Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 121: 121




***
Đây là…
Xưởng chăn nuôi não ư?
Cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động, ngay đến cả Nam Chu cũng không thể nén nổi tò mò.

Nam Chu bước lên trước mấy bước, bám vào kính thủy tinh mỏng, tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài.
Lý Ngân Hàng cũng sợ sệt đi lên, đặt tay lên thủy tinh theo Nam Chu, lòng đầy tò mò:
– Không có mắt, chỉ có hệ thống thị giác thôi nhưng tại sao từ đây lại có thể nhìn thấy bên ngoài nhỉ?
Giang Phảng đứng bên cạnh Nam Chu, trả lời câu hỏi của cô:
– Cô không cảm thấy thiết kế ở đây khác với các khu vực khác của não à?
Cẩn thận cảm nhận sự tách biệt giữa truyện cổ tích ấm áp và khoa học kỹ thuật lạnh như băng, còn cả màn hình hiển thị báo cáo kết quả công tác, Lý Ngân Hàng bừng tỉnh:
– Cho nên, nơi đây chính là…
Ngón tay Giang Phảng khẽ gõ vào lớp thủy tinh trước mắt:
– Có lẽ nhờ thiết bị lắp đặt bên ngoài kết nối với hệ thống thị lực.

Chúng ta dịch chuyển tới não, bước vào năm khu chức năng đặc biệt, chơi năm trò chơi, cuối cùng đến căn phòng này để trả nhiệm vụ.
Lý Ngân Hàng hỏi một câu quan trọng:
– Vậy “chúng ta”… là gì?
Ba người kề vai nhau nhìn ra bên ngoài.
Tầm nhìn ở nơi đây rất rộng, cho nên không khó để nhìn ra, không chỉ có một dây chuyền sản xuất chỗ bọn họ.
Trong những hộp nuôi dưỡng chứa dịch màu lam nhạt khác được xếp xung quanh chỗ mà đội Nam Chu đang đứng đa phần trống không.
Song, một hàng hộp nuôi dưỡng khác xếp song song với bọn họ lại ngập trong dịch dinh dưỡng màu đỏ tối tăm gần giống với màu của bộ não bên trong.
Nên khi nhìn lướt qua, cứ tưởng rằng những chiếc hộp đó cũng trống không.
Trên thực tế, dịch dinh dưỡng màu đỏ trong những chiếc bình nuôi đều đầy ắp.
Trong mỗi chiếc bình đều có một bộ não.
Hơn nữa, so sánh với bên này, dịch dinh dưỡng màu đỏ đang trong trạng thái tiêu hao nhanh chóng.
Một ống dẫn từ bên ngoài đang không ngừng rót dịch dinh dưỡng mới vào trong khối lập phương.
Dẫu vậy, có dịch dinh dưỡng trong một số hộp nuôi dưỡng vẫn không theo kịp tốc độ nuốt dịch của bộ não.
Nam Chu có thể nhìn thấy trạng thái của một bộ não trong chiếc bình gần bọn họ nhất theo đường thẳng.
Nó thoải mái ngâm mình trong dịch dinh dưỡng màu đỏ, những nếp nhăn trên bề mặt không ngừng mấp máy tựa những chiếc miệng nhỏ đang không ngừng ăn thức ăn vào bụng.
Chuyện này khiến Nam Chu không khỏi liên tưởng tới tiếng nhai thức ăn như heo còn kèm theo cả tiếng nuốt nước bọt nặng nề mà bọn họ gặp ở hành lang não.
Rốt cuộc là thứ gì mới không sợ ăn đến vỡ dạ dày?
Đáp án chính xác: Bộ não không có dạ dày.
Nó không ngừng hấp thu dịch dinh dưỡng, cung cấp tín hiệu “no đủ” cho bộ não.
Dường như để kiểm chứng phỏng đoán của Nam Chu, một cánh tay máy móc kim loại hướng về một trong những chiếc hộp nuôi dưỡng bằng dung dịch đỏ.
Ở đầu cánh tay máy móc có gắn thiết bị định vị màu trắng, sau khi quét toàn thể khối lập phương, một chiếc kim mảnh có khắc mã vạch cắm vào trong chỗ lõm xuống bên cạnh khối lập phương.
Quét xong mã, nắp khối lập phương được mở ra.
Cánh tay máy móc cho vào trong dịch dinh dưỡng, đỡ phần đế mềm của bộ não, vớt nó ra khỏi dịch một cách vững vàng, không tổn hại gì.
Bộ não đã quen “ăn” mọi lúc, rời khỏi dịch dinh dưỡng màu đỏ sẫm, nó lập tức co rút lại.
Nó được đặt vào chiếc hộp nuôi dưỡng số 1920, ngay bên cạnh chiếc hộp Nam Chu đang đứng.
Từng luồng dịch dinh dưỡng màu đỏ sậm dần tan ra trong chất lỏng màu xanh.
Có thể nhìn thấy, dịch dinh dưỡng màu lam có chứa hiệu quả giải độc tiêu hóa, nhưng không thể thỏa mãn cơn thèm ăn của nó.
Sau khi nó mấp máy mấy lần, phát hiện không thể hấp thụ loại dịch này cho nên chỉ đành yên lặng.

Chẳng bao lâu, bên ngoài hộp nuôi dưỡng số 1920 tự động xuất hiện một hàng chữ.
“Tên: Hộp nuôi dưỡng số 1920.”
“Quy cách: Hội nuôi dưỡng tiêu chuẩn quy cách 90x90x90.”
“Cấp bậc: Cấp phổ thông.”
“Mức độ trưởng thành: 30%.”
Độ trưởng thành thấp như vậy đương nhiên không thể khiến người ta thỏa mãn.
Vì thế nó lại bị cánh tay máy móc vớt ra, đặt về chiếc hộp đầy dịch dinh dưỡng màu đỏ sậm phía đối diện.
Tận mắt chứng kiến cả màn này, thầy Nam bắt đầu mở lớp học nhỏ của mình.

Cậu hỏi Lý Ngân Hàng:
– Đã nghĩ ra chưa?
Lý Ngân Hàng:
-… Ừm.
Nếu coi đây là một trang trại nuôi heo thì tất cả đều rõ ràng.
Trong những hộp nuôi dưỡng phía đối diện ngâm heo nhỏ, hoặc heo chưa trưởng thành.
Bọn nó không đạt tiêu chuẩn sẽ tiếp tục được bổ sung dinh dưỡng mới.
Hộp nuôi dưỡng mà mấy người Nam Chu đang đứng có chứa chất kiểm tra, có thể phán đoán bộ não được đặt vào có phải vật phẩm cao cấp có thể tiêu thụ được hay chưa.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao lúc trước trong bộ não mà bọn họ đứng không ngừng vang lên tiếng nhai nuốt, giữa đường lại nghỉ ngơi an tĩnh một hồi.
Có lẽ nó cũng giống bộ não vừa rồi, được vớt ra một lần, đặt vào trong chiếc hộp nuôi dưỡng mới, kiểm tra phẩm chất xem đã đạt được tiêu chuẩn bán ra ngoài chưa.
Song, không giống như nuôi heo bình thường, bộ não là một loại thực phẩm cao cấp.
Nghĩ thôi cũng đủ biết việc gây giống nhân tạo để được một bộ não phát triển đầy đủ không phải chuyện dễ dàng.
Trên lý thuyết, các bộ phận của bộ não có chức năng khác nhau, cần phải phát triển cân bằng thì mới thơm ngon.
Nhưng chỉ có thể bơm lượng tri thức khổng lồ và cung cấp cảm giác no cho bộ não nhân tạo.
Không thể sáng tạo ra những tình cảm phức tạp được.
Điều này sẽ khiến cho bộ não không ngừng co rút, ảnh hưởng tới chất lượng.
Kết hợp tình huống trước mắt, Nam Chu bình tĩnh đưa ra một kết luận:
– Cho nên những bộ não này cần kíc.h thích từ bên ngoài.
Cậu chẳng hề nhận ra trong lời nói của mình có ẩn chứa ý nghĩa khiến người ta rợn tóc gáy thế nào:
– Chúng ta, chính là những “kíc.h thích bên ngoài đó”.
Nghe thấy lời Nam Chu nói, nhớ lại quãng đường bọn họ đã trải qua, Lý Ngân Hàng bất giác sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Lẽ nào bọn họ đang nhập vai… công nhân trong căn cứ nuôi dưỡng bộ não này theo thiết lập của phó bản?
Hơn nữa, hẳn là dạng nhân viên cấp thấp.
Người thiết kế trò chơi đã dựa vào các phân khu của bộ não để xây dựng nên một sân chơi truyện cổ tích hoàn toàn mới.
Bọn họ bước vào trò chơi, nhập vai thành nhân viên, tìm kiếm manh mối, thăm dò, liều mạng, giết chóc…
Để kíc.h thích bộ não, khiến nó sinh ra những tình cảm mà nó không thể tự sinh ra dựa vào máy móc như cô độc, sợ hãi, tính dục…
…Và từ đó giúp nó càng thêm trưởng thành, càng thêm ngon miệng?
Trong lúc toàn thân Lý Ngân Hàng còn đang run rẩy, giữa căn phòng bỗng xuất hiện một bàn điều khiển đơn giản.
Bên trên chỉ có một bàn cảm ứng màu máu, cùng một chiếc loa.
 Âm thanh máy móc truyền qua loa.
“Đến giao nhiệm vụ đấy à?”
Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng nhìn nhau, cuối cùng Nam Chu trả lời:
– Đúng.
Bên trong truyền ra tiếng vui mừng.


Chẳng qua cảm giác vui mừng này cũng được công thức hóa, chẳng mảy may thật lòng.
“Cảm ơn lao công số 12, 19, 27 đã cống hiến xuất sắc cho “Xâm nhập não bộ”.

Chính vì mọi người không ngừng cố gắng cho nên việc làm ăn của công xưởng mới có thể không ngừng phát triển.”
“Mời ấn ngón tay cái vào vị trí cảm ứng, để yên mười lăm giây sẽ tiến hành dịch chuyển.”
“Sau khi uống thuốc phục hồi, mọi người có bảy mươi hai tiếng nghỉ ngơi, sau đó mời tiếp tục công việc.”
“Cảm ơn mọi người lần nữa.”
Công việc của những người “lao công” trong công xưởng “Xâm nhập não bộ” như họ sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ kết thúc.
Có thể nhận thấy, vận mệnh của những người “lao công” như bọn họ là một quá trình không ngừng ra vào những căn phòng.

Một khi lỡ tay sẽ mất mạng ở một xó xỉnh nào đó trong não.

Cuối cùng bị nấu chín cùng với não rồi sau đó được bưng lên bàn ăn.
Nhưng, nhiệm vụ trong phó bản của đội Nam Chu đã kết thúc rồi.
Đặt ngón tay lên màn hình cảm ứng mười lăm giây, bọn họ nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ kết thúc.
[Ting ting tong…]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành phó bản “Xâm nhập não bộ”]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành năm màn chơi, nhận được giải thưởng “Thợ săn trò chơi”, mỗi người nhận được 10.000 tích điểm!]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” thăm dò được bí mật phía sau màn chơi.

Mở khóa “Nguyện vọng của chú lính chì”, “Ngụy trang của mẹ kế”, “Kỷ lục thức tỉnh nhanh nhất”, “Cuộc sống hạnh phúc khi không có căn nhà kẹo”, “Giao dịch với Inger”, “Không ai thất bại trong kỳ kiểm tra ký ức”.

Tổng cộng sáu thành tựu ẩn, mỗi người nhận được 6000 tích điểm!]
Lý Ngân Hàng câm nín.
Cô cảm thấy thành tựu “Kỷ lục thức tỉnh nhanh nhất” chắc chắn là của mình.
Hơn nữa cô có lý do để tin tưởng nó đang vô tình châm chọc cô.
Phần thưởng của lần này rất nhiều.
Công bố vẫn tiếp tục.
Nhắc nhở phần thưởng liên tục bật ra giống như một liều thuốc phấn khích không ngừng mang lại niềm vui cho bọn họ.
Không hổ là phó bản độ khó đạt cấp 11.
Quá trình vượt màn vô cùng nguy hiểm, may mà sống sót, giải thưởng tương ứng cũng hào phóng và phong phú khiến người ta không nói nên lời.
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” bước vào căn phòng cuối cùng, trả nhiệm vụ thành công, nhận được phần thưởng “Lao công não bộ”, mỗi người nhận được 3000 tích điểm!]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành toàn bộ màn chơi trong thời gian 48 tiếng giới hạn, mỗi người nhận được 10.000 tích điểm!]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” đạt tỉ lệ tồn tại 100%, mỗi người nhận được 3000 tích điểm!]
[Nhiệm vụ tuyến chính đã hoàn thành 100%, hoàn thành trên 100% nhận được cấp S hoàn mỹ!]
[Tích tích – Phần thưởng của đánh giá cấp S là mỗi người sẽ nhận được 1000 tích điểm và một đạo cụ ngẫu nhiên, đạo cụ sẽ được gửi vào túi của mỗi người chơi trong vòng ba ngày]
[Mời ba người chơi tiến hành lựa chọn rời khỏi phó bản…]
Cho dù nghĩ kỹ về kết cục của phó bản sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng khi thành tựu của trò chơi bắn ra liên tục, cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi đã hòa tan nỗi sợ trong lòng.
Lý Ngân Hàng vươn tay duỗi hông, cố gắng xả hết áp lực và bất an theo cái duỗi người thoải mái này.

Cô nói:

– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Giang Phảng nhìn Nam Chu, mỉm cười đưa ra đáp án thay cho cậu:
– Phồn Hoa đi.

Chúng ta đi ăn buffet.
Bọn họ lựa chọn Phồn Hoa.
Tiến hành dịch chuyển.
Giây phút bọn họ kết thúc nhiệm vụ, xuất hiện trong cảnh đêm của Phồn Hoa, giống như một viên đá rơi vào trong mặt nước tĩnh lặng.
Giao diện kênh thế giới của trò chơi im lặng lạ thường.
Có mấy người đang trao đổi những thông tin không đầu không đuôi.
“Online rồi.”
“Vị trí nào đấy?”
“Khu B17, Phồn Hoa!”
Ba người đều không hề hay biết chuyện này.
Sau khi dịch chuyển đến nơi, chỉ có Lý Ngân Hàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
– Tại sao trên đường yên ắng vậy nhỉ.
Nghe thấy câu thuận miệng cảm thán của cô, Nam Chu khẽ đảo mắt, nhìn giao diện ô vật phẩm.
Rất lạ…
Trước đây khi về tới mấy điểm an toàn như “Phồn Hoa” và “Thành Phố Rỉ Sét”, đạo cụ của bọn họ đều trong trạng thái “Không thể sử dụng”.
Vậy mà bây giờ Nam Chu nhận thấy, cột đạo cụ của mình không bị khóa lại.
Cậu cúi đầu, đi sát bên Giang Phảng, lẳng lặng tiến về phía trước.
Ngay khi bọn họ bước lên phía trước, một người chơi ngồi xổm trên nóc nhà chậm rãi lên đạn cây súng trong tay.
Rắc rắc.
Tiếng vang khẽ này dung hợp với tiếng ca văng vẳng trên phố Phồn Hoa, đáng lẽ phải nhỏ như tiếng một giọt nước rơi vào biển lớn mới đúng.
Nhưng nó vẫn khiến Nam Chu đứng sững lại.
Cậu đã đối diện với cảnh tượng thế này rất nhiều lần.
Đã từng có vô số ngày tháng, cho dù ban ngày hay ban đêm cậu đều đấu tranh với những bóng dáng ẩn nấp nguy hiểm.
… Ở căn nhà phía Đông có ba người bí mật dò xét bọn họ qua khung cửa sổ.
Trên hành lang của căn nhà phía Tây, có hai người đang giả vờ ngắm trăng.
Trên đỉnh đầu có hai người.
Trong đó một người cầm vũ khí như súng.
Nếu bọn họ đi về phía trước, có một người đang ẩn mình trong ngõ nhỏ.
Còn nếu lùi về phía sau, trong ngõ nhỏ vắng vẻ bọn họ vừa đi qua, bây giờ cũng đã thêm một kẻ bám đuôi khác.
Còn cả những tiếng bước chân xuất phát từ con đường song song đang hướng về phía này.
Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô vừa bước ra khỏi phó bản, như khi vừa xuống khỏi đường cao tốc, tốc độ xe không thể giảm theo ngay.
Sự cảnh giác với phó bản vẫn còn đây, khiến cô hình thành ký ức cơ thể ngắn ngủi.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỗ nào cũng không đúng.
Bởi vậy, khi một họng súng đen ngòm ló ra từ trên nóc căn nhà bên cạnh, ngắm thẳng vào Nam Chu, Lý Ngân Hàng sợ hãi nhìn ngó xung quanh là người đầu tiên nhìn thấy.

Cô hét lớn:
– Cẩn thận…
Cô chắn trước người Nam Chu, đẩy Nam Chu rời khỏi phạm vi của họng súng theo phản xạ.
Nhưng cô chưa kịp hành động tiếp, thuốc súng đỏ sậm bùng lên, đạn bắn ra từ họng súng.
Mục tiêu chuyển từ ngực Nam Chu tới lưng Lý Ngân Hàng.
Tim Lý Ngân Hàng phát lạnh.
Tim cô còn chưa lạnh hết cả người đã bị Nam Chu đẩy sang một bên.
Cô đứng không vững, đập đầu vào bờ tường đầy vết vẽ bậy.
Cùng lúc ấy, Nam Chu nghiêng đầu.


Viên đạn “viu” một tiếng bay xuyên qua mái tóc đen xõa tung của Nam Chu, ghim thẳng vào nền gạch đỏ phía sau, gạch vụn văng tung tóe.
Tay bắn tỉa không chuyên ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp nhìn thoáng qua, phát hiện không trúng mục tiêu, chậc một tiếng với vẻ không hài lòng.
Gã chưa kịp rụt đầu về, Nam Chu đã xoay người bắt lấy viên gạch vụn đang bay tứ tán, thuận tiện ném về phía gã!
Trúng hồng tâm!
Người mai phục tấn công bằng súng ăn ngay viên gạch giữa trán, máu tươi chảy xuống, ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Nam Chu không dừng lại, cất bước lao lên tầng năm nơi tay bắn tỉa đã ngất đi.
Cướp lấy súng!
Cướp được súng trong tay mới có quyền chủ động!
Không biết là ai hét lên một tiếng giận dữ trong đám người: “Ai đó nhanh lên đi!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trốn trong ngõ hẹp tránh xa ánh đèn neon vội vàng sử dụng thẻ đạo cụ của mình.
… Một tấm thẻ khí tượng đạo cụ cấp B cực kỳ quý giá với anh ta.
Nam Chu đang chạy trên cầu thang thoát hiểm bên ngoài tòa nhà với tốc độ rất nhanh bất ngờ trượt chân, giẫm vào khoảng không.
Cậu vươn tay cố gắng nắm lấy lan can cầu thang, treo người trên không trung.
Sức lực cánh tay của cậu hao mòn tới mức đáng sợ.
Cậu hoang mang ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vầng trăng khuyết đã không còn nữa, thay thế nó là một vầng trăng tròn vành vạnh chói lóa.
Trong hơi thở hồng hộc kịch liệt cùng tiếng tim đập như trống, Nam Chu lập tức quyết đoán buông bàn tay nắm lên lan can ra.
Ngay sau đó, con dao găm tựa ảo ảnh xuất hiện ngay vị trí Nam Chu vừa treo lên không trung.
Điểm nhằm vào vốn dĩ là tim cậu.
Giang Phảng vội chạy tới, dang hai tay đỡ lấy người rơi từ tầng ba xuống.
Con dao găm ảo ảnh mất đi mục tiêu lại lao thẳng xuống như chú chim, nhắm thẳng vào ngực Nam Chu.
Nam Chu thấy tình hình không ổn, đẩy Giang Phảng ra.
Khoảnh khắc hai người đẩy nhau ra xa, con dao găm lao xuống găm vào đất kêu lên lanh lảnh.
Tấn công thất bại, con dao găm ảo ảnh chỉ có thể tấn công hai lần liên tiếp cũng mất đi tác dụng.
Chủ nhân của con dao găm đang ẩn nấp trong bóng tối định thu nó về, nhưng Nam Chu chợt xoay người, nắm lấy cán dao đang định bay đi, dùng hết sức lực khống chế con dao găm trong lòng bàn tay.
Cậu ngồi xuống đất, mu bàn tay và khóe miệng đều bị cọ rách.
Khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh.
Trong bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh, lồng ngực cậu phập phồng giống như một con thú dữ nhỏ bị khơi dậy dã tính.
Khi máu từ khóe miệng cậu rơi xuống trên thân dao găm, con dao găm chuyển động dữ dội chợt dừng lại.
Người trong bóng tối tức giận vỗ đùi.
Mẹ kiếp, nhận chủ rồi!
Tại sao lại thành ra thế này?!
Dựa vào âm thanh truyền tới nền xi măng, Nam Chu nghe được nhiều tiếng bước chân hơn đang bao vây xung quanh đây.
Lý Ngân Hàng ôm trán vừa bị đập vào tường, gắng gượng loạng choạng đứng dậy.
Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy một bóng người đang đến gần mình.
Cô vừa định rút dao găm ra, chợt nghe thấy một giọng nữ khẩn thiết:
– Cô gái, mau chạy đi! Người cô theo từ trong phó bản ra chính là Boss chạy trốn khỏi phó bản đấy!
– Mau tới chỗ chúng tôi!
Hết chương 120
Lời tác giả:
Tại sao ở đây lại yên lặng đến vậy?
Là vì có người muốn hát khúc “Đóa hoa hi vọng”.

(Kibou no Hana ^^)
Kết thúc part này rồi, tung hoa!
Tiếp theo sẽ đặt chân vào phó bản mới luôn và ngay!
 
------oOo------