện ở mục "phụ trách hậu cần", mà các mục phiên dịch, thuyết trình PPT đều còn bỏ trống. Trách không được Bùi Cảnh Tiêu lại đi tự tiến cử, đây quả thật là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân.

Khương Bách Vạn nhìn lên giao diện PPT, trong đầu chẳng có tí ý tưởng nào, chỉ có thể bất đắc dĩ chống cằm ngẩn người cảm thán -- đi ra khỏi cổng trường mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn nữa, nơi nào chẳng có người tài hoa với năng lực đủ làm mọi người kinh diễm, cô chẳng qua chỉ là một người vô cùng bình thường, chỉ có thể đứng vững trên vị trí của mình thì mới có thể có cơ hội thám thính chuyện quan trọng.

Lúc ăn cơm trưa, Khương Bách Vạn đối diện với một loạt thức ăn hấp dẫn của căn tin, thế mà ăn chẳng biết ngon, tùy tiện và mấy thìa cơm chiên Dương Châu, gắp mấy đũa rau xanh, vội vàng ăn xong, muốn tranh thủ lúc mọi người đang ăn để giải quyết cho xong PPT. Lúc trở lại văn phòng thì phát hiện Chung Gia Hủy đang chờ cô bên trong.

"PPT làm được đến đâu rồi? Tôi đề nghị cô cứ vạch ra dàn ý đại cương trước, rồi dựa vào đó mà tìm lời dẫn và hình ảnh." Chung Gia Hủy lại đưa thêm cho cô một ít tài liệu, lại kiên nhẫn dạy cô cách sử dụng hệ điều hành Mac OS: "Đúng rồi, lúc làm PPT thì cô chú ý phối hợp vói Tiểu Bùi một chút, đến lúc đó cô ấy sẽ là người thuyết trình. Tiếng Anh của cô ấy trôi chảy, không ai thích hợp hơn cô ấy. Đây là... ý tứ của chủ tịch Ninh."

Chủ tịch Ninh, boss cao cấp nhất của tập đoàn Ngự Thông.

Mặc dù biết bối cảnh của Bùi Cảnh Tiêu, nhưng trong lòng Chung Gia Hủy vẫn thấy không thoải mái. Cô ấy còn chưa kịp báo lại tình huống cho Ninh Hành, Bùi Cảnh Tiêu đã trực tiếp tìm đến Ninh Thù Quý, bảo rằng chính mình muốn làm đại diện, tiếp đón đoàn khách nước ngoài, mà ý tứ của chủ tịch Ninh thì tám phần là Ninh Hành cũng không thể làm trái. diễn#đàn!lê$quý^đôn

"Không phải là tiếng Anh của tổng giám đốc Ninh cũng rất tốt sao?" Khương Bách Vạn cảm thấy khó hiểu.

Chung Gia Hủy lắc đầu: "Cho dù tiếng Anh của tổng giám đốc Ninh có tốt đến đâu thì cũng không thể tự đứng ra nói chuyện được. Cô đã từng thấy có bảo tàng nào mà có khách đến thăm, đích thân ông chủ bảo tàng đứng ra thuyết minh chưa?" Cô ấy vỗ vỗ bả vai Khương Bách Vạn: "Tiếc là tiếng Anh của cô không tốt."

"Cho dù tiếng Anh của tôi có tốt thì cũng không dám đứng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy..." Khương Bách Vạn cúi đầu, xấu hổ trả lời.

"Mỗi người một chí hướng, cô cứ làm PPT cho tốt là được." Chung Gia Hủy an ủi một câu rồi cũng xoay người rời đi.

Hết giờ nghỉ trưa, Bùi Cảnh Tiêu cầm mấy tờ bản thảo tiếng Anh đến tìm Khương Bách Vạn, bàn bạc với cô chuyện viết bài và thứ tự trình chiếu của PPT. Lúc cô ta nói chuyện với Khương Bách Vạn thì khá là khách sáo, không tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang gì: "Cô hình như dùng không thạo hệ thống này cho lắm thì phải? PPT chỉ là hỗ trợ thêm mà thôi, tin rằng bọn họ cũng không nhìn kĩ từng ly từng tí trên slide đâu, chỉ cần ngắn gọn, nắm bắt đúng trọng điểm là được, quan trọng nhất vẫn là hình ảnh. Tôi sẽ tìm ít bức ảnh, đến lúc đó cô chỉ cần bỏ vào là được, không cần cầu kỳ quá đâu."

"Được, tôi sẽ làm cẩn thận." Khương Bách Vạn đáp ứng. Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, cô cũng dần quen với hệ điều hành "quả táo", thậm chí còn có thể tạo mấy cái hiệu ứng làm xuất hiện cánh hoa rơi, mà bên phía Bùi Cảnh Tiêu tìm ảnh cũng đã hòm hòm rồi.

"Buổi tối tôi còn có chút việc phải đi, cố tiếp tục cố gắng nhé ~" Bùi Cảnh Tiêu đặt một cái túi nilon ở trước mặt Khương Bách Vạn, trên người cô ta nồng nặc mùi nước hoa, Khương Bách Vạn ngửi được thì thấy hơi choáng váng, ngẩng đầu lên nói cảm ơn, lúc này mới phát hiện ra trời đã tối. Cô lại nhìn cái túi nilon, là một ly cà phê nóng và một cái sandwich.

Tiếng giày cao gót của Bùi Cảnh Tiêu vẫn còn vang vọng ngoài hành lang, Khương Bách Vạn chạy ra: "Tiểu Bùi! Cảm ơn cô nhé!"

"Không có gì, cô phải tăng ca rồi." Bùi Cảnh Tiêu cười, nói xong rồi đi vào thang máy.

Khương Bách Vạn chính là kiểu ai cho ăn thì vẫy đuôi với người đó, cô trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm cà phê, nghỉ ngơi một lát, tựa lưng vào ghế ngồi tiếp tục suy nghĩ miên man. Cô cảm thấy Bùi Cảnh Tiêu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, mọi chuyện đều biểu đạt một cách trực tiếp, muốn cái gì thì sẽ ra sức giành được, cảm thấy mình có ưu thế ở phương diện nào thì sẽ nói ra cho người khác biết, cách làm việc như vậy không hợp với cách ứng xử coi trọng khiêm tốn của người trong nước, cho nên sẽ khiến người ta cảm thấy không quen, từ đó sinh lòng hiềm khích.

Khương Bách Vạn nhún nhún vai, tiếp tục tăng ca.

Không biết là qua bao lâu, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa vang vang.

"Khương Bách Vạn, em mà cũng dùng đến biện pháp tăng ca để khẳng định sự tồn tại của mình sao?"

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Hành xuất quỷ nhập thần đang đi vào.

"Anh cho rằng em thích tăng ca lắm sao? Anh "một ngày kiếm tỷ bạc" thì sao có thể hiểu được niềm vui của chuyện tan làm đúng giờ!" Khương Bách Vạn trợn mắt lên, nếu không phải vì chuyện tiếp đón đoàn khách kia, cô cần gì phải mất ăn mất ngủ mà làm PPT? Nói cho cùng cũng chỉ là đang giúp anh kiếm tiền thôi.

Ninh Hành vui sướng khi thấy người ta gặp họa, đứng sau lưng cô, nhìn thao tác vụng về của cô trên cái laptop Apple: "Anh chỉ có thể hiểu được niềm vui khi khiến cho người ta không thể tan làm đúng giờ."

"Hừ!" Khương Bách Vạn hừ lạnh một tiếng, không rảnh đi tranh cãi với anh, vùi đầu tiếp tục paste mấy bức ảnh vào PPT, nhìn lại thì thấy Ninh Hành đã đi rồi.

"Ngay cả cái bánh bao cũng không mang cho em, người ta thấy em phải tăng ca còn mua điểm tâm cho em đấy." Khương Bách Vạn lầm bầm lầu bầu, cầm sandwich lên cắn một miếng.

Chiến đấu hăng hái đến hơn 10 giờ, sườn PPT cơ bản đã làm xong, ngày mai chỉ cần bỏ thêm mấy bức ảnh vào là được rồi. Khương Bách Vạn tắt máy tính, đi ra khỏi văn phòng, trên hành lang đã tối đen.

Xuống đến tầng một, thoáng liếc mắt nhìn qua phòng giám sát camera thì thấy hình như có một người đàn ông đang đứng trong phòng, cô nghiêng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy Ninh Hành thả điều khiển từ xa xuống rồi đi ra.

"Anh... Sao anh còn chưa về?" Khương Bách Vạn lườm cái màn hình TV to đùng chiếu hình ảnh thu được từ camera, có lẽ là vì cô vốn có động cơ không đơn thuần khi tiến vào công ty dược Ngự Thông cho nên mới có tật giật mình, trong lòng hơi run sợ, theo bản năng mà nghĩ: Anh đang theo dõi cô sao?