Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 134: 134




***
Hai tay Nam Chu bị trói phía trước, trải nghiệm sâu sắc cảm giác nóng ran dày vò cơ thể.
Đối với bản thân cậu lúc này, chỉ quần áo ma sát thôi cũng mang tới kí.ch thích quá mức rõ ràng.
Cậu mím đôi môi đỏ tới mức tái nhợt, cơ thể khẽ lung lay, cố gắng đứng vững.
Giang Phảng ngồi xổm xuống, buộc chiếc áo măng tô kiểu Âu đứng đắn của cậu ngang hông, che lại phản ứng sắp có.
Sau đó, Giang Phảng khẽ nói:
– Nhịn chút nhé.
Anh đỡ lấy khuỷu chân và hông Nam Chu, bế ngang người cậu đặt lên trên giường.
Lớp áo sơ mi mỏng manh không thể ngăn cản làn da đã ửng đỏ của cậu.
Tiếp xúc cơ thể khiến Nam Chu khẽ rên một tiếng ngắn ngủi sát bên tai Giang Phảng.
Âm thanh này tựa như có thực chất, giống như mọc ra một lớp lông vũ mỏng, khẽ lướt qua tai Giang Phảng, thẳng vào tim anh.
Giang Phảng cứng đờ người, đặt Nam Chu lên giường với tốc độ nhanh nhất.

Vừa mới định tránh ra để ổn định lại tinh thần thì suýt nữa ngã lên người Nam Chu.
Hai tay anh chống bên tai Nam Chu, cúi người nhìn phần eo của mình.
Chiếc đuôi mềm mại màu đen quấn quanh eo Giang Phảng, đầu nhọn dán sát hõm eo anh, từ từ vuốt ve.
Dường như muốn mò đến mông Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn Nam Chu mặt ửng đỏ, bất đắc dĩ cười nói:
– …Cậu thử điều khiển nó đi.
Nam Chu cố gắng khống chế chiếc đuôi sinh trưởng từ phần xương cụt của mình.
Thử không hiệu quả…
Nam Chu khẽ tuyên bố:
– Nó không nghe lời tôi.
Chẳng còn cách nào, Giang Phảng chỉ đành túm lấy đầu nhọn của nó, tháo từng chút ra khỏi người mình.
Hai tay Nam Chu cầm chặt vật trói buộc trên cổ tay, dùng khớp ngón tay áp lên chất da, nhắm mắt nhẫn nhịn, ép buộc bản thân không được làm hỏng choker của Giang Phảng.
… Nghiêm túc tới mức khiến người ta muốn hôn.
Chiếc đuôi của Nam Chu không nỡ rời khỏi người Giang Phảng, nó vẫy tới vẫy lui thể hiện sự phản kháng.
Cuối cùng, chiếc đuôi cong thành một hình trái tim nho nhỏ.
Giang Phảng thầm đoán, có lẽ chiếc đuôi này là vật chất cụ thể hóa từ nội tâm của Nam Chu.
Nhưng anh không có ý định nói với cậu.
Miễn cho đến lúc đó anh lại bị cậu đánh bóng thẳng tới mức không biết phải làm thế nào.
Giang Phảng đã tích lũy được kinh nghiệm, học được cách né bóng thẳng có chiến lược.
Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi sự trói buộc của chiếc đuôi, Giang Phảng ngẩng đầu lên nhìn Nam Chu đang khép hờ mắt, hàng mi run lên nhè nhẹ, bèn vỗ cái mông Nam Chu một cách rất tự nhiên.
Khiến Nam Chu không thể không mở một con mắt nhìn về phía anh.

Với động tác miễn cưỡng có thể coi là , tục thì giọng nói của anh vẫn dịu dàng và ấm áp như trước đây.
– Tập trung sự chú ý lên người tôi.

– Giang Phảng nhắc nhở cậu – Trong lòng nghĩ đến tôi.
Nam Chu trả lời ngắn gọn:
– Tôi luôn nghĩ đến anh.
Một đáp án dụ dỗ người khác hôn mình.
Đây chính là phong cách của Nam Chu, cậu luôn đưa ra một đáp án thành thật khiến người ta động lòng.
Mỗi lần Giang Phảng đều lùi về sau, né tránh, phủ nhận.

Nhưng lần này, Giang Phảng hoàn toàn tuân theo nội tâm của bản thân, gắng lấy dũng khí, cúi đầu hôn lên mái tóc mướt mồ hôi của cậu.
Tóc là phần thừa, không có thần kinh, tuy vậy nó cũng là chất dẫn có thể truyền đạt tình cảm.
Sắp xếp Nam Chu xong, Giang Phảng quay người lại.
Vẻ dịu dàng khi đối diện với Nam Chu hoàn toàn biến mất khi anh quay lưng bước đi.
Giang Phảng đi đến trước mặt Lý Ngân Hàng, vỗ nhẹ con dao găm lên bả vai cô.
Anh hỏi Lý Ngân Hàng:
– Cô có biết dùng thế nào không?
Lý Ngân Hàng nóng ruột tới mức vã mồ hôi, tóc mái dính hết cả vào trán, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Cô cố gắng nói ra rõ ràng:
– Biết, thấy người thì đâm.
Giang Phảng nhìn cô, gật đầu tán đồng.
Tâm thái của cô rất ổn.
So ra thì đa số người chơi bước vào hoàn cảnh này không có được giác ngộ như cô.
Bọn họ đã sớm loạn hết cả lên.
Dù sao bọn họ bước vào đấu trường thú chỉ vì muốn cược xem có thể giết được Nam Chu ở màn đấu đơn hay đấu đội không, cho dù không gi.ết chết thì dưới sự bảo vệ của đấu trường thú, bọn họ cũng được bảo đảm an toàn sinh mệnh.
99% người chơi không muốn cược mạng.
Sự thay đổi chớp nhoáng khiến bọn họ bị kéo vào chiến trường sinh tử nằm ngoài dự đoán này.
Sống hoặc chết, phải giẫm lên thi thể và máu tươi của vô số người mới có thể từng bước chứng minh, tâm lý không sụp đổ mới là chuyện lạ.
Bọn họ hoàn toàn hoảng loạn.
Có một bộ phận nhỏ cầm vũ khí lao ra khỏi nơi ẩn nấp, muốn chiếm quyền chủ động và thế thượng phong, nhưng bởi vì quá liều lĩnh sẽ dễ dàng thiệt hại cả hai khi đánh trực diện, cuối cùng đôi bên đều nằm rê.n rỉ trong vũng máu.
Ngao sò đánh nhau chảy máu, chỉ có ngư ông nhân cơ hội được lợi thôi.
Sau khi nắm rõ được tình huống, phần lớn người chơi đều lặng lẽ tìm một góc nào đó để trốn, cầm cự một phen, đợi tới khi mọi người giết chóc lẫn nhau, bọn họ sẽ bước ra làm ngư ông đắc lợi.
Song, bọn họ đã quên mất, bọn họ không phải thỏ, không có hang của riêng mình.
Một khi lựa chọn vứt bỏ quyền chủ động, trốn trong một căn phòng nào đó, ngược lại chính là tự đi tìm đường chết.
Ví dụ như hiện tại, một dòng khí độc không ngừng thổi vào trong căn phòng kín mít qua lỗ khóa.

Cửa sắt bị khóa ngoài.
Tiếng ho, tiếng kêu cứu, tiếng nôn ra máu cùng với tiếng móng tay cào cửa soàn soạt không ngừng vọng ra từ căn phòng.
“Ánh Bình Minh” làm như không nhìn thấy.
Rất nhanh, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Thanh niên mang hình xăm con nhện trên mặt rút đầu ngón tay có thể phun chất độc dạng khí của nhện ra ngoài, cười khanh khách quay đầu hỏi:
– Đây là người thứ bao nhiêu rồi?
– Nghe âm thanh thì có vẻ trong đó có ít nhất bốn người.

– Tô Mỹ Huỳnh vuốt mái tóc màu hồng – Vẫn còn lại tám mươi lăm người nữa.
Một đồng đội khác cao gần hai mét, cao to lực lưỡng tựa một ngọn núi thịt, chai nước suối bình thường đặt trong bàn tay to như quạt hương bồ của gã thoạt nhìn phải nhỏ hơn bình thường cả một số.
Gã bóp nát chai nước suối trống không, thuận tay quăng sang một bên:
– Đáng tiếc, vẫn chưa chạm mặt đội Nam Chu.
Từ đầu đến giờ mục tiêu của “Ánh Bình Minh” luôn là “Lập Phương Chu”.
Chỉ cần thu phục được đội Nam Chu, vậy thì bọn họ sẽ chẳng còn phải kiêng dè gì nữa.

So với thái độ nôn nóng của Núi Thịt thì thái độ của Tô Mỹ Huỳnh tương đối bình thường:
– Vội gì?
Cô ta vuốt ve quyển sổ [Lời Thì Thầm Của Succubus] trên tay, vô cùng đắc ý.
– Chữ ký của Nam Chu rất có ích.

Nó có thể coi như tế phẩm cao cấp, còn tốt hơn mấy loại tóc, móng tay nhiều.

Cũng mở khóa nhiều cách sử dụng hơn, ngay cả lời nguyền rủa cấp độ “Mẫn cảm quá mức” này cũng được mở khóa rồi.
Cô ta lẩm bẩm:
– Đáng tiếc, nếu như có vật hiến tế cao cấp hơn, sẽ mở khóa kỹ năng “Phục tùng tuyệt đối” khiến anh ta chẳng làm gì được.

Kỹ năng “Hấp dẫn của Succubus”, có thể khiến cho tất cả người chơi đều điên cuồng vì anh ta, chủ động đến gần anh ta, vấy bẩn anh ta…
Núi Thịt chen miệng vào:
– Nhưng máu thịt lại chẳng dễ tìm.
Tô Mỹ Huỳnh cười lạnh liếc mắt nhìn gã:
– Tôi đã nói rồi, vội vàng làm gì.
– Đợi chúng ta tìm được anh ta, lẽ nào với trạng thái lúc này, anh ta còn có thể động thủ được với chúng ta được hay sao? Tới lúc ấy, muốn bao nhiêu máu có bao nhiêu máu, muốn bao nhiêu thịt có bấy nhiêu thịt, tôi muốn anh ta phải ngoan ngoãn giao nộp hết tất cả những đạo cụ mà anh ta thắng được cho chúng ta.

Gã nhện nói:
– Nhưng cậu ta đâu có một mình.
Tô Mỹ Huỳnh che miệng cười:
– Tách Nam Chu ra thì bọn họ có gì chứ? Cũng chỉ là hai đồng đội con người mà thôi.
Cô ta phân tích hợp lý:
– Có một kẻ không phải con người trong đội, chắc chắn trước đây bọn họ qua cửa dễ dàng lắm nhỉ.

Tới lúc đó, có thể bắt bọn họ nôn hết toàn bộ hàng tặng kèm ra.
Dứt lời, cô ta cười nhìn về phía đồng đội của mình:
– Thứ không thuộc về bọn họ, cho dù lấy được, cũng không thể thuộc về bọn họ.
– Có cần thêm chút debuff cho cậu ta không?
Tô Mỹ Huỳnh cầm quyển sách [Lời Thì Thầm Của Succubus], vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Nên thêm “Cộng hưởng” hay là thêm “Trải nghiệm nghẹt thở” đây nhỉ?
Khi đám người đi vào lối rẽ hành lang, Tô Mỹ Huỳnh nhìn thoáng qua, trong mắt sáng lên.
Cô ta vươn tay cản Núi Thịt sắp để lộ bản thân, lùi về góc.
Cô ta cẩn thận ló đầu ra khỏi góc, phát hiện có một mỹ nhân cao ráo, tóc bạc tết đuôi sam đang ngồi xổm bên cạnh thi thể của người chơi nữ, quay lưng về phía bọn họ.
Tô Mỹ Huỳnh vui vẻ, quay đầu xác nhận lại với đồng đội:
– Trong đội Nam Chu có một người Nga tóc bạc đúng không? Hay người Ukraine nhỉ?
Đặc điểm nhận dạng của Giang Phảng quá mức rõ ràng, thậm chí còn dễ nhận ra hơn cả người tóc đen mắt đen như Nam Chu.
Sau khi xác nhận thân phận của Giang Phảng từ đồng đội của mình, Tô Mỹ Huỳnh kéo mái tóc giả màu hồng xuống, chớp chớp mắt thật mạnh ép nước mắt tuôn rơi.
Dáng vẻ mái tóc đen rối loạn, lớp trang điểm nhòe đi, nước mắt lưng tròng, khiến cô ta thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người.
Cô ta dùng đạo cụ cấp B [Bước Chân Vô Thanh] để lùi về phía sau một chút, sau đó bỏ hiệu quả của đạo cụ đi, dùng thêm đạo cụ cấp C [Hiệu Quả Hóa Trang Đặc Biệt Của Diễn Viên] khiến khuôn mặt của bản thân thoạt nhìn đầy thương tích.
Tô Mỹ Huỳnh giả vờ như mình mới từ một nơi khác chạy đến đây, giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang “bịch bịch”.
Cô ta chạy thẳng tới hành lang Giang Phảng đang đứng, ngạc nhiên kêu lên một tiếng như thể lần đầu tiên nhìn thấy anh, sau đó vội vàng dừng bước.
Sở dĩ Tô Mỹ Huỳnh dám lại gần Giang Phảng là vì cô đã quan sát được tình hình cuộc truy kích tới thời điểm này.
Cho đến lúc này, đội “Lập Phương Chu” chưa hề giết bất cứ người chơi nào trong phạm vi năng lực cho phép.
Trong chiến trường sinh tử, chỉ có kẻ mạnh hoặc đồ ngốc mới có lòng từ bi.
Khi kẻ mạnh không còn mạnh, lòng từ bi chỉ có thể kéo chân họ.
Cô ta thích lòng từ bi của người khác, bởi vì như vậy sẽ mang đến thành tựu lớn cho cô ta.
Giang Phảng nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình bèn quay đầu lại.
Gương mặt đẹp không tì vết khiến Tô Mỹ Huỳnh sững người, bỗng dưng sinh ra cảm giác “chết rồi thì thật đáng tiếc”.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới vở kịch tiếp theo đây của cô ta.
Tô Mỹ Huỳnh run rẩy, liếc qua người phụ nữ nằm dưới đất, tỏ vẻ yếu ớt sợ hãi tựa một con thỏ nhỏ.
Cô ta lắp bắp:
– Anh, tôi…
Giang Phảng chỉ vào người phụ nữ nằm trên đất:
– Cô quen cô ta à?
Tô Mỹ Huỳnh không nhận ra người chơi xa lạ nằm dưới đất.
Cũng chỉ là một trong những kẻ xui xẻo cô ta đã nhìn thấy rất nhiều.
Tô Mỹ Huỳnh lập tức diễn đoạn kịch này.

Nước mắt cô ta lã chã tuôn rơi:
– Chị ấy là… chị gái tôi… người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc này…
Cô ta giống hệt một cô gái đơn thuần ngốc nghếch, một kẻ sắp chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, trong lúc “mất khống chế cảm xúc”, cô ta hoang mang không biết làm thế nào, chỉ có thể dựa vào Giang Phảng.
– Cứu tôi… cứu tôi với.
– Tôi muốn sống, cho tôi đi cùng anh có được không.

Tôi chỉ có một mình, tôi không có ai để dựa vào, tôi muốn sống tiếp! A!!!
Mặt Tô Mỹ Huỳnh đau nhói.
Cảm giác đau đớn dữ dội như dây thần kinh bị rạch khiến cô ta quên mất vai mình đang diễn.

Cô ta hét lên một tiếng ngắn ngủi, ôm mặt vội lùi về phía sau.
Cô ta run rẩy buông tay xuống, chỉ nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi uống lượn theo đường chỉ tay của cô ta.
Máu tươi nóng hầm hập chảy xuống cổ, vết thương sâu thấy tận xương, e rằng cả gương mặt này cũng bị phá hủy.
Làm gì có ai không yêu gương mặt mình, chứ đừng nói tới người vẫn luôn tự tin về nhan sắc của bản thân như Tô Mỹ Huỳnh.
Gương mặt cô ta thoáng cái trở nên dữ tợn:
– Anh…
Một quân bài Joker đen dính máu tươi của Tô Mỹ Huỳnh biến mất giữa các ngón tay Giang Phảng.
– Vết thương giả quá.

– Giang Phảng nói nhẹ nhàng – Tôi giúp cô vạch sâu thêm, không tốt sao?
Tô Mỹ Huỳnh trợn mắt há miệng.
Không thể có chuyện này được?
Vết thương trên mặt, trên người cô do đạo cụ của hệ thống tạo ra, thật không thể thật hơn!
Tại sao Giang Phảng có thể nhìn ra?
Tô Mỹ Huỳnh nhịn lửa giận, ôm mặt, cố gắng tỏ ra yếu ớt diễn tiếp:
– Tại sao anh…
Giang Phảng nhìn cô ta, rồi bất chợt cúi đầu nhìn người nằm dưới đất, nói với giọng thân thiết:
– Ngân Hàng, cô có nhận ra cô đây không? Cô đây nói cô chính là chỗ dựa duy nhất đấy.
Tô Mỹ Huỳnh nghẹn họng.
Lý Ngân Hàng nằm dưới đất giả chết mở mắt ra, ngước mắt nhìn cô ta, sau đó nhắm mắt vào diễn tiếp.
Sắc mặt Tô Mỹ Huỳnh thoáng cái thay đổi mạnh.
Câu cá ư?
Không ngờ cũng có ngày người am hiểu câu cá như cô ta bị coi là cá?
Nhưng cô ta biết, tình thế trước mắt vô cùng bất lợi với mình!
Chạy!
Hết chương 133
 
------oOo------