Không khí nồng nặc mùi máu tanh, mùi này khiến Chiêu Linh cực kỳ khó chịu. Y có thể nghe ra mùi máu của Việt Tiềm, chỉ mùi máu của Việt Tiềm mới có thể khiến trái tim y đập nhanh như mất kiểm soát, đáy lòng cũng run rẩy sợ hãi.
Thần sắc y vô cùng sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy. Qua những người tự giác tránh đường kia, y thấy dưới nơi đèn đuốc rọi sáng, có một người đang bị trói vào cây.
Từ cái nhìn đầu tiên, y đã chẳng dám nhìn thẳng. Tới cái nhìn thứ hai, trái tim Chiêu Linh như bị ai bóp nghẹt lấy, đau đến trắng bệch mặt mày.
Chiêu Linh lảo đảo bước tới dưới tàng cây, nhưng mắt chẳng đành lòng coi, hai chân cũng mềm nhũn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Vào chính lúc ấy, y nhìn thấy máu tươi của người chịu cực hình nhỏ dọc xuống theo hai chân, đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất.
Ý thức được đây là máu của Việt Tiềm, hai tay Chiêu Linh nắm chặt thành nắm đấm, bởi quá đau đớn mà sinh phản ứng nôn khan.
Thái tử bước nhanh tới bên người Chiêu Linh, muốn đỡ y dậy.
Y lại lắc lắc đầu, đẩy huynh trưởng ra.
Trong giây lát, Chiêu Linh tự mình đứng lên, tầm mắt mơ hồ đã dần trở nên rõ ràng. Y nhìn kỹ kẻ nhuộm đầy máu bị trói vào cây, lại quay đầu nhìn hộ vệ bên cạnh Thái tử, đột nhiên đưa tay ra, “xoẹt” một tiếng rút bội kiếm bên hông hộ vệ ra.
Tay Chiêu Linh nắm chặt trường kiếm, đẩy mạnh hộ vệ do không biết ý đồ mà muốn ngăn y lại ra.
Hộ vệ không biết làm sao, đành nhìn về phía Thái tử. Thái tử ra hiệu bằng ánh mắt rằng không cần cản.
Chiêu Linh bước tới bên cạnh Việt Tiềm, vung trường kiếm lên bổ mạnh về phía thân cây, cắt đứt dây trói giữa Việt Tiềm và thân cây phía sau, cắt thành từng vết sâu hoắm trên cây.
Dây thừng nứt toác, thân thể Việt Tiềm cũng khuỵu xuống. Hắn co quắp trên mặt đất, đầu hơi rũ xuống, tứ chi không có phản ứng, ý thức cũng không còn rõ ràng.
Trên vai và cánh tay Việt Tiềm hiện ra hoa văn thoáng ánh hào quang nhàn nhạt, cuối cùng nhanh chóng biến mất.
“Việt Tiềm.”
Hai đầu gối Chiêu Linh đặt giữa vũng máu, ôm lấy thân thể mất trọng tâm của người kia để hắn dựa vào lòng, âm giọng như phát run.
Y vốn đã chuẩn bị ngủ, trên người chỉ còn một bộ sấn bào trắng tinh, một thân áo choàng này nhanh chóng bị máu tươi của Việt Tiềm nhuộm thành màu đỏ rực.
Hệt như muốn chuyển tất cả thương đau lên thân mình, thay hắn gánh chịu.
Chiêu Linh đưa tay, cố sức chạm lên gương mặt đầy máu của Việt Tiềm, muốn gọi hắn tỉnh, cánh tay lại khựng lại giữa không trung. Việt Tiềm mê man ngẩng đầu lên, ứng tiếng: “Ừm.”
Hắn có biết mình đã ngả về lồng ng.ực của Linh công tử không? E rằng là không.
Âm thanh đáp lại ấy hệt như truyền từ nơi xa tới, suy yếu đến mức mờ ảo.
Chiêu Linh muốn nâng Việt Tiềm lên. Y vất vả túm lấy cánh tay Việt Tiềm, động tác ngày càng hoảng loạn, áo bào ngày càng vương nhiều máu của Việt Tiềm, tâm tình cũng đã gần như mất khống chế.
Thái tử lớn tiếng gọi: “A Linh!”
Chiêu Linh phục hồi tinh thần lại, thả Việt Tiềm xuống. Y ngẩng đầu lên, hồn bay phách lạc, trên mặt còn vương vệt nước mắt.
Thái tử chưa từng thấy y bi thương tới nhường ấy, vô cùng thất vọng, ôm lấy đệ đệ, để y gối đầu bên vai mình.
Vệ Hoè và những tuỳ tùng khác của Chiêu Linh đã muốn đi qua hỗ trợ từ lâu, chỉ là bị hành động của Linh công tử khiến cho sợ hãi, lúc này mới vội tới trước mặt Việt Tiềm kiểm tra, nhanh chóng dìu người sang một bên cứu trị.
Đừng nói là tuỳ tùng của Linh công tử hay người hầu của Thái tử, giờ khắc này ai cũng kinh hồn bạt vía. Quản gia của Biệt đệ nhìn tình huống không ổn, dù sao cũng là người biết xem xét thời thế, lại có chủ kiến, vội gọi thủ hạ về nhà lấy thuốc cầm máu và băng vải.
Áo quần Chiêu Linh đã nhuốm rất nhiều máu của Việt Tiềm, ngay cả trên mặt y cũng có vài chỗ dính máu.
Tháu tử không đành lòng, bùi ngùi lau vết máu trên mặt đệ đệ đi: “A Linh, hắn không đáng để ngươi thương tâm khổ sở nhường này.”
Trong mắt Thái tử, Việt Tiềm không chút nhớ nhung tất cả những gì Chiêu Linh dành tặng, lại càng không có chút nào là sinh lòng cảm kích.
Thái tử lại nói: “Hắn cố ý say rượu, xông vào Tây viện bắt cóc mỹ cơ. A Linh, ngươi nên biết hành động ấy nói lên điều gì.”
Chiêu Linh sâu xa nói: “Ta biết rõ.”
Sao y có thể không hiểu được, chỉ là không ngờ Việt Tiềm quyết tuyệt đến như vậy, còn dùng tới phương thức này.
Gió hồ như nghẹn ngào, Chiêu Linh và Thái tử đứng dưới mảng tối của gốc cây lớn đầy máu kia. Đèn đuốc đã tập trung cả về một nơi bằng phẳng cao hơn ven hồ, Việt Tiềm nằm ở bên ấy, quản gia của Biệt đệ và Ngự phu Vệ Hoè đang cầm máu cho hắn, bắt đầu băng bó.
Thái tử ngầm đồng ý, lúc này không thể ngăn.
Hai mắt Việt Tiềm nhắm nghiền, đã mất ý thức. Quần áo trên thân hắn bị lột sạch, từng vết roi dày đặc thấy mà giật mình, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Dù là chỉ nhìn một chút, cũng sẽ đau đến phát run.
“Đừng xem!” Không biết Chiêu Thuỵ đã xuất hiện ven hồ từ lúc nào. Hắn đứng phía sau đám người hầu, vừa thấy Chiêu Linh đã kéo người lại ngay lập tức. Chiêu Thuỵ không chịu khổ nổi, hắn không dám xem, cũng không muốn xem, miễn cho lưu lại thành bóng ma trong lòng.
Y muốn nhìn thật kỹ, nhìn hai mươi vết roi trên người Việt Tiềm, từng vết đều nứt toác da thịt, chảy máu không ngừng, vô cùng tàn khốc.
Toàn bộ quá trình cứu trị, Chiêu Linh không chớp mắt lần nào, cũng không rơi một giọt lệ, cả người cứng đơ như cây gỗ.
Bởi đau đớn, Việt Tiềm từng tỉnh lại trong chốc lát. Ánh mắt đau đớn ấy hệt như cây đao, mạnh mẽ cắm thẳng vào tim Chiêu Linh.
Ngự phu Vệ Hoè kêu: “Công tử?”
Thần sắc Chiêu Linh hoảng hốt, y ngước mắt lên mới thấy một chiếc xe bốn ngựa đã dừng trước mắt từ bao giờ, hai người tuỳ tùng đang nhấc Việt Tiềm lên xe ngựa.
Vệ Hoè nhắc nhở: “Công tử nói muốn đưa Việt hầu về, thần đã chuẩn bị xe ngựa rồi.”
Chiêu Linh nói: “Được.”
Y leo lên xe ngựa, ngồi trên xe rồi quay đầu từ biệt Thái tử và Chiêu Thuỵ. Ba huynh đệ không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau.
“Giá!”
Xe ngựa rong ruổi rời đi, tan vào bóng đêm. Linh công tử rời đi, cũng dẫn theo một đám tuỳ tùng.
Chiêu Thuỵ nhìn Chiêu Linh dẫn tuỳ tùng đi xa, đáy lòng vô cùng bất an, đồng thời còn cảm thấy khó mà tin nổi. Hắn chỉ vừa mới nhận ra rằng, hoá ra Thất đệ và tên người hầu này còn có quan hệ như thế này.
Chẳng trách được, trước đây vẫn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chiêu Thuỵ vốn đã sắp ngủ, ai biết phát sinh một đống chuyện như vậy, giờ đã là giờ Tý, mí mắt hắn cũng sắp không chống đỡ nổi rồi.
Hắn khuyên nhủ: “Bát đệ hiểu lý lẽ rõ ràng, hẳn là sẽ không trách tội huynh trưởng.”
Dù sao quả thực Việt hầu cũng lén xông vào Tây viện, sỉ nhục mỹ cơ của Thái tử. Hành vi như vậy, bất kể là có cố ý hay không, hai mươi roi này cũng xứng đáng.
Thái tử nói: “Y sẽ không quy tội cho ta, không phải Thất đệ cũng sợ ta trách cứ đấy chứ?”
Người mật báo là ngươi.
Chiêu Thuỵ kinh hoảng thất sắc, ấp a ấp úng: “Huynh trưởng… Ta… ta…”
Khi ấy, hắn căn bản không biết quan hệ giữa Chiêu Linh và Việt Tiềm lại kinh hãi thế tục như vật, chỉ thấy Việt hầu phẩm hạnh đoan chính, mà hộ vệ cầm roi ra tay quá mức máu me, cho nên mới ùa đi báo tin.
Mặt mày Thái tử đầy vẻ mỏi mệt, nói rằng: “Ngươi cũng buồn ngủ rồi, về đi ngủ đi.”
Chiêu Thuỵ rời đi, ven hồ dần chỉ còn lại mấy bóng người thưa thớt.
Dưới cây lớn còn đọng một vũng máu của Việt Tiềm, bây giờ đang bị người hầu rửa trôi, còn có một người hầu khác đang tẩy vết máu khô trên thân cây đi.
Bỏ mặc không quan tâm cũng được, dù sao mưa to cũng sẽ rửa trôi tất thảy, nhưng Thái tử không thích vết máu, ngày thường cũng không phải người thích lạm dụng hình phạt.
Trừ hai người hầu còn đang dọn dẹp, ven hồ còn có Thái tử và môn khách Vệ Bình.
Đêm nay Vệ Bình ngủ cách vách Tây viện, là người đầu tiên nghe thấy tiếng hô hoán của tỳ nữ, cũng đã nhìn rõ rõ ràng ràng chuyện tối nay.
Thái tử hỏi: “Khi hắn hôn mê, vai và cánh tay có đồ án hoa văn, ngươi nhìn rõ không?”
Vệ Bình kính cẩn trả lời: “Vâng, thần nhìn thấy rõ, giống như xà văn.”
“Tuy vẫn nói người Vân Việt mang hình căm, nhưng đồ án hoa văn trên vai và cánh tay hắn nhìn cũng không giống hình xăm.” Thái tử nhìn về phía mặt hồ, gió đêm thổi tung áo bào y.
“[Vân Việt sách] từng viết: Trận chiến tranh chức vị Thanh Vương được tổ chức trong núi Di xanh biếc, ba trận phân thắng bại. Thanh Vương chân chính áo bào nhiễm máu, sẽ cởi đi để lộ lồng n.gực bằng phẳng, tay cầm búa vàng, vai và cánh tay trải đầy hoa văn.” Vệ Bình nhắc lại một đoạn ghi chép trong [Vân Việt sách], thật sự là kiến thức uyên thâm.
Vệ Bình lại nói: “Đây cũng là hoa văn trên vai và cánh tay, người Vân Việt gọi đó là hoa văn của Thanh Vương, coi là vương điềm.”
“Là dấu hiệu của Vương…”
Thái tử trầm ngâm hồi lâu, nhìn quét qua mặt hồ tĩnh lặng, đáy lòng hoảng hốt, phảng phất như nghe được cả từng tiếng gió hú truyền ra từ rừng rậm ven hồ. Y chầm chậm nói: “Các đời Vương đô Vân Việt đều tự xưng là Thanh Vương tái thể, lừa gạt bách tính ngu muội, không nghĩ còn thật sự có người mang dị tượng như vậy xuất hiện.”
***
Xe ngựa lao nhanh, lồng đèn chiếu sáng trước xe không ngừng lay động, thân xe xóc nảy, gió đêm ở ngoại thành như rít lên bên tai.
Chiêu Linh ngơ ngẩn dựa vào toa xe, ôm lấy hai tay mình. Ngón tay y còn dính vết máu, áo bào trắng trên thân nhơ bẩn đến không nỡ nhìn.
Ánh mắt y mở trừng trừng nhìn Việt Tiềm đang nằm bên cạnh. Người sau vẫn hôn mê bất tỉnh, vô thanh vô tức.
Chiêu Linh luôn chú ý dung nhan, giờ đây lại chỉ mặc một thân áo mỏng trước khi đi ngủ, quần áo nhơ nhuốc, tay còn chưa rửa, tóc tai bù xù.
Chiếc áo bào hoa mỹ duy nhất được khoác trên người Việt Tiềm. Đó là áo choàng của Chiêu Linh, dưới lớp áo choàng ấy là thân thể quấn mấy tầng băng vải nhuốm đầy máu.
Khi được đưa lên xe ngựa, vết thương của Việt Tiềm đã được xử lý, băng bó kỹ càng.
Hẳn nên vui mừng vì Biệt đệ của Thái tử còn có bông băng cầm máu, bằng không đã là tối khuya, biết móc đâu ra thầy thuốc ở ngoại thành bây giờ.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Việt Tiềm cũng vương đầy máu, hai mắt nhắm chặt, tóc tai rối tung. Dường như hắn chỉ đang ngủ, lồng ng.ực phập phồng, chóp mũi có tiếng hít thở nhè nhẹ.
Đường nơi ngoại thành không bằng phẳng như trong thành, trừ đường giao từ phía Đông đi về phía Nam, những con đường khác đều loang loang lổ lổ, thân xe lại xóc nảy thêm lần nữa, thân thể Chiêu Linh đung đưa theo xe, nhào qua bên người Việt Tiềm.
Y chống tay sấp xuống, bảo vệ Việt Tiềm để tránh cho những lần xóc nảy đụng tới vết thương của hắn, lúc này lại phát hiện đôi mắt Việt Tiềm đã mở, ánh mắt ấy vằn vện tia máu, con ngươi thanh tỉnh, đã tỉnh lại.
Hai người nhìn nhau chăm chú, im lặng không nói gì.
Trước đây, Chiêu Linh vẫn cảm thấy tâm tư Việt Tiềm rất nặng, chỉ cần đủ thân mật sẽ có thể nhìn thấy hắn; lúc này y lại cảm thấy trong đôi con ngươi đen bóng sâu xa ấy, là vực thẳm không nhìn thấy đáy.
Đêm trước, y còn nằm trong phòng ngủ tại Trắc ốc của hắn, không để ý đến thân phận địa vị, không để ý tới xung quanh, hoan hảo cùng nhau, triền miên biết nhường nào.
Khi đó, y căn bản không biết những nghĩ suy đăm chiêu của người bên gối, càng không nghĩ hắn sớm đã đưa ra lựa chọn.
“Sao ngươi dám…”
Khi tận mắt nhìn thấy Việt Tiềm bị trói chặt vào cây, vết thương chằng chịt, cả người đẫm máu, khoảng khắc ấy, trái tim Chiêu Linh như nát tan. Những chuyện cảy ra đêm nay chính là cơn ác mộng y chưa bao giờ phải trải qua.
Y giơ bàn tay dính máu lên, tát mạnh vào mặt Việt Tiềm. Y chẳng kìm chế được nỗi lòng, đánh vừa mạnh vừa tàn nhẫn.
“Sao ngươi dám làm như vậy!”
Chiêu Linh lại giơ tay lên lần thứ hai, còn chưa hết hận, muốn tát thêm một cái nữa. Ngay tại lúc này, cánh tay y đột nhiên bị Việt Tiềm bắt lấy.
Việt Tiềm cắn răng bò dậy, mặt mày vốn đã vương đầy máu khô đen đặc, bây giờ lại có thêm một vết móng tay đỏ tươi cào xước da.
Khi Chiêu Linh tát hắn đã đánh bật cả móng tay chính mình, có thể thấy tâm tình y kích động đến thế nào.
Móng tay ngón út y bật toác ra ngoài, đứt gãy lỏng lẻo, đau đớn cũng lan truyền theo đầu ngón tay, thậm chí chính Chiêu Linh còn không phát hiện ra, nhưng Việt Tiềm lại thấy được.
Chiêu Linh hất mạnh tay, tránh khỏi trói buộc của Việt Tiềm, lại vung thêm một tát nữa vào mặt hắn.
Y không quen đánh nhau, trước đây lại càng chưa từng động tay đánh ai bao giờ.
Bàn tay ấy vung xuống, trật khớp rách da, ngón út cũng chảy máu.
Việt Tiềm ngăn Chiêu Linh lại, áp chế người sau đang kích động. Vì động tác này, hắn động tới cả vết thương do roi quất mà đau đến gần như hôn mê, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, sắc mặt xám xịt lại.
Xe ngựa rời khỏi đường nhỏ, chạy trên một con đường bằng phẳng, không còn xóc nảy nữa. Thân thể Việt Tiềm dựa vào toa xe, mất máu lại thêm đau đớn khiến ý thức hắn mơ mơ màng màng, nhưng hắn vẫn nắm chặt hai tay Chiêu Linh, một tay ôm lấy phía sau lưng y.
Chiêu Linh đã tỉnh táo lại. Y cách Việt Tiềm ra một khoảng, ngồi ở bên còn lại của toa xe, khoác cánh tay đau đớn lên đùi, cúi đầu lặng lẽ không một tiếng động.
Xe ngựa đi thẳng theo con đường phẳng lỳ, đi về Biệt đệ ở phía Nam ngoại thành của Chiêu Linh, lộ trình đang không ngừng rút ngắn lại.
Việt Tiềm ngồi im lặng, nhìn về phía Chiêu Linh ngồi chung một chiếc xe ngựa, gần trong gang tấc mà tựa như vô cùng xa xôi, ánh mắt cũng rơi vào vết thương trên tay y.
Chiêu Linh nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi thẳng vào gương mặt y. Y không để ý tới Việt Tiềm nữa, đáy lòng trống rỗng.
“Ngươi muốn bị lưu vong cùng người trong tộc của ngươi, được, ta cho phép.” Âm giọng y không lớn, rất bằng phẳng, chẳng có chút cảm xúc nào.
Việt Tiềm không nói gì, chỉ hơi nhấc tay lên.
Bàn tay nắm chặt mãi không buông kia, cuối cùng cũng đành buông lơi.
Chiêu Linh nắm chặt bàn tay bị thương của mình, nhìn vết máu ứ đọng trên mặt Việt Tiềm. Ấy là do chính mình đánh.
Y tựa như đã vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn quay về ngủ một giấc thật dài, không muốn liều mạng nữa. Đêm này quá dài, đã qua bao nhiêu lâu, trời vẫn chẳng sáng lên.
Xe ngựa đi tới Biệt đệ của Chiêu Linh, vững vàng dừng lại. Chiêu Linh thu ánh nhìn bên ngoài cửa sổ về, nhìn Việt Tiềm đang dựa vào toa xe. Hắn vẫn đang duy trì tư thế ngồi, hai mắt vẫn luôn mở to.
Y xuống xe một mình, lẻ loi bước về Biệt đệ. Trời đã rạng sáng, y lạnh đến mức phát run, bây giờ mới nhận ra rằng mình chỉ mặc đúng một bộ áo quần mỏng manh trước khi ngủ.
Sấn bào trắng tinh loang lổ vết máu, đầu tóc rối bù, y tự giễu nghĩ, nhìn mình người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Nào còn dáng dấp kiêu căng ngạo mạn của công tử một nước.
Người hầu lưu lại tại Biệt đệ vội vàng chạy ra nghênh tiếp, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Linh công tử đều thất kinh, huống hồ phía sau Linh công tử còn có Việt hầu bị thương nặng, hành động bất tiện, đang được người ta nâng xuống.
***
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi cũng muốn đánh hắn.