Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 52: Tôm hùm hấp phô mai



Nếu nói trong lòng Ninh Hành không nghĩ ngợi gì thì là chuyện không thể nào, tính cách anh ẩn nhẫn, chỉ thầm lặng vì Khương Bách Vạn mà làm rất nhiều chuyện, ở bên ngoài không hề khoe khoang thể hiện gì, nếu như không phải vì thích cô, một người nguy hiểm như bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào như vậy, sao anh có thể ngu xuẩn đến mức đặt ở bên người được chứ? Hiện tại, họa sĩ Khương Duy với bút danh "Vạn Duy" được anh tuyên truyền thành người nổi tiếng, một bức tranh của ông đã có giá lên đến mấy chục vạn, trở thành khách quý của rất nhiều bữa tiệc cao cấp; Khương Bách Vạn được anh che chở, không ai truy cứu xem danh sách bị tiết lộ ra ngoài như thế nào. Về sau, cho dù không có anh, cả nhà cô vẫn có thể sống tốt hơn trước kia cả vạn lần.

Anh không phải là không thể chấp nhận chuyện danh sách bị tiết lộ, chuyện mà anh không chấp nhận được chính là Khương Bách Vạn không tim không phổi, rõ ràng biết anh có "tư tâm" với cô, thế nhưng trong lòng cô vẫn hoài nghi anh, cho dù anh chẳng có nửa xu quan hệ với tai nạn xe của Nhan Miểu Miểu.

Sự trả giá thầm lặng của anh giống như quăng một cái bánh bao thịt cho chó ăn!

Ninh Nhất Kiệm vốn không cần tham gia cuộc họp báo lần này, Ninh Hành mời cậu ta tới chính là để cậu ta nhìn chuyện tốt mà bố của Nhan Miểu Miểu là Nhan Lâm đã làm. Sau họp báo, Ninh Nhất Kiệm đến văn phòng chờ anh, chắc hẳn là có chuyện gì muốn nói với anh. Lúc này không phải là lúc để ý đến nhi nữ tình trường.

Đi được một đoạn xa, Ninh Hành bỗng nhiên dừng lại xoay người, chỉ thấy Khương Bách Vạn vậy mà lại chạy tới cửa hội trường, ỷ vào việc thông báo đuổi việc còn chưa được đưa xuống, muốn lấy một tấm phiếu dự tiệc buffet, cái dáng vẻ đau thương cuối cùng lại biến thành thèm ăn.

Cái máy ăn! Ăn cho lắm vào!! Mày Ninh Hành nhíu thành chữ "xuyên" (川), lắc đầu, xoay người lại tiếp tục đi về phía văn phòng. Lần này không cho cô một bài học ra trò thì anh sẽ không phải họ Ninh.

"Thông báo với bộ phận nhân sự, lập tức đuổi việc Chung Gia Hủy và Khương Bách Vạn. Lập tức!"

Lời ít mà ý nhiều, nói xong liền gác điện thoại.

Tất cả những người có liên quan ở bộ phận nhân sự đều há hốc mồm, sau khi hoàn hồn thì vội vàng viết thông báo, tìm con dấu, ai cũng không dám suy đoán xem Tiểu Khương được tổng giám đốc Ninh tự mình đưa vào công ty và chị Chung là trợ lý theo anh lâu như vậy, không hiểu tại sao tự dưng lại bị đuổi việc.

Ài, đúng là gần vua như gần cọp.

Mà Khương Bách Vạn đã sớm biết mình sẽ nhanh chóng bị đuổi việc trong thời gian sớm nhất đã cầm phiếu ăn đến căn tin số một, tìm một góc bắt đầu ngấu nghiến thả cửa - dù sao thì đây cũng là bữa cơm trưa cuối cùng, sau khi ăn xong, dù là Ngự Thông hay Ninh Hành thì cũng chẳng còn tí ti nào quan hệ với cô nữa... Nghĩ đến đây, cô đưa tay lau nước mắt, lại đứng dậy đi lấy hai con tôm hùm hấp phô mai.

Hoàn toàn trái ngược với cô chính là Chung Gia Hủy, mặc dù trong tay cũng cầm một tấm phiếu ăn, nhưng người ta lại yên lặng ở lại trong phòng làm việc thu xếp mọi việc sau buổi họp báo. Đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự gửi tin nhắn đến nói với cô ta về mệnh lệnh đột ngột của Ninh Hành, mặc dù ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý. Nếu cô ta không làm khó dễ Khương Bách Vạn, chỉ sợ Ninh Hành sẽ tiếp tục giả vờ không biết, không đi chọc thủng tầng giấy mỏng này, để cho Khương Bách Vạn ôm tâm lý ăn may, tiếp tục ở lại trong lòng anh. Lần này ngả bài, đoán chừng hai người kia cũng không thể diễn trò nữa.

Cô ta lấy cái thùng ra, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn mình. Trái tim lạnh buốt, đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ đến bây giờ anh cũng không biết tấm lòng của cô ta nhỉ? Từ lâu đã có những công ty khác chiêu mộ nhân tài, đề xuất đãi ngộ không thua kém gì Ngự Thông, nhưng tiền bạc không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là cô ta không còn được thầm lặng ở bên cạnh Ninh Hành, đi theo làm tùy tùng của anh nữa.

Tạm biệt Ninh Hành, thật hy vọng có thể gặp lại.

☆☆☆

Nghe thấy ổ khóa phát ra tiếng động, Ninh Nhất Kiệm có chút căng thẳng, đứng lên.

Ninh Hành cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi đi vào, cởi áo sơ mi ra, thay một chiếc áo phông đơn giản thoải mái, lại đi pha cà phê. Mấy phút sau, thấy Ninh Nhất Kiệm vẫn đang sững sờ đứng ngây ra đó, anh hỏi: "Muốn sữa hay là đường?"

Ninh Nhất Kiệm bị khí thế của đám phóng viên trong buổi họp báo làm cho chấn động, bây giờ rốt cuộc cũng thả lỏng, lại đặt mông ngồi xuống, giơ quả đấm, hung hăng nện xuống ghế sofa: "Lão già khốn nạn Nhan Lâm kia! Cháu con mẹ nó không nên giao du với kẻ xấu, làm liên lụy đến Miểu Miểu, lại còn liên lụy tới cả chú!"

"Phương thuốc trong quyển sách mà Nhan Lâm tự xưng là sách cổ bị người ta xé, vì vậy, ông ta nghi ngờ cháu và chú, cho nên có ý định trả thù công ty dược Ngự Thông, cái này chú có thể hiểu được." Ninh Hành tránh đi vấn đề danh sách nguyên liệu bị tiết lộ, giả bộ làm người hiền lành, anh chắc chắn Ninh Nhất Kiệm vẫn còn bí mật chưa nói ra, cho nên dùng khổ nhục kế để thăm dò trước.

"Phương thuốc kia là bị Miểu Miểu xé." Ninh Nhất Kiệm hít sâu một hơi, nói ra toàn bộ: "Lúc đó, cháu muốn chia tay với cô ấy. Chuyện cháu và cô ấy qua lại bị mẹ cháu biết được, mẹ cháu nói cho cháu biết, ông nội tuyệt đối sẽ không cho phép, mà mẹ cháu cũng sẽ không để cho một cô gái có gia cảnh tầm thường đặt chân vào cửa. Cháu vốn không định kết hôn với Miểu Miểu, cháu muốn chia tay, nhưng mà..."

"Cô ấy không đồng ý." Ninh Hành nghĩ qua cũng biết, từ trong miệng Khương Bách Vạn, anh biết rõ Miểu Miểu thật sự thích Ninh Nhất Kiệm.

"Đúng vậy, không đồng ý." Ninh Nhất Kiệm gật gật đầu: "Cô ấy biết chuyện Nhan Lâm và công ty dược Ngự Thông từng có một vụ giao dịch không thành, tưởng là cháu vì vậy mà đề nghị chia tay, liền lén nói chuyện phương thuốc với cháu, muốn lấy cái này để đổi lấy việc cháu và cô ấy tiếp tục kéo dài. Cháu cảm thấy cách làm này của cô ấy thật là khó bề tưởng tượng, bảo cô ấy cầm về, nhưng cô ấy nhất định phải đưa cho cháu, vì vậy mà bọn cháu cãi nhau -- Lần này cháu không giấu diếm gì chú nữa, cháu bị cô ấy làm cho nổi trận lôi đình, cũng không để ý việc mình đang lái xe, túm lấy phương thuốc đó xé ngay trên đường, còn nói mấy lời rất khó nghe, kết quả là nhất thời không chú ý, cho nên mới xảy ra vụ tai nạn xe kia." diễn!đàn$lê@quý&đôn

Đoạn hồi ức này khiến cho Ninh Nhất Kiệm có chút đau đầu, cậu ta cau mày, ấn lên huyệt thái dương, biểu cảm vô cùng khổ sở: "Vào cái khoảnh khắc xe bị đâm đó, cô ấy... Miểu Miểu vậy mà lại cản cho cháu, chú có biết không... cháu mắng cô ấy như vậy, lời lẽ rất khó nghe, cháu nói cháu với cô ấy chỉ là chơi đùa, vậy mà khi đó cô ấy, cô ấy lại còn... lại còn che chắn cho cháu. Nếu không phải vì vướng dây an toàn, cô ấy thật sự sẽ bổ nhào lên trước người cháu... Cháu thật sự chẳng ra cái thá gì cả! Cháu vẫn luôn rất áy náy, cho nên mới không muốn dính dáng gì đến công ty dược Ngự Thông và Kỳ Hoàng Trọng Cảnh. Ninh Hành, chú nhỏ à, chú cứ làm thật tốt đi, công ty dược Ngự Thông là của chú, tập đoàn cũng là của chú, cháu sẽ không tranh giành với chú."

Từ trong lời nói này, Ninh Hành nghe ra đôi điều kỳ lạ, anh im lặng, không nhanh không chậm rót cà phê đã pha xong ra, bỏ vào trong tách của Ninh Nhất Kiệm một chút sữa và một viên đường, còn tách của mình thì chỉ bỏ thêm một viên đường.

"Tại sao Nhan Miểu Miểu lại cho rằng cháu sẽ cần đến phương thuốc kia? Vào thời khắc mấu chốt như vậy, tại sao cô ấy lại khẳng định rằng, đưa phương thuốc cho cháu thì cháu sẽ tiếp tục với cô ấy?" Anh nhấp một ngụm cà phê, thấp giọng hỏi.

Thật là nói đúng tim đen. Ninh Nhất Kiệm trợn mắt há mồm, trong lúc cậu ta nói một đống lời chất chứa tình cảm như vậy mà Ninh Hành lại có thể bắt lấy điểm này, bao nhiêu chuyện cậu ta ra sức giấu diếm, vì sao anh cứ nhất định phải biết mới thôi? Ông chú nhỏ này của cậu ta ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá thông minh và cố chấp.

Ninh Nhất Kiệm im lặng, giằng co một lúc lâu, lâu đến nỗi Ninh Hành bỗng nhiên ngộ ra một việc.

"Cháu muốn phương thuốc!" Anh kề sát lại gần Ninh Nhất Kiệm: "Hoặc là nói, cháu đã từng rất muốn."

"Có phải là chú cảm thấy rất kinh ngạc không?" Ninh Nhất Kiệm hỏi lại, biểu cảm lạnh nhạt dần: "Chú cảm thấy, cháu không nên có loại ý nghĩ này?"

"Về tình thì có thể hiểu được, người ngồi ở vị trí này nên là bố cháu." Ninh Hành lần đầu tiên cảm thấy sự cố chấp của mình đã dùng sai chỗ. Ngự Thông không chỉ là một tập đoàn thương mại mà còn là một khối lợi ích khổng lồ, làm người thừa kế, cho dù là ai thì việc ôm lòng riêng cũng là chuyện hết sức bình thường. Cha truyền con nối, bởi vì tuổi tác của anh kém xa hai người anh trai nên quan hệ giữa anh và Ninh Nhất Kiệm khiến người ngoài cảm thấy vô cùng vi diệu, thậm chí, mối quan hệ giữa anh và Ninh Úy cũng bị không ít người lén lút bàn luận, suy đoán. dien.dan.le.quy.don

Chẳng lẽ nguyên nhân gây ra toàn bộ chuyện này là vì xung đột lợi ích?

Ninh Hành nhìn nhìn Ninh Nhất Kiệm, chuyện của Khương Bách Vạn, lại thêm câu chất vấn vừa rồi của cháu mình khiến một người luôn cao cao tại thượng, lắm mưu nhiều kế như anh cảm thấy có chút hiu quạnh: "Chú đã biết, cháu có thể đi được rồi!"

"Chú không biết!" Ninh Nhất Kiệm vốn đã có thể thoát thân lại không cam lòng mà cãi lại: "Cháu còn hiểu rõ cái bầu không khí bất hòa trong nhà hơn cả chú! Chú vốn nên cùng một thế hệ với cháu và Nhất Nhạc, đáng tiếc là chú lại chọn sai bố mẹ!"

"Chính là bởi vì chú chọn sai bố mẹ, cho nên không tới phiên cháu đến dạy chú!" Ninh Hành có chút tức giận, cho dù Ninh Nhất Kiệm cho rằng anh là tu hú chiếm tổ chim khách* thì cũng không thể dùng cái giọng điệu như vậy để nói với anh.

* Tu hú là loài không biết ấp trứng, phải đi ấp nhờ tổ của chim khách, nhưng tu hú con vừa mới nở ra đã biết dùng sức mạnh cơ bắp và đôi cánh để đẩy những chú chim khách non mới nở và những quả trứng khác văng ra khỏi tổ. Câu này có ý phê phán việc chiếm đoạt những thứ vốn thuộc về người khác.

"Cháu là đang bảo vệ chú." Ninh Nhất Kiệm cắn răng nói: "Chúng ta là tình cảm của "bạn cùng trang lứa", chú cùng bố cháu và chú hai không thể so với chú và cháu, chú có hiểu không? Cháu đã từng nhắc nhở chú rồi, biết quá nhiều cũng không tốt cho chú!"

Là một kẻ thông minh, Ninh Hành rất nhanh nhạy ý thức được, có lẽ việc này còn liên quan tới cả Ninh Trì hoặc Ninh Úy? Càng đi sâu tìm tòi chân tướng thì lại càng phát hiện ra nhiều điều đáng sợ.

"Chú hai nói với cháu, công ty dược Ngự Thông tạm thời sẽ do chú tiếp quản, nhưng nếu sau này chú không chịu nhường lại cái ghế tổng giám đốc, cháu sẽ trở thành con ký sinh trùng bên ngoài tập đoàn. Chú ấy chỉ dẫn cho cháu, mấu chốt của công ty dược Ngự Thông chính là phương thuốc kia, nếu như cháu không có cách nào đoạt được, vậy thì chú sẽ tiếp tục chiếm cứ vị trí tổng giám đốc, hoàn toàn lật đổ cháu và bố cháu, hơn nữa, bởi vì chú còn trẻ tuổi, bối phận lại lớn, tương lai, tập đoàn sẽ là của chú!" Thấy vẻ mặt thất vọng của Ninh Hành đối với mình, Ninh Nhất Kiệm lại bất chấp tất cả, kích động nói ra hết: "Cháu đã bị dao động! Lúc đó bố cháu vừa mới qua đời, mẹ cháu cảm thấy bất lực, cháu cần vị trí "người thừa kế" này, mà chú chính là chướng ngại vật của cháu! Phương thuốc trong tay bố của Miểu Miểu có tám phần là thật, cháu thừa nhận, lúc đầu cháu theo đuổi cô ấy chính là để moi phương thuốc, cô ấy cũng biết việc này."

Ninh Hành quay lưng lại, mày nhíu chặt, gân xanh trên trán nhảy lên, giống như đang cố gắng chống đỡ nội tâm muốn sụp đổ. Không có ý định muốn độc chiếm lợi ích của tập đoàn, không thể không buông tha tâm huyết của bản thân ở Na Uy, sau khi anh cả qua đời, anh đành phải tiếp nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, tiếp quản công ty dược Ngự Thông, giúp bố mình san sẻ gánh nặng tập đoàn, nào ngờ lại bị cuốn vào những suy đoán âm hiểm và bao nhiêu chuyện ngươi lừa ta gạt như vậy. Tình anh em ruột thịt, vậy mà đặt trước lợi ích tập đoàn lại yếu ớt đến thế. d.đ.l.q.đ

"Sau đó... Cháu dần dần hiểu được, chú không phải là chướng ngại vật của cháu, thật ra cháu và chú mới chính là chướng ngại vật của chú hai. Chú ấy đã sớm nhìn ra cháu chẳng có bao nhiêu tài cán, cho nên mới muốn cháu thay chú tiếp quản công ty dược Ngự Thông, sau khi mọi thứ rối tinh rối mù, chú ấy đương nhiên sẽ tiếp quản thay cháu, sau đó, tập đoàn chính là của chú ấy, mà người bị tai bay vạ gió chính là chú. Đây chính là lý do cháu thôi không theo đuổi Miểu Miểu nữa, cũng là nguyên nhân khiến cháu cho dù đoạt được phương thuốc thì cũng xé tan nó -- Đây chính là nhục nhã! Đúng, cháu không có tài cán gì cũng được, là một anh chàng ăn chơi trác táng cũng được, nhưng cháu không thể để mặc cho người ta bài bố, lại càng không cầm nổi súng của người khác, huống hồ viên đạn trong súng lại dùng để xử lý chú và chính bản thân cháu." Lúc này Ninh Nhất Kiệm lộ ra vẻ thành thục chín chắn không giống với trước đây, bắt đầu từ việc thành lập công ty cầm đồ Đạt Thông, cậu ta đã nuôi chí thoát ly khỏi lợi ích tập đoàn: "Đấu đá bên trong Ngự Thông, cháu không nhúng tay vào, tương lai, giữa chú và chú hai ai là người nắm giữ ai cũng không liên quan gì tới cháu. Chú đối với người ngoài quá ngoan độc, nhưng đối với người nhà lại dung túng, cháu nói với chú những thứ này không phải là để tẩy trắng cho chính mình mà là đang nhắc nhở chú, cho dù có là anh em ruột thì cũng phải tính toán cho rõ ràng. Còn nữa, cháu muốn nghiêm túc nói cho chú biết một sự thật --"

Ninh Hành xoay người, sắc mặt nghiêm trọng, xơ xác, tiêu điều mà nhìn cậu ta. Giờ phút này, còn có sự thật nào mà anh không thể tiếp thu được?

"Cà phê chú pha cực kỳ khó uống, chẳng qua là không ai dám nói ra thôi, tự chú uống đi thì biết!" Ninh Nhất Kiệm phẫn nộ nói xong thì kéo cửa đi ra ngoài, tách cà phê kia, cậu ta thật sự không đụng tới nửa giọt.

Đối với Ninh Hành mà nói, hôm nay tuyệt đối là một ngày trọng đại có thể ghi vào sử sách cuộc đời anh.

Chân tướng vụ tai nạn xe của Nhan Miểu Miểu rốt cuộc cũng đã rõ ràng, cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái đáng thương, yêu một người đàn ông không nên yêu, lại gặp một vụ tai nạn xe không nên xảy ra, uổng phí tuổi trẻ vốn xinh đẹp như một bông tulip.

Một hồi lâu sau, Ninh Hành đổ hết số cà phê còn lại, đè xuống điện thoại nội tuyến: "Thay tôi đưa một bó hoa đến nghĩa trang cho một vị tên là Nhan Miểu Miểu."