Trước khi Chu Học Hải mở miệng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự do dự của cậu ta.
"Nói thế nào nhỉ, chuyện này có rất nhiều người thấy, có thể nếu em không nói thì cũng sẽ có người nói." Chu Học Hải do dự một lúc lâu rồi cũng mở miệng nói: "Nhưng mà cảnh sát Lộ, sư huynh Bác Nghĩa tuy có mâu thuẫn với giáo sư Quản nhưng tính tình anh ấy giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, anh ấy không phải là loại người kìm nén rồi trả thù đâu."
Lộ Tranh làm cảnh sát nhiều năm, thật sự nghe qua nhiều flag loại "Người đó không phải là loại người như thế", đơn giản "ừm" một tiếng, ý bảo cậu ta tiếp tục: "Hùng Bác Nghĩa đúng không? Cao hơn cậu một khoá, mới vừa tốt nghiệp, là người của phòng thí nghiệm các cậu đúng không?"
"Đúng vậy." Chu Học Hải sầu muộn gật đầu: "Ài...... Sư huynh Bác Nghĩa ấy, khá dễ kích động, anh ấy và giáo sư Quản thỉnh thoảng sẽ cãi nhau, cũng có rất nhiều bất đồng ý kiến trong các đề tài nghiên cứu và các bài luận văn gửi đi, chỉ có điều lần cãi nhau đó ầm ĩ rất lớn. Giáo sư Quản quản lý rất nghiêm ngặt tài sản hư hao trong phòng thí nghiệm, bình thường các ống NMR* sẽ được khoá kĩ ở chỗ thầy ấy, mỗi người khi vào tổ sẽ được phát trước vài ống, sau đó vào buổi họp hàng tuần nếu bài báo cáo khiến cho giáo sư Quản hài lòng thì sẽ được thầy ấy thưởng cho một ống, trình độ của sư huynh Bác Nghĩa cao nên cơ bản mỗi lần họp anh ấy đều được thưởng."
Tạm dừng một chút, vẻ mặt Chu Học Hải có phần không nói nên lời: "Thật ra...... Mấy thứ như ống NMR không hề đắt, một cái chỉ sáu bảy nhân dân tệ, trong những tổ khác thì các nghiên cứu sinh sẽ được tuỳ ý sử dụng. Giáo sư Quản kiểm soát như vậy kỳ thực không quá tiện với chúng em, nhất là mỗi lần có người tốt nghiệp giáo sư Quản còn yêu cầu trả lại tất cả ống NMR ____ dần dần phòng thí nghiệm của tụi em hình thành một thông lệ, nếu có sư huynh sư tỷ tốt nghiệp thì trước khi trả lại bọn họ sẽ giữ lại vài ống còn khá mới cho nhóm đàn em tiện làm thí nghiệm. Sư huynh Hùng Bác Nghĩa cũng làm vậy, kết quả lúc trả lại ống NMR, giáo sư Quản thấy số lượng ống anh ấy vừa ít hơn lại còn cũ thì nổi bão ngay tại chỗ nói, 'Hùng Bác Nghĩa, bình thường cậu cầm nhiều như vậy, tôi không tin cậu chỉ còn lại nhiêu đây', sư huynh Bác Nghĩa nóng tính, ngay lập tức nổi giận......"
Nói đến chỗ này, Chu Học Hải nuốt nước miếng, xấu hổ tiếp tục miêu tả: "Rồi...... Sư huynh Bác Nghĩa tự móc tiền túi, rút vài tờ tiền ném vào người giáo sư Quản nói 'Nhiêu đây đủ cho thầy mua mấy cái ống vỡ kia không!'......"
Cả Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên đều chấn động.
Thật khó tưởng tượng cuộc đối thoại như thế lại phát sinh ở một môi trường giáo dục như Đại học Sư phạm tỉnh A.
Chỉ vì sáu bảy nhân dân tệ tiền tài sản hư hao trong phòng thí nghiệm mà đến mức này?
Song chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Chu Học Hải tiếp tục miêu tả hiện trường xấu hổ: "Lúc đó ai nấy trong phòng thí nghiệm đều không dám thở mạnh, sư huynh Hùng Bác Nghĩa đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài, giáo sư Quản tức giận kinh khủng liền đá vào cửa một cái...... Sau đó nhìn thấy ở cửa có một bình dung dịch thải lập tức nổi giận, hỏi ai để cái bình ở đó, sau khi hỏi ra người để là đàn em Kim Dật liền trút giận mắng em ấy, nói trong bình vẫn chưa đầy sao lại ném lung tung như thế...... Đàn em Kim Dật bị mắng đến khóc, vô cùng oan ức. Quan hệ của đàn em Kim Dật và sư huynh Bác Nghĩa rất tốt, đa số ống NMR sư huynh đưa xuống đều đưa cho em ấy, có thể đây chính là người vô tội gặp hoạ."
Từ sự miêu tả của những người trong vòng xã giao của giáo sư Quản, hình tượng giáo sư Quản Bân dần hiện ra rõ ràng hơn.
"Quan hệ của giáo sư Quản Bân và Vương Dũng trong phòng thí nghiệm của cậu thế nào?" Đường Thiệu Nguyên chợt hỏi.
"À? Vương Dũng?" Chu Học Hải ngây người chớp mắt, suy tư chốc lát: "Chắc là tàm tạm? Miệng Vương Dũng rất ngọt nhưng học thuật của anh ấy không tốt lắm ____ trong tổ thì không theo kịp tiến độ, thái độ làm việc cũng không quá nghiêm túc. Giáo sư Quản Bân là người yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với học thuật nên khá chướng mắt Vương Dũng, thường xuyên cằn nhằn nói rằng mình hối hận, không nên bởi vì ân tình mà chiêu mộ anh ấy này nọ, nhưng mà vẫn không hề khuyên anh ấy rút lui."
Lộ Tranh kinh ngạc nhìn Đường Thiệu Nguyên đột nhiên hỏi về Vương Dũng, bất quá theo cách nói của Chu Học Hải cũng đã xác minh điều tra của bọn họ bèn không cắt ngang cậu.
Xem ra vòng quan hệ của giáo sư Quản Bân không đơn giản như Thạch Tĩnh Di miêu tả, với những khuyết điểm về tính cách rõ ràng như vậy, việc vô tình kết thù với một số người là chuyện bình thường.
"Còn người nào trong khoa đã từng phát sinh xung đột hoặc có liên quan đến lợi ích với giáo sư Quản không?" Lộ Tranh đánh một dấu sao lên tên của Hùng Bác Nghĩa trên sổ, tiếp tục hỏi.
Chu Học Hải là sinh viên tốt đúng tiêu chuẩn, đặc điểm chính là có hỏi sẽ có đáp, cho dù không biết đáp án cũng sẽ cố gắng suy nghĩ rồi đưa ra ý nghĩa của bản thân, tính cách này không thể nghi ngờ rất thuận tiện cho việc điều tra của nhóm Lộ Tranh.
"Vâng, mâu thuẫn của giáo sư Quản với những người khác đều không nghiêm trọng như lần với sư huynh Hùng Bác Nghĩa, đều là việc lông gà vỏ tỏi thôi." Chu Học Hải có phần bất đắc dĩ với tính cách của thầy hướng dẫn mình.
Sau khi hỏi xong Chu Học Hải thì sắc trời đã tối muôn, Lộ Tranh nhìn sổ ghi chép của mình, bên trên viết ba cái tên Vương Dũng, Thạch Tĩnh Di, Hùng Bác Nghĩa.
Cửa sổ thị cục sáng ngời đã bị bóng đêm lấp đầy, tiếng "tách tách tách tách" gõ vào thuỷ tinh.
Trời mưa.
"Năng lực của giáo sư Quản này giỏi thật." Lộ Tranh lắc đầu cảm khái, cúi đầu nhìn đồng hồ, bảy giờ tối.
Nhớ tới Nguỵ Hùng Phong từng nói Đường Thiệu Nguyên rất chú ý hình tượng, không ăn khuya vì sợ béo, Lộ Tranh suy tư rồi hỏi: "Thế nào Thiệu Nguyên, đói không? Tối nay còn phải tăng ca, trong văn phòng hình như chỉ có mỳ ăn liền...... Tôi pha cho cậu một ly nhé?"
Dưới ngọn đèn trắng lạnh lẽo, Lục Tranh có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nở một nụ cười ấm áp.
Sư huynh nói sẽ nấu mì cho mình.
Làm tròn lên chính là nấu cơm cho mình đó!
Giảm béo cái mịa gì nữa!
Đường Thiệu Nguyên kiềm chế kích động trong đầu, không kịp nghĩ ngợi lớn tiếng nói: "Đói."
**
Ấm nước sôi ùng ục, "cạch" một tiếng, đèn màu xanh sáng lên.
Lộ Tranh lấy mấy tô mì lớn từ trong hộp đồ dùng của văn phòng thị cục, đây là lương thực dữ trữ được đội phó Hàm chuẩn bị cho tổ chuyên án bọn họ, đội phó Hàm người này a, những cái khác không nói, tính ra vẫn rất hào phóng, có cả chân giò xông khói và cá ngừ đóng hộp.
"Yo~, lợi hại, thị cục giàu ghê!" Lộ Tranh cười hì hì xé vòng tròn của bát mì: "Mì xương heo chua cay, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với mì thịt bò kho ở Đại Dụ lần trước."
Đường Thiệu Nguyên ôn nhu cười cười, nhìn anh thuần thục đổ nước vào bát, sau đó dùng nĩa đi kèm cố định nắp. Bộ dáng bận rộn, đặc biệt chuyên tâm khiến cậu rất muốn sờ mái tóc mềm của anh.
"Động tác của sư huynh rất quen thuộc nhỉ."
"Đương nhiên." Mặt Lộ Tranh đầy đắc ý: "Tôi làm cảnh sát hình sự nhiều năm vậy rồi, số thùng mì ăn liền tôi từng ăn nói không chừng còn dài hơn Vạn Lý Trường Thành đấy. Chuyên nghiệp tuyệt đối nha."
"Cục cảnh sát Du Tiền tăng ca vất vả vậy sao?" Đường Thiệu Nguyên một bên đau lòng, một bên thuận tay giúp Lộ Tranh mở hai hộp cá ngừ.
Lộ Tranh nghe xong thì ngượng ngùng gãi đầu: "Thực ra thì không sao, không đến nỗi ngày nào cũng tăng ca, chỉ là tôi không giỏi nấu ăn, thỉnh thoảng ở nhà cũng giải quyết như vậy."
"Mì ăn liền không có dinh dưỡng đâu." Đường Thiệu Nguyên nhíu chặt mày, trên mặt toát ra tia không đồng ý, theo bản năng mở miệng: "Lần sau nếu sư huynh tan sở không nấu cơm thì đến nhà tôi đi, tôi nấu cơm cho anh."
Vừa dứt lời, trong văn phòng im lặng một giây.
Tim Đường Thiệu Nguyên đập như trống vỗ, không khống chế được há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, lời thốt ra mà không hề suy nghĩ, giờ có hối hận cũng không kịp nữa.
Lòng cậu lên xuống không yên, vừa hy vọng Lộ Tranh không suy nghĩ gì lại vừa hy vọng Lộ Tranh sẽ hơi nghĩ nhiều một chút, lòng bàn tay ướt đẫm, trong phòng mở điều hoà vậy mà cậu lại căng thẳng đến đổ mồ hôi.
Đôi mắt tròn của Lộ Tranh nhìn thẳng cậu, trong mắt anh chợt lộ ra thần sắc cảm động vui mừng: "Trời ơi, Thiệu Nguyên, cảm động chết tôi rồi, vậy tôi sẽ không khách khí nữa nha."
"Sao cậu tốt quá vậy nè?"
Tim đập dồn dập.
"Quả thực mỗi ngày càng yêu cậu thêm một chút."
Lại chậm rãi trở về bình thường, thôi, quả nhiên không thể trông cậy Lộ Tranh sẽ nghĩ nhiều.
Trái tim nhỏ bé đập thình thịch của Đường Thiệu Nguyên bị anh làm cho lên xuống thất thường, xoa nắn dày vò dằn vặt, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hầy...... Thật sự không có biện pháp với anh ấy.
Đường Thiệu Nguyên cười cười lắc đầu, đẩy nắp che mì lên bắt đầu ăn.
Hơi nóng dày đặc ập vào mắt kính, một mảng mơ hồ, cậu dứt khoát tháo mắt kính xuống.
"Ấy, Thiệu Nguyên." Lộ Tranh nhìn đôi mắt dài của Đường Thiệu Nguyên sau khi tháo kính, hút ngụm mì, cảm khái nói: "Cậu không mang kính cũng đẹp trai ghê."
Nếu Đường Thiệu Nguyên mang kính thì nhìn nhã nhặn cấm dục, vậy thì sau khi tháo kính ra cậu liền trở nên...... mềm mại dịu dàng hơn.
"Không mang kính sẽ không nhìn rõ." Đường Thiệu Nguyên cười cười, "Thị lực của tôi không tốt lắm."
Lộ Tranh gật đầu, bỗng nhớ đến cuộc đối thoại lúc phân tích vụ án của Đường Thiệu Nguyên và Tiết Nhất Duy: "Không thể phẫu thuật sao?"
"Vâng." Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn bát mì màu trắng sữa trước mặt: "Tôi trời sinh...... Thị lực không tốt, sau này rất muốn làm cảnh sát, mà cận thị độ cao không thể bắn laser nên đành phải đi làm phẫu thuật cấy ghép thuỷ tinh thể, chỉ có điều bản thân mắt có vấn đề nên rất nhanh đã bị cận trở lại, nhưng mà không sao, cơ bản vẫn có thể khống chế được."
"Mắt kính cũng tốt, rất hợp với cậu." Lộ Tranh cười cười, "Vừa nhìn đã biết là người có học thức."
Hai người vai sát vai ngồi ở mép bàn làm việc, đối diện là cửa sổ thuỷ tinh, bên ngoài là màn trời mưa đêm tối sầm biến tấm kính trở thành gương một chiều tự nhiên, phản chiếu hình ảnh của hai người.
Đường Thiệu Nguyên ngẩng đầu nhìn, đeo kính mắt lên, kinh ngạc nhìn ảnh ngược trên cửa sổ.
Ở chỗ cách cậu không đến hai mươi centimet là Lộ Tranh đang vùi đầu ăn mì, bộ dáng vô cùng chuyên tâm, không hề chú ý đến tầm mắt của cậu. Cả văn phòng chỉ có hai người bọn họ, dưới ánh đèn trắng nhìn như đèn chiếu trên sân khấu.
Bên ngoài hành lang có tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, loáng thoáng xuyên qua cửa ban công truyền vào, là bài《Nương tựa lẫn nhau》của Trần Tiểu Xuân.
"...... Năm tháng như dòng nước trôi, có được bao nhiêu người yêu và tri kỷ. Ngẩng đầu nhìn vận mệnh đang phản chiếu dưới ánh đèn, chỉ có anh và em......"
Cậu nhẹ nhàng hít hít mũi, buông nĩa xuống, chậm rãi mở miệng: "Lúc trước sư huynh không phải đã nói...... Người như tôi, nếu từng gặp qua ở trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm thì nhất định sẽ có ấn tượng đúng không?"
"Hửm?" Đôi mắt tròn của Lộ Tranh lộ ra mờ mịt, theo bản năng ngẩng đầu khỏi bát mì.
Tầm mắt hai người giao nhau trên tấm kính.
"Thật ra lúc đó, bộ dáng của tôi rất khác với bây giờ." Đường Thiệu Nguyên cười, nhìn thấy Lộ Tranh đang nhìn mình trên ảnh ngược của cửa sổ, "Hồi đó tôi cận hai mươi độ, vóc dáng chưa đến một mét bảy mươi, cân nặng...... gần hai trăm cân (~100kg)."
== Hết chương 30 ==
(*)NMR: Cộng hưởng từ hạt nhân hay NMR là từ viết tắt của Nuclear Magnetic Resonance. Một thiết bị NMR cho phép phân tích cấu trúc phân tử của vật liệu bằng cách quan sát và đo lường sự tương tác của các hạt nhân khi được đặt trong một từ trường mạnh. Ưu điểm của NMR là phép đo mẫu không phá hủy và cần ít mẫu hơn và độ chính xác cao hơn. NMR cũng là một phương pháp định lượng hàng đầu cho phép xác định nồng độ của các phân tử ngay cả trong các hỗn hợp phức tạp.