Vân Việt Vãng Sự

Chương 2



Đầm nước trong Vương cung, hoa sen nở rộ. Vài con ếch nhỏ màu xanh nhảy nhót trên lá sen, hăng hái kêu to, thanh âm vang vọng. Một nam hài bụ bẫm cầm cục đá quăng vào con ếch trong ao, lớn tiếng giáo huấn: “Cả ngày chỉ biết kêu, đúng là phiền phức! Chờ đấy!” 

Nam hài này tên Chiêu Thuỵ, mười hai tuổi, thừa dinh dưỡng nên trông mập hơn một vòng so với những đứa trẻ đồng trang lứa. 

“Tõm tõm!” 

Cục đá bay xuống, ếch xanh giật mình nhảy vào đầm nước. 

Đột nhiên có một bàn tay vỗ lên đầu Chiêu Thuỵ, hắn đang muốn nổi giận, vừa ngửa đầu nhìn lại híp mắt cười khúc khích: “Huynh trưởng, huynh trưởng về rồi!”

Nam tử vỗ đầu Chiêu Thuỵ tên Chiêu Môi, y mặc cẩm bào, tóc vấn phát quan, eo đeo bội kiếm, khí vũ hiên ngang. Y hỏi: “Thất đệ, sao lại đi ra ngoài?” 

Chiêu Thuỵ bị hỏi, có chút ngượng ngùng, lầm bầm: “Phu tử phạt ta đứng ở bên ngoài, nói ta hiếu động ồn ào, ảnh hưởng chuyện học hành của người khác.” 

Chiêu Môi tựa như đã sớm dự liệu được, chỉ hỏi: “Hôm nay A Linh không tới nghe giảng?”

Chiêu Thuỵ ngồi cạnh ao sen, tay đặt tên đầu gối. Hắn hái một đoá sen, cầm trong tay thưởng thức, tuỳ ý nói: “Ngày hôm nay không tới. Y thoát hồn, vất vả lắm mới tìm về được, Quốc quân phu nhân không cho y xuất môn.” 

“Thoát hồn? Chuyện gì đã xảy ra?” Chiêu Môi cau mày. Y kế thừa tư tưởng chủ nghĩa duy vật mộc mạc của Quốc quân Dung Quốc, sớm đã không còn tin vào những câu chuyện quỷ quái. 

Chiêu Thuỵ lắc đầu, tiếp lời: “Nghe nói lúc y ngủ, linh hồn nhỏ bé thoát ra biến thành chim bay đi mất. Cảnh đại phu tóc tai bù xù, mặc vũ y nhảy múa trên thành lầu mới gọi được linh hồn nhỏ bé của y trở về đó.” 

Advertisement

“Huynh trưởng, người thật sự sẽ biến thành chim chóc sao?”

“Huynh trưởng, nếu ta cũng có thể biến thành chim chóc, ta muốn biến thành một con đại ưng!”

Tuy rằng Chiêu Thuỵ nói không đầu không đuôi, nhưng Chiêu Môi tựa hồ đã hiểu rõ hết thảy, nói với vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này: “Nếu ngươi biến thành chim, cũng phải biến thành Phượng Hoàng.” 

“Chao ôi, tại sao lại phải biến thành Phượng Hoàng?” Chiêu Thuỵ đỡ thịt dưới cằm, vô cùng nghiêm túc mà nghĩ. 

Hắn chưa được nghe kể về cố sự đàm công hoá thành Phượng Hoàng, bay về núi Nam, hẹn hò cùng Sơn quỷ. 

Huynh trưởng rời đi rồi, Chiêu Thuỵ ngẩng đầu lên thấy bốn phía trống rỗng, một người bạn để chơi cùng cũng chẳng có, chỉ có vài con ếch làm bạn, có vẻ hơi vô vị. 

***

Chiêu Linh vẫn ở trong phòng ngủ, tóc chưa búi lên, một thân quần áo nhẹ nhàng ngồi trước án thư đọc sách. Trước ngực y đeo một khối ngọc óng ả khắc đầy phù điêu như nguyền rủa, từng hạt giao châu hồng xanh quấn vào nhau, phối hợp với vụn ngọc trắng nõn, làm cho khối ngọc chằng chịt phù điêu không còn dữ tợn mà tràn ngập vẻ đẹp. 

Tiểu vương tử đã quen sống trong nhung lụa, tóc đen xoã tung khoác trên vai, áo quần mềm mại hoa mỹ, đẹp hơn một cả nữ hài. 

Trên án thư, sách lụa mở ra, trên nền lụa trắng mịn vẽ đồ án Trường Thiên, đồ án nhiều văn tự ít, giảng thuật một vài cố sự thông tục dễ hiểu. Chiêu Linh không tập trung, thi thoảng lại thất thần, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. 

Ngoài cửa sổ trời xanh biếc, ánh nắng chói lọi, mây trắng tung bay theo gió. 

Trên cửa phòng treo một bộ cờ, trông rất giống với hoa văn trên áo choàng của những Vu sư đang nhảy đại thần ngoài kia, phía trên đính đầy lục lạc, gió vừa thổi qua sẽ vang lên lanh lảnh. 

Trên lá cờ có thêu đồ án Vu sư thuần thú đang trục xuất quỷ quái, treo nó trên cửa hẳn sẽ có tác dụng trừ tà. 

Chiêu Môi đi tới cửa, nhìn thấy bộ cờ thì sững người, dừng chân hô vào trong phòng: “A Linh?” 

“Huynh trưởng!” 

Chiêu Linh phản ứng rất nhanh, thị nữ còn chưa kịp sốc màn cờ lên y đã chạy tới cửa. 

Khuôn mặt nho nhỏ lộ ra phía dưới màn cờ rực rỡ, dung nhan hớn hở đứng trước mặt Chiêu Môi. 

“Huynh trưởng trở về từ lúc nào, sao ta lại không biết!” Chiêu Linh vô cùng mừng rỡ, giang hai cánh tay ôm lấy eo Chiêu Môi. 

Y vẫn còn thấp, mà Chiêu Môi thì lưng cao chân dài. 

Chiêu Môi xoa nhẹ đỉnh đầu của thân đệ đệ, mỉm cười: “Đi suốt đêm hôm qua trở về, đã bái kiến phụ vương trước, sáng nay mới tới thăm ngươi.”

Chiêu Linh ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: “Trận chiến kia đã thắng rồi? Sau này huynh trưởng có phải đi đánh giặc nữa không?” 

Chiêu Linh vẫn còn rất nhỏ, chỉ nghe tuỳ tùng Tư Mã nói rằng huynh trưởng phải ra đi đánh giặc, cũng không biết là đánh trận với người nào. 

“Lần này ta trở về, sẽ không phải ra ngoài nữa.” Chiêu Môi một bên đáp lời, một bên đẩy màn cờ rực rỡ trên đầu đệ đệ ra. 

Màn cờ thật sự rất vướng, Chiêu Môi cũng đã đoán được công dụng, thẳng thắn duỗi tay ném xuống đất. 

Y kéo đệ đệ tới bên cạnh, đánh giá từ đầu đến chân, ánh mắt rơi vào miếng ngọc khắc đầy phù điêu trước ngực đệ đệ, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Chiêu Linh nhìn thị nữ đang bận rộn thu gọn màn cờ trên đất, nhỏ giọng trả lời huynh trưởng: “Mẫu thân không cho lấy xuống, cũng không cho ta ra khỏi phòng.” 

Chiêu Môi và Chiêu Linh cách nhau mười mấy tuổi, có cùng một mẹ là Hứa Cơ phu nhân.  

“Lời Vu sư nói, một câu cũng không thể tin. Ném đi!” Chiêu Môi ngẩng đầu hạ lệnh cho thị nữ, vẻ mặt ôn hoà trong nháy mắt trở nên uy nghiêm. 

“Vâng, Thái tử.” 

Hai thị nữ vội vội vàng vàng đem màn cờ đi mất. 

Tất nhiên Chiêu Linh cũng không thích bị màn cờ buồn tẻ này vây nhốt ở trong phòng, y thấy thị nữ mang hết màn cờ đi thì vô cùng cao hứng. 

Hai huynh đệ đi khỏi phòng ngủ, đứng ở bên ngoài. Chiêu Linh hít thở không khí trong lành, giang hai cánh tay đón gió, tựa như chim chóc mở cánh muốn bay đi. 

Đã bị giam trong phòng mấy ngày liền, cảm giác tự do thật là tốt. 

“Ngươi ở trong mộng đã biến thành chim?” Chiêu Môi tựa hồ muốn phỏng đoán xem chuyện gì đã xảy ra. 

Tóc mai và xiêm y của Chiêu Linh tung bay trong gió, cảm giác vô cùng vui vẻ, thuận theo trả lời: “Ừm! Khi còn bé, huynh trưởng cũng mơ thấy mình biến thành chim nhỏ sao?”

“Chưa từng.” Chiêu Môi xác thực là chưa từng, mà trong hiểu biết của y, cũng chưa từng có ai trong Vương tộc Dung Quốc trải qua sự tình như vậy. 

“Cảnh đại phu nói, đàm công của chúng ta từng biến thành Phượng Hoàng, còn nói rất lâu trước kia, đời sau của Quốc quân cũng có thể biến thành chim chóc.” Chiêu Linh nhớ lại những lời Cảnh Trọng Diên từng nói, lúc tỉnh lại sau khi mê man một ngày hai đêm, Cảnh đại phu đã nói cho y biết về cố sự này. 

Chiêu Môi tất nhiên cũng đã nghe qua truyền thuyết đàm công biến thành Phượng Hoàng, mà cũng vì lý do này, tộc huy của Vương tộc Dung Quốc được khắc hình Phượng Hoàng. 

Thấy đệ đệ vỗ vỗ hai tay như đang vỗ cánh, chạy trong viện tựa muốn cưỡi gió bay đi, Chiêu Môi hỏi: “Biến thành chim chóc, rất vui sao?” 

“Có lúc chơi rất vui.” Chiêu Linh thu tay lại, không chạy nữa, trở về bên cạnh huynh trưởng. 

Y ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, thân mặt nắm lấy cánh tay người bên cạnh: “Huynh trưởng, có một con rắn hung dữ đã cắn ta.” 

Chiêu Linh tỉ mỉ kể cho huynh trưởng nghe chuyện trong mộng y hoá thành chim Phượng, xuyên qua rừng núi, nghỉ chân trên cây ngô đồng rồi bị mãng xà tập kích, đồng thời cũng được người ta cứu giúp. 

Chiêu Môi lắng nghe vô cùng nghiêm túc, không có thái độ phản đối như Quốc quân, cho rằng trí tưởng tượng của hài nhi quá phong phú; cũng không kinh hoảng như Hứa Cơ phu nhân. 

“Những gì nam hài cứu ngươi nói, ngươi đều không nghe hiểu?” 

“Không hiểu.”

“Trên cổ nam hài kia có trang sức khắc hình dáng một con mãng xà?” 

“Ừm, một con mãng xà uốn lượn, há mồm thè lưỡi.”

Chiêu Linh nhặt một cành khô, vẽ trên mặt đất vài hình thù lung tung rối loạn, hiển nhiên là không có thiên phú hội hoạ.

“Có chút ý tứ…” Chiêu Môi tựa như đang suy tư điều gì, hơi nheo mắt lại. 

Người Dung Quốc sẽ không khắc hình mãng xà lên trang sức, trừ khi là người của Vân Việt quốc. Việt nhân sùng bái mãng xà. 

“Huynh trưởng, ngươi biết hắn là ai, ở nơi nào không?” Trong mắt Chiêu Linh, huynh trưởng không gì không hiểu, trên đời này cũng không có chuyện gì huynh trưởng không giải quyết được. 

“Làm sao có khả năng biết được, đó là giấc mộng của ngươi.” Chiêu Môi vỗ nhẹ đầu đệ đệ. 

“Nếu không phải chỉ là giấc mộng, người kia sẽ thực sự tồn tại sao?” Chiêu Linh cảm thấy hết thảy những điều trong mộng đều vô cùng chân thực, nhà tranh rách nát, cây ngô đồng, bờ con nước nhỏ, còn có sương mù mông lung phủ trên đỉnh núi. 

Có lẽ những điều ấy thực sự tồn tại, nam hài cứu y cũng tồn tại, chân thực rõ ràng. 

***

Trong rừng, Việt Tiềm đang nhặt củi khô, cũng đã nhặt được không ít, ôm trên tay một bó lớn. Đang nhặt củi trong bụi rậm, đột nhiên hắn ngồi dậy, cảnh giác nhìn về rừng cây phía sau. 

Lỗ tai hắn rất nhạy, nghe thấy tiếng sàn sạt sâu xa trong núi rừng, cũng phân biệt được đây không phải tiếng gió. Có một con quái vật khổng lồ đang tiếp cận nơi này, là bò sát. 

Tiếng sàn sạt kia, cũng chính là âm thanh vảy bụng đang ma sát lên núi rừng. 

Một con mãng xà rất lớn. 

Đại xà có lãnh địa riêng của mình, thường ngày vẫn ở nơi thâm sơn cùng cốc ít dấu chân người, tránh xa nhân loại. Đây cũng là bí quyết duy nhất giúp chúng có thể sống sót thật lâu. 

Một con mãng xà bị trục xuất khỏi lãnh địa vốn có, sẽ vô cùng đói bụng, vô cùng hung hăng. 

Việt Tiềm ném củi khô đang ôm trong ngực đi, khẩn trương siết chặt một cành cây trong tay, dùng làm vũ khí. Hắn lẳng lặng lắng nghe, chờ đợi. 

Nếu người bình thường có thính lực của hắn, còn biết phụ cận có một con mãng xà đang tiến lại gần, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là co cẳng bỏ chạy. 

Bản thân Việt Tiềm lại biết, dưới tình huống này, trái lại không thể chạy. Con mồi chạy trốn sẽ tạo cơ hội cho mãng xà công kích, mà tốc độ của con người thì kém xa mãng xà. 

“Sàn sạt… Sàn sạt…”

Đại xà càng ngày càng gần, trong lúc chờ đợi, Việt Tiềm suy đoán khoảng cách của nó, đột nhiên lại vô thanh vô tức. 

Việt Tiềm không hoảng hốt. Hắn chú ý thấy, trong bụi cỏ phía trước có giấu một đôi mắt rắn sáng như đèn lồng, vàng óng, đôi đồng tử cực đại lạnh lẽo mở to, tản ra khí tức tà ác. 

“Xè xè…”

Đại xà thè lưỡi, âm thanh vang vọng. Nó đang quan sát nhân loại thấp bé trước mắt mình. 

Sâu trong núi có sương khói bay lên, dù cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng kèn lệnh, cùng với tiếng kêu vang của chim chóc lưu vong tứ tán. 

Đây là lễ săn mùa Hạ, Quốc quân Dung Quốc đang săn thú ở phía xa. 

Đốt gỗ mộc lan, dùng khói lửa xua đuổi thú hoang, khiến chúng nó trốn vào trong vòng săn vây sẵn, hình thành khu vực săn bắn. Quốc quân mang theo từng tốp tuỳ tùng tiến vào bãi săn, ném thương bắn tên, truy đuổi con mồi, giết chóc thoả thích, thắng lợi trở về. 

Mảnh núi rừng rậm rạp này, là Hữu uyển thuộc về Quốc quân Dung Quốc. 

Việt Tiềm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đối diện với con mãng xà phía trước. Hắn dùng lực quăng cành khô trong tay, ra hiệu cho nó đi ra. 

Đại xà ngủ đông trong bụi cỏ, ngừng ở chỗ đó, không tiến thêm bước nào nữa. Nó cảm nhận được nguy hiểm, cả người nam hài gầy gò này đều toả ra khí tức nguy hiểm nồng nặc. 

Khí tức chỉ có ở đồng loại, tựa hồ lại càng hung hãn hơn. 

Khí tức nguy hiểm này làm cho đại xà do dự, nhưng nó tin tưởng con mắt của chính mình. Kẻ trước mặt chẳng qua chỉ là một hài tử nhân loại mà thôi, trong tay thậm chí còn chẳng có cung tên, cũng không có trường thương, chỉ có một cành cây khô. 

“Xè xè!” Đại xà ngẩng cao đầu, thân thể thô ráp như gốc đại thụ. Cơ thể nó căng lên, bày ra động tác kinh điển trước khi tập kích con mồi. 

Tử vong uy hiếp như lửa xém lông mày, đốt lên ngọn lửa hung hăng trong lòng Việt Tiềm. Hắn giận giữ dùng lực vung cành khô trong tay, phẫn nộ thét: “Cút ngay!” 

Vừa dứt lời, chim muông trong rừng nhất thời không một tiếng động. Khí tức vô hình quanh thân Việt Tiềm phảng phất áp bức khoảng cách mấy trượng xung quanh, đến lá cây cũng như đang chịu ảnh hưởng, hơi rung rung. 

Đại xà kinh hãi rút lui, thân thể cuộn thành một vòng. Nó hướng về phía Việt Tiềm, chậm rãi hạ thấp đầu rắn, bày ra tư thế thần phục. 

Ở trong núi không kể năm tháng, đại xà tuổi tác không nhỏ, đã có linh tính. 

Tiếng thét phẫn nộ qua đi, Việt Tiềm cảm thấy phần lưng, dọc cả cánh tay mình đều đang toả nhiệt, đau rát tựa như bị vô số mũi kim nóng rực châm lên. Hắn khó chịu gãi gãi cánh tay của mình, ống tay áo cũ nát bị kéo rách một khoảng lớn, lộ ra hoa văn ẩn hiện trên da thịt. 

Đồ án trên cánh tay hắn là một thân rắn lớn, hoa văn có thể thấy được rõ ràng. Hơn nữa đây cũng không phải mãng xà phổ thông, trên lưng nó mọc ra vân dài và bờm lớn. 

Đại xà không dấu vết bỏ chạy, xà văn hiện lên vì tâm tình kích động của Việt Tiềm, cũng theo tâm tình dẫn vững vàng mà ẩn đi, hoàn toàn biến mất. Hắn cũng tựa như đã quen với tất thảy những phát sinh trên cơ thể mình, chỉ là có chút ảo não vì không cẩn thận kéo rách ống tay áo. 

Hắn không có quần áo mới để thay, cuộc sống thiếu thốn đến bần cùng. 

“A Tiềm! A Tiềm! Xảy ra chuyện gì?”

Một nam tử tóc tai bù xù, tay giương cây gậy gỗ nghe tiếng chạy tới, thần sắc vô cùng lo lắng. Y phục trên người hắn cũ nát, cũng đi chân trần, hệt như Việt Tiềm. 

Nam tử nọ dáng dấp tiều tuỵ, tóc bạc quá nửa, mà tuổi tác cũng chỉ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi.

“Thường phụ, ta không sao.” Việt Tiềm ôm bó củi khô, quay người trả lời Thường phụ. 

Hắn ngửa đầu nhìn sương khói phủ trắng núi đồi phía xa xa, nói rằng: “Vừa có một con mãng xà bị quấy nhiễu nên trườn xuống núi, bị ta đuổi đi rồi.” 

Thường phụ cũng nhìn sương khói phía xa, thần sắc nghiêm nghị đầy lo lắng. Hắn dắt rìu đá lên thắt lưng bên hông, dặn: “Ngươi theo ta trở về nhà, hai ngày nay đừng đi quá xa.”

Không chỉ sợ mãnh thú rắn độc trong núi rừng, mà còn phải sợ cả đám vương công quý tộc đang du săn kia. 

Việt Tiềm thuần thục cầm dây mây bó chặt củi khô, cõng bó củi phía sau lưng, cùng Thường phụ trở về nhà — một phòng nhỏ rách nát bện từ cỏ khô. 

Một lớn một nhỏ đi ngang qua cây ngô đồng đang nở ra từng nụ hoa nhỏ, một con chim Tước tròn xoe đậu trên nhánh cây đang ca hát. Việt Tiềm nghe thấy âm thanh ríu rít, ánh mắt hướng lên nhìn thoáng qua, lại lãnh đạm thu hồi. 

Đầu cành chỉ là một con chim Tước phổ thông, cũng chẳng phải con chim nhỏ kỳ lạ có mào ngũ sắc hắn từng gặp.