Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 297: 297




***
Da đầu Lý Ngân Hàng tê rần, cô cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay.
– … Phần thưởng một chiếc vé lên tàu, có hiệu quả trong vòng sáu tiếng đồng hồ…
– …Mời lên chuyến tàu một chiều duy nhất trước khi vé tàu hết hạn…
Sau khi nhận ra điều mấu chốt ẩn giấu bên trong, cô vò nhăn một góc hợp đồng.
Nếu thực sự “không có chuyến tàu tiếp theo” vậy nội dung của bản hợp đồng này chính là một trò chơi chữ mà người không gian đa chiều mang ra trêu chọc bọn họ.
Nam Cực Tinh nhận thấy rõ ràng cảm xúc của Lý Ngân Hàng đang thay đổi, hắn chui ra khỏi ghế, biến thành hình người, ngồi xổm bên ghế, ló đầu ra nhìn nội dung bản hợp đồng.
Cảm nhận của hắn với tất cả các sự việc đều thiên hướng trực giác, chỉ mơ hồ cảm thấy tất cả những sự việc trước mắt đều có gì đó không ổn, nhưng không biết dùng từ ngữ hình dung cảm giác này.
Hắn hỏi Lý Ngân Hàng:
– Làm sao thế?
Lý Ngân Hàng không khỏi tức giận:
– … Ngay từ đầu bọn họ đã tính kế chúng ta.
Thấy Nam Cực Tinh vẫn hoang mang không hiểu, cô cầm giấy bút lên, tức giận vẽ soàn soạt hai đoạn thẳng song song cùng kích thước trên quyển sổ.
– Gọi đoạn AB bên trên là tuyến thời gian của trò chơi.

– Lý Ngân Hàng dùng bút bi ký hiệu ở hai đầu đoạn thẳng – Bên dưới là thời gian ở nhà ga, hay thời gian hiện thực, gọi nó là CD.

Tốc độ chảy của thời gian cả hai nơi đồng bộ với nhau.
Dứt lời, cô thêm mấy nét bút vào trên điểm D nằm song song với B:
– Điểm này là điểm thầy Nam kết thúc trò chơi và đến nhà ga.
Nam Cực Tinh gật đầu.
Hắn có thể hiểu được điểm này.
Căn cứ theo thông tin mà Lý Ngân Hàng và Nguyên Minh Thanh đã trao đổi với nhau, thời gian trò chơi của Nam Chu là mười hai tiếng.
Ngay đúng vào điểm giới hạn thời gian, cậu thực hiện “tự nguyện tử vong” trong phó bản, và là người đầu tiên trở về nhà ga.
Tiếp theo đến lượt Nguyên Minh Thanh.
Lý Ngân Hàng kéo dài điểm D, vẽ đoạn CD bên dưới dài thêm, đánh dấu thêm hai điểm nữa trên đoạn dài ra.
Cô chỉ vào điểm gần Nam Chu hơn, nói:
– Đây là điểm Nguyên Minh Thanh trở về.

Thời gian trò chơi của anh ta kéo dài gần mười ba tiếng.
Nam Cực Tinh hiểu rồi, chỉ vào điểm tiếp theo:
– Vậy đây là chúng ta đúng chứ?
Lý Ngân Hàng gật đầu:
– Đúng, gần mười bốn tiếng.
– Điều này đồng nhất với thời gian vượt màn trò chơi của chúng ta, có thể chứng minh rằng tốc độ thời gian trong trò chơi và thời gian của nhà ga bằng nhau.
Nam Cực Tinh bừng tỉnh:
– À…
Lý Ngân Hàng:
– Người quái dị ban nãy đã nói không có chuyến tàu tiếp theo.


Vậy không cần biết vé tàu trong tay chúng ta vẫn còn hiệu quả trong vòng mấy tiếng nữa, chúng ta chỉ có thể bước lên chuyến tàu này.

Thời gian tàu xuất phát dựa vào thời gian thầy Nam nhận được vé tàu làm chuẩn.
– … Cho nên, anh còn nhớ thời gian trò chơi của thầy Nam là bao lâu không?
Nam Cực Tinh hiểu ra, ngay sau đó trái tim hắn lạnh như băng.
Tính đến thời điểm trước mắt, chỉ có thời gian trò chơi của Nam Chu là mười hai tiếng.
Thời gian trò chơi của Nguyên Minh Thanh và Lý Ngân Hàng đều là hai mươi tư tiếng đồng hồ hoàn chỉnh.
Nam Cực Tinh không khỏi nghĩ, nếu bọn họ cứ cãi nhau trong nông trại thêm mấy tiếng đồng hồ nữa thì sao?
Nếu Lý Ngân Hàng lựa chọn phương thức tấn công tự sát muộn thêm mấy tiếng nữa thì sao?
Còn nữa, nếu thời gian Nam Chu qua màn sớm hơn mấy tiếng đồng hồ… thì sao?
Bọn họ sẽ để vụt mất chuyến tàu rời khỏi bi kịch này đúng không?
Hay vì “muộn một chút” mà suốt đời này bị nhốt trong nhà ga không có lối ra, sương mù giăng kín này?
Lý Ngân Hàng cúi đầu, lo lắng nhìn sơ đồ giản lược trên giấy.
Cô chấm một điểm trên khoảng trắng mà đường CD còn chưa kéo dài đến.
Sau khi xác nhận người không gian đa chiều cố ý để chênh lệch thời gian và thông tin, cô không khỏi lo lắng.
Bây giờ vẫn còn bốn tiếng trước khi tàu xuất phát.
Nhưng Giang Phảng và Trần Túc Phong vẫn chưa về.
Bọn họ có kịp quay về không?
Nam Cực Tinh cũng nghĩ tới chuyện tương tự như Lý Ngân Hàng.

Hắn nắm vạt áo cô, cau mày biểu đạt nỗi bất an của mình.
Lý Ngân Hàng vươn tay xoa mái tóc vàng xinh đẹp của hắn, đồng thời ngước mắt lên nhìn Nam Chu.
Nam Chu gật đầu với cô, khẳng định phán đoán kia.
Lý Ngân Hàng:
– Thầy Nam, có cần phải bổ sung thêm gì nữa không?
– Cần thêm một người nữa trở về.

– Nam Chu tiếp tục phân tích – Hiện tại vẫn chưa đủ thông tin.
Nguyên Minh Thanh ngồi cạnh nghe vậy thì khẽ cười một tiếng.
… Nam Chu, là người như vậy ư?
Ba người đã về rồi mà vẫn chưa đủ thông tin sao?
Chẳng qua cậu ta không nỡ bỏ lại một người nào đó thôi nhỉ?
Anh ta biết rõ, bản thân và Lập Phương Chu chỉ có quan hệ hợp tác tạm thời.
So với người còn chưa trở về, anh ta đã bước chân qua ngưỡng cửa thành công rồi.
Nếu có người khác lãng phí thời gian trong phó bản và không kịp lên tàu, đó cũng là do năng lực của người đó có vấn đề, anh ta chẳng quan tâm.
Nam Chu có muốn ở lại chung với đám rác rưởi không thể lên tàu kịp lúc, anh ta cũng chẳng quan tâm nốt.
Giờ phút này Nguyên Minh Thanh chỉ quan tâm một chuyện khác.
Anh ta nhìn Nam Chu:
– Rốt cuộc trên tàu có thứ gì?
Bất ngờ sao, người trước nay luôn biết chia sẻ thông tin như Nam Chu lại lắc đầu.

Nguyên Minh Thanh cau mày:
– Cậu có ý gì?
Nam Chu trả lời không rõ ràng:
– … Tôi phải nghĩ thêm.
Nguyên Minh Thanh nhíu mày, câu nghi ngờ sắp thốt ra khỏi miệng, anh ta kịp thời nhìn về một hướng khác, không nói ra suy nghĩ của mình.
“Bởi vì Giang Phảng chưa quay về đây nên cậu cố ý che giấu thông tin với tôi, muốn tôi sợ ném chuột vỡ đồ chứ gì?”
Nhưng anh ta biết không nên nói ra lời này.
Nam Cực Tinh là thú cưng của Nam Chu.
Lý Ngân Hàng hoàn toàn tin tưởng tất cả những lời mà Nam Chu nói.
Cho dù anh ta có nghi ngờ, đối diện với 2,5 người đoàn kết thế này, nghi ngờ của anh ta cũng sẽ không được tiếp thu, ngược lại chỉ khiến anh ta rơi vào hoàn cảnh cô độc lúng túng mà thôi.
Bởi vậy, Nguyên Minh Thanh vô cùng hy vọng người tiếp theo bước ra khỏi phó bản sẽ là Trần Túc Phong.
Ít ra đây là một người có dụ.c vọng và suy nghĩ độc lập, sẽ không bị chi phối bởi hữu nghị và tình cảm của Lập Phương Chu.
Bởi vì không có ai nói chuyện, bầu không khí trong nhà ga trở nên bí bách lạ lùng.
– Tôi đi làm chút gì ăn đã.

– Lý Ngân Hàng thử phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này – Lấp đầy bụng rồi, tâm trạng của người ta sẽ tốt hơn.
Nam Chu ngoan ngoãn lấy ra một quả táo, cắn răng rắc.
Mắt thấy cậu dùng hành động thực tế để tỏ rõ “tôi không cần”, Lý Ngân Hàng bèn đứng dậy đi về phía toa tàu.
Nam Cực Tinh cũng đi theo.
Lý Ngân Hàng vừa đi được hai bước, Nam Chu bất ngờ nói với cô:
– Cho tôi mượn ba tờ giấy.
Lý Ngân Hàng cắm bút ở trang bìa, đưa cả quyển cho cậu.
Nam Chu lại nói:
– Không cần, tôi chỉ cần ba tờ thôi.
Lý Ngân Hàng nghe theo lời cậu, mở sổ ra, ấn vào mép rồi xé ba trang giấy xuống đưa cho Nam Chu.
Trong lúc hai người đồng thời cầm hai đầu trang giấy bị xé xuống, Nam Chu đưa ra một yêu cầu kỳ quái với cô:
– Đi từ toa số một xuống.
Nguyên Minh Thanh không nhịn được nhướng mày.
Lý Ngân Hàng sững người, nhưng nhanh chóng gật đầu quyết đoán:
– Ừ, được.
Nam Cực Tinh theo Lý Ngân Hàng bước vào trong toa tàu, ló đầu vào trong xác nhận phòng điều khiển không có người xong, hắn tò mò hỏi:
– Tại sao nhất định phải vào từ toa số 1?
Lý Ngân Hàng thẳng thắn:
– Ai biết được.

Lên rồi tính sau.
Dứt lời, cô dùng ánh mắt dò xét đánh giá khắp toa tàu số 1.
Bởi vì không mở cửa thông gió, không khí trong toa tàu rất bí bách, nhìn từ vết cáu bẩn bám trên bàn và ghế, cũng không thể nói là sạch sẽ, chỉ có thể nói không có rác rưởi.

Cô lục lọi khắp toa số 1 một lần, không tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị.
Nam Cực Tinh không muốn để Lý Ngân Hàng đi một mình nên đứng ở khu vực nối giữa toa 1 và toa 2, nhìn về phía xa, khụt khịt cái mũi.
Lý Ngân Hàng muốn ỷ lại vào khứu giác xuất sắc của hắn:
– Sao thế? Ngửi được gì hả?
Nam Cực Tinh lắc đầu:
– Không có.
Hắn hỏi Lý Ngân Hàng:
– Chiếc tàu này thực sự có vấn đề à?
Lý Ngân Hàng:
– Tôi không biết.

Chẳng qua chúng ta có thể thử.
Dứt lời, Lý Ngân Hàng lấy từ trong túi đồ ra một bát miến ăn liền còn chưa bóc.
Đây là món đồ ăn cô dùng tích điểm mua ở cửa hàng trước khi bước vào trong phó bản.
Cô tích trữ rất nhiều đồ ăn nước uống, chỉ vì sợ gặp phải phó bản sinh tồn dã ngoại thời gian dài, bọn họ sẽ phải chịu đói khát.
Cô xé màng bọc, lấy từng gói gia vị ra, sau đó kéo bừa một chiếc bàn trong toa tàu số 1, thuận tay đặt bát giấy lên trên.
Cô lấy thêm hai chai nước suối.
Nước lạnh không thể úp miến được.
Lý Ngân Hàng nhìn xung quanh một vòng, đi tới trước máy nước nóng vỏ thép, áp ngón tay lên trên thử độ ấm xong, rồi dùng nhiệt độ từ vỏ máy làm ấm hai chai nước suối vừa lấy ra khỏi túi đồ.
Nam Cực Tinh khó hiểu:
– Ở đây, có nước nóng mà?
– Tôi không dám dùng đồ ở đây.

– Lý Ngân Hàng nói, – Làm nóng chai nước hơi rườm rà nhưng ít nhất an toàn, không cần phải nghĩ nhiều.
Hơn nữa mục đích chính của cô cũng không phải ăn.
Cô muốn để lại dấu vết ở đây nhiều nhất có thể để chứng minh nếu mình rời khỏi toa tàu này và quay lại, hoàn cảnh trong tàu có xảy ra thay đổi gì không.
… Thái độ khác lạ của Nam Chu khiến người ta không thể không lo lắng.
Cô để bát giấy và nước khoáng lại trong toa tàu số một, cẩn thận thăm dò về phía trước.
Khi cô mở cánh cửa toa tàu số sáu khép hờ, nhìn vào xung quanh một phen, bờ vai căng thẳng không khỏi buông lỏng.
… Không có gì hết.
Trong lúc cô khẽ thở phào một hơi, sau lưng cô truyền tới tiếng hỏi kèm điệu cười:
– … Sao rồi?
Lý Ngân Hàng giật nảy mình quay phắt lại.
Nguyên Minh Thanh khoanh tay đứng cách cô cả một toa tàu, dựa vào cánh cửa giữa hai toa bốn và năm, tươi cười nghiêng đầu đánh giá cô.
Nam Cực Tinh đã sớm phát hiện ra bước chân của Nguyên Minh Thanh, nhưng anh ta chỉ đi theo không gần không xa, còn Lý Ngân Hàng thì chuyên tâm tìm kiếm, hắn sợ dọa cô nên vẫn luôn chú ý đề phòng Nguyên Minh Thanh, không gây ra tiếng động.
Lý Ngân Hàng vỗ ngực, nhanh chóng xoa dịu cơn khủng hoảng vừa rồi.
Nguyên Minh Thanh giơ cao hai tay, chứng minh mình không có ác ý:
– Tôi đang nghĩ, chưa biết chừng mỗi người khác nhau bước lên trên có thể nhìn thấy thế giới khác nhau thì sao?
Ánh mắt anh ta nhìn Lý Ngân Hàng sâu thẳm, muốn nắm bắt biểu cảm trong khoảnh khắc của cô để xác nhận cô có đang nói dối hay không:
– … Sao nào? Thế giới của cô Lý nhìn thấy và thế giới của tôi nhìn thấy có giống nhau không?
Chẳng qua rõ ràng anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Lý Ngân Hàng vốn dĩ không biết nói dối.
Huống hồ toa tàu mà cô nhìn thấy hoàn toàn giống với toa tàu anh ta nhìn thấy.
Lý Ngân Hàng không thân thiết gì với Nguyên Minh Thanh, cô chỉ cười cười vòng về toa số 1.

Xác nhận miến trên bàn vẫn không có gì hay đổi, nước vẫn dựa vào máy nước nóng, chỉ có thân chai hơi mềm ra dưới tác dụng của nhiệt, cô bèn bước xuống tàu.
Nguyên Minh Thanh bước theo Lý Ngân Hàng xuống tàu.

Anh ta vẫn lo Nam Chu và Lý Ngân Hàng thông đồng với nhau giấu giếm thông tin với mình.
Bọn họ đã đi đến bước này, anh ta không thể mạo hiểm để bị giấu giếm như vậy.
Nào ngờ, sau khi nghe Lý Ngân Hàng nói tất cả trên toa tàu đều bình thường, Nam Chu chỉ thờ ơ “ờ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nguyên Minh Thanh vốn còn trông chờ Lý Ngân Hàng hỏi đến cùng, ngờ đâu dường như cô chẳng có chút tò mò nào, ngoan ngoãn ngậm miệng, khiến anh ta cũng không biết phải hỏi từ đâu.
… Bọn họ bắt đầu màn chờ đợi kéo dài bốn tiếng dài đằng đẵng.
Cảm giác chờ đợi khiến người ta vô cùng khó chịu, đặc biệt trong màn sương mù dày đặc, dường như thời gian chuyển động cũng tắc nghẽn theo.
Gay go nhất ở chỗ, thời gian dần trôi, sương mù ngày càng nồng.
Sương mù đặc quánh tràn vào phổi, kícmh thích khiến phổi co rút, có ảo giác như từng sợi nấm nhỏ trong suốt và ẩm ướt chằng chịt đan vào nhau, sinh trưởng trong lồng ngực.
Lý Ngân Hàng không chịu nổi hoàn cảnh thế này, đã vào trong tàu ngồi từ sớm rồi.
Mặc dù cửa sổ tàu đóng kín, không khí không lưu thông nhưng ít nhất cũng không còn cảm giác hít thở khó khăn, mỗi một lần hít vào đều như đang chìm trong nước kia nữa.
Cơ thể của Nguyên Minh Thanh cũng có kết cấu giống con người, anh ta kiên trì ngồi đợi bên cạnh Nam Chu một lúc, thử trao đổi thông tin với cậu, nhưng bị câu nói “tôi còn đang nghĩ” của Nam Chu, sự im lặng kéo dài cùng với bầu không khí khắc nghiệt bên ngoài ép quay trở về trong toa tàu.
Nguyên Minh Thanh và Lý Ngân Hàng ngồi ở toa số 3.
Lý Ngân Hàng nhàn rỗi không có việc gì làm, đổ hạt dưa ra chiếc bàn, chia cho Nam Cực Tinh ăn cùng.
Hạt dưa chính là một trong những món Nam Cực Tinh thích ăn nhất.
Thấy Nam Cực Tinh chăm chỉ cắn hạt dưa bằng gương mặt xinh đẹp và nghiêm túc của mình, tâm trạng căng thẳng của Lý Ngân Hàng cũng được thả lỏng hơn không ít.
So ra thì Nguyên Minh Thanh vẫn căng cứng, không chịu buông lỏng chút nào.
Anh ta đứng sát vào cánh cửa toa thứ 3 đang mở một nửa, liếc mắt nhìn Nam Chu bên ngoài cửa sổ giờ đã chỉ còn là một cái bóng mờ ảo.
Cho dù thị lực xuất sắc, anh ta cũng không thể đoán được giờ phút này Nam Chu đang làm gì.
Anh ta khẽ hỏi Lý Ngân Hàng ở sau lưng:
– Cô nói xem, rốt cuộc cậu ấy đang làm gì?
Lý Ngân Hàng:
– Tôi không biết.

Tôi chỉ biết đợi anh Phảng về.
Dứt lời cô quay mặt sang, nhìn thấy một đống ruột hạt dưa sạch sẽ như lưỡi của chú chim sẻ nhỏ xếp ngay ngắn trước mặt mình.
… Nam Cực Tinh cắn hạt dưa vừa nhanh vừa chuẩn.
Cô thoáng ngây người sau đó mỉm cười xoa đầu Nam Cực Tinh, xoa tới mức hắn ngại ngùng vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục lạnh mặt cắn hạt dưa.
Nguyên Minh Thanh: Coi như anh ta dư thừa đi.
Nam Chu ngồi trong sương mù, đặt tờ giấy Lý Ngân Hàng đưa cho lên trên đùi, nhanh chóng phác họa.
Cậu không nhìn rõ nội dung trên trang giấy, gần như dựa vào cảm giác để vẽ ra cảnh tượng trong lòng mình.
Giữa lúc ấy, nam tiếp viên với gương mặt như được điêu khắc từ gỗ lại một lần nữa đến hỏi cậu có muốn lên tàu không.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc đã trôi qua ba tiếng rồi.
Nam Chu hỏi anh ta, lát nữa ai sẽ là người lái tàu.
Anh ta cũng trả lời rất đơn giản:
– Là tôi.
Tiếp đó, quả nhiên anh ta đã nâng cao tần suất nhắc nhở lên tàu, nửa tiếng lại tới đây một chuyến.
Chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến thời gian tàu khởi hành.
Nói chính xác hơn chỉ còn hai tiếng mười lăm phút nữa thôi.
Trong khoảng thời gian này, Nam Chu không ngừng phác họa gì đó trên giấy.
Bỗng dưng, cậu dừng bút.
Từ sâu trong sương mù truyền tới tiếng người thở dốc khe khẽ.
“Hộc… hộc…”
Nam Chu nắm chặt thân bút.
… Là giọng của Trần Túc Phong.
… Không phải anh Phảng..