Ánh nắng ban mai chiếu sáng vùng trời Mạnh Dương thành như trong suốt. Chiêu Linh đứng bên lỗ châu mai nhìn về phía khu tinh luyện kim loại, vô số hương khói lượn lờ bay lên cao, từ bên trong nhìn ra chỉ thấy tràn ngập khói mù, yếu ớt chiếu vào khuôn mặt của đám người đang lao động giữa những tầng sương dày đặc.
Ngày đông phía Nam rất ít khi có tuyết, cỏ cây tươi tốt, núi Tử Đồng như được dát một tầng tím bạc lên, vừa đẹp đẽ lại vừa tà mị.
Khi Chiêu Linh biết đám tím bạc ấy dược tạo nên từ hoa cỏ, đáy lòng y không khỏi thán phục.
Vệ Bình đi theo phía sau Chiêu Linh, vừa leo lên lỗ châu mai, nhìn về phía Đông, phản ứng đã vô cùng nhanh nhẹn đoán được khởi nguồn của sắc tím: “Đây là cánh đồng hoa chuồn kéo dài mấy dặm. Trước đây đám người tìm đồng lên núi tìm đồng chuồn, nơi có thứ này chắc chắn sẽ có mỏ đồng.”
Núi Tử Đồng có đến mấy ngàn nô lệ, đây là nơi cực khổ nhất, lại kéo dài hoa cỏ đẹp đến mê hồn, lạnh lùng chứng kiến quặng mỏ kéo dài đã mấy trăm năm.
Chiêu Linh lẩm bẩm nói: “Quả thực khiến người ta khó quên.”
Y đã từng hỏi Việt Tiềm có đi qua Mạnh Dương thành chưa.
Việt Tiềm nói đã từng, còn nói cho y biết đứng trên tường thành có thể thấy được núi Tử Đồng, dưới núi Tử Đồng là bát ngát mênh mông hoa chuồn tím.
Những lời Việt Tiềm nói như vẫn phảng bất bên tai, hệt như hắn vẫn còn đang bên cạnh.
Vệ Bình nói: “Hoa đồng chuồn nở vào tháng chín, thời kỳ hoa nở đẹp nhất vào khoảng tháng mười. Nếu đến sớm hơn một chút, chắc chắn mớ hoa dại này sẽ càng diễm lệ hơn.”
Chiêu Linh nói: “Chẳng trách những vật ở nơi đây đều nhiễm phải ánh tím. Núi Tử Đồng, Tử đài, còn có khe suối tím…”
Advertisement
Khe suối nhỏ vắt ngang qua Mạnh Dương thành cũng được gọi là khe suối tím.
Khe suối ấy trải qua từng nhà xưởng luyện kim, nơi vô số nô lệ lao động nặng nề, xiềng xích trên chân vang lên lách cách, từ khe suối Nam tới khe suối Bắc.
Chiêu Linh rời khỏi lỗ châu mai, đi qua từng cung binh đang đứng trên tường thành. Y bước xuống tường thành, mới vừa bước tới cửa thành đã thấy phụ tá Trịnh Tín của Hoàn Tư Mã đang dẫn đầu đoàn đi tới.
Ba người cùng nhau ra khỏi cửa thành, đi về phía chân núi tinh luyện kim loại, theo sát còn có một đội hộ vệ, đó là vệ binh của Chiêu Linh.
Trịnh Tín vừa đi vừa nói về tình hình trong Mạnh Dương thành cho Chiêu Linh nghe, rằng: “Mạnh Dương thành có tám toà nhà tinh luyện kim loại, có một phường đá, phường nước sơn, nhà xưởng cốt sừng, phường chế tác gỗ, phường đan, tổng cộng là 4.800 nô lệ.”
Chiêu Linh đi trên con đường bằng phẳng, trước mắt là sương khói mịt mờ, bởi khó ngửi nên dẫn tới ho khan, Vệ Bình đưa lại đây một chiếc khăn vải bố: “Mây mù giữa nơi tinh luyện kim loại có hại với cơ thể, thỉnh công tử bịt miệng mũi lại.”
Chiêu Linh xua tay, ra hiệu không cần.
Trịnh Tín dẫn đường phía trước, nói rằng: “Lân cận quặng mỏ của núi Tử Đồng còn có bảy ngàn nô lệ, gần đây còn đang tăng thêm. Mạnh Dương thành và núi Tử Đồng có khoảng mười hai ngàn người, nô lệ người Dung tròn đó chiếm khoảng hai phần, một phần người Duy, còn lại đều là người Vân Việt.”
Chiêu Linh nói: “Có tới bảy ngàn người Vân Việt, ngôn ngữ không thông, thờng ngày quản lý bọn họ thế nào?”
Đoàn người đi tới trước một cái lối nhỏ, con đường nhỏ hơi nghiêng, dẫn thẳng vào địa bàn tràn ngập sương khói. Trịnh Tín cung cung kính kính nói rằng: “Thỉnh công tử dừng chân, phía trước đất bụi tung bay, đường bùn vừa bẩn vừa loạn, có điều khí vị tinh luyện kim loại nức mũi, dù thần đã ở Mạnh Dương thành nhiều năm nhưng vẫn không nghe quen nổi.”
Thân phận của Linh công tử tôn quý đến thế, vẫn là đừng nên bước lên con đường dẫn vào thành luyện kim. Chính đến Trịnh Tín quản lý Mạnh Dương thành cũng rất ít khi đặt chân tới những nơi như thế.
“Dẫn đường đi.” Chiêu Linh ra dấu tay mời.
Y tới Vân Việt không phải để phí công du ngoạn, mà muốn xem xét cả sinh hoạt chân thực của dân chúng địa phương.
Linh công tử đã ra lệnh, Trịnh Tín nào dám ngỗ nghịch, đành dẫn đường về phía trước, bước chân vào con đường nhỏ, bóng dáng quẩn quanh trong sương mù.
“Khụ khụ!”
Chiêu Linh theo bước Trịnh Tín đi về nơi luyện kim loại, thi thoảng lại phát ra tiếng ho khan, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lấy khăn tơ từ trong lòng ra, bịt kín mũi miệng.
Giày và áo bào y đều nhiễm bụi bặm, gió nhẹ thổi đầy khói bụi lên sương mù, dừng trên vạt áo, dính lên mặt. Chiêu Linh chưa bao giờ tới những nơi như thế này, hệt như đang chịu tội.
Mọi người đi tới toà nhà xưởng luyện kim đầu tiên bên khe suối, lúc này mặt mày đều đã xám xịt. Chiêu Linh và Vệ Bình dùng khăn tay che miệng, Trịnh Tín lại dùng ống tay áo che mặt, chỉ có hộ vệ như không bị ảnh hưởng, chỉ đang nhíu chặt mày.
Nếu như nhìn kỹ, ắt sẽ phát hiện thần sắc bọn họ vô cùng nghiêm túc, tay nắm chặt cán kiếm, thời thời khắc khắc cảnh giác bốn phía. Mây mù khiến tầm mắt như bị chặn lại, e là không thấy được nơi nguy hiểm đang ẩn nấp.
Bất luận là ở nơi đâu, bọn họ đều phải bảo vệ Linh công tử không chút sơ hở nào.
Bốn phía tầm mắt đều là sương khói mù mịt, bất luận là người nào, trong hoàn cảnh xấu như vậy muốn hít một hơi cũng vô cùng tốn công mất sức.
Chiêu Linh thấy mấy chục nô lệ để trần cánh tay, bẩn thỉu như tượng đất đang vận chuyển khoáng chất, hoặc đang chăm nom lò lửa, hoặc ngồi bên ngoài lều đập nát khối khoáng chất, hoặc đưa khoáng chất vào trong lửa luyện.
Nhiệt độ trong nhà xưởng luyện kim rất cao, ngày đông cũng chẳng khiến người ta thư thích hơn bao nhiêu mà vô cùng oi bức, mồ hôi nhanh chóng chảy ra khỏi da dẻ, không khí bụi bẩn lập tức dính lên da thịt.
Ở lại nơi như thế này vốn đã là chịu tội, huống hồ là lao động nặng nề bên trong.
“Công tử vừa mới hỏi thần làm sao để thống trị những người Vân Việt này, xác thực là không thể thống trị.” Khi nói chuyện, Trịnh Tín thả ống tay áo xuống, đồng thời cũng khom mình hành lễ với Chiêu Linh.
Lại tiếp tục nói: “Trước đây những nô lệ này thỉnh thoảng lại làm phản, vừa xử lý một nhóm lại có một nhóm khác sinh sự, người sau cường hãn hơn người trước, dân Vân Việt vốn khó thuần. Sau này chúng ta mới nghĩ ra biện pháp, lấy mấy người Vân Việt trong đám nô lệ ra, cho bọn họ chức vụ giám công, còn phân phát bổng lộc cho họ. Từ đó giám công người Vân Việt quản lý người Vân Việt, cũng không còn có chuyện tạo phản nữa.”
Vệ Bình nói: “Phàm là nô lệ có ý đồ mưu phản đều sẽ bị giám công báo cáo, không phải ý đồ tạo phản không còn, mà những nô lệ khó bị thuần phục đều sẽ bị bắt, tiêu diệt từng người một.”
Trịnh Tín đáp: “Người có miệng như kiếm có chuôi, một kẻ tàn ác có thể cổ động cả ngàn người, vạn người, chỉ có người chết mới là người không mở miệng. Những kẻ ác như vậy, một khi phát hiện được nhất định phải chém, bêu đầu thị chúng trên tường thành.”
Trong khi hai người họ trò chuyện, Chiêu Linh đã một thân một mình đi tới gần nhà xưởng. Bên ngoài nhà xưởng có bốn, năm bóng dáng lọm khọm, chỉ dùng giỏ trúc vác khoáng sản đi tới đi lui.
Trên người bọn họ để trần, cũng đi chân trần, mình mẩy đen bẩn, chỉ có một đôi mắt sáng.
Từ bốn, năm người này, Chiêu Linh liền nhận ra bên trong còn có những người chưa thành niên, vẫn còn rất nhỏ, vừa thấp vừa gầy, còn có những người chưa hết nét non trẻ trên mặt. Bước thêm một bước vào trong nhà xưởng, trong nơi gia công còn có cả trẻ nhỏ và người già yếu.
Quanh thân đều là những nô lệ bận rộn, Chiêu Linh nhìn thấy một giám công đang quất mạnh nô lệ, người đó cầu xin tha thứ, còn nói cả tiếng Dung.
Nô lệ ấy mệt mỏi co quắp không nhúc nhích nổi, nằm giữa đường cầu xin giám công đang vung roi, bên cạnh là một cái sọt lớn nằm nghiêng, khoáng sản bên trong vung vãi trên mặt đất.
Chiêu Linh nói với hộ vệ: “Nói gã dừng tay.”
Lập tức có hộ vệ tiến lên ngăn giám công lại, lớn tiếng quát nạt.
Trịnh Tín vội vã đi tới, nghe tiếng còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, thấy Linh công tử ngăn giám công quất roi bèn khe khẽ thở dài.
Sớm đã nghe nói Linh công tử tính tình nhân ái, không quen nhìn người khác chịu khổ, hôm nay vẫn cứ muốn đi vào trong nhà xưởng luyện kim, e là sau này còn có thể có những chỉ thị khác nữa.
Con đường giữa toà nhà xưởng luyện kim đầu tiên dần nổi gió, thổi tan đi mây mù bao phủ, cũng khiến tầm nhìn trống trải, có thể thấy rõ cả diện mạo khe suối.
Những người khác lần đầu tới Mạnh Dương thành e là chỉ có thể đứng trước nhà xưởng luyện kim liên miên, nói ra những lời đầy thán phục, rằng một quốc gia phải cường thịnh đến mức nào, nhà xưởng luyện kim mới có quy mô lớn tới vậy.
Khoáng sản cuồn cuộn được tinh luyện ngày đêm trong bếp lò, bị nung chảy, bị chế tác, rèn đúc ra binh khí sáng chói, áo giáp đồng thay, vũ trang binh sĩ, khiến quốc gia nắm giữ quân đội vô cùng cường thịnh.
Nội tâm Chiêu Linh không có vui sướng, cũng không có cảm xúc mãnh liệt. Y hỏi Trịnh Tín: “Một ngày có thể có bao nhiêu vũ khí? Kho binh khí ở đâu?”
“Hồi bẩm công tử, có hai kho trong sân bãi tinh huyện, phía trước thì có một toà.” Trịnh Tín chỉ tay về phía trước rồi dẫn đường đi tới.
Từ mạn Bắc khe suối có một căn phòng lớn, ấy chính là kho, trong phòng có quân trú, ngoài cửa phòng cắm cả cờ hiệu, có vài binh sĩ trông coi cửa lớn.
Một đường này Trịnh Tín nói cho Chiêu Linh rất nhiều tình hình, Chiêu Linh đều hỏi đến những điều nhỏ nhắt, cũng không bỏ sót bất kỳ thông báo lớn nhỏ nào.
***
Bên khe suối phía Nam, Việt Tiềm gỡ giỏ trúc xuống, thả giỏ chứa đầy khoáng sản rồi ngồi xuống đất, thoáng dừng lại một chút.
Sau đó, hắn đứng dậy, không chút sợ hãi đi qua trước mặt giám công, đi tới một vại nước, xốc nắp lên rồi cầm muôi hồ lô múc nước uống.
Trong vại có một tầng muội than, chỉ cần dùng muôi hồ lô gạt nhẹ, phủi muội than đi là có thể uống, nước cũng tương đối sạch.
Việt Tiềm kéo vải rách bịt trên mũi xuống, nhanh chóng uống nước, nếu không tranh thủ đúng lúc, chỉ sợ sẽ uống phải một miệng đầy tro bụi.
“Đại ca cao, ta cũng muốn uống.”
Một cánh tay nhỏ kéo lấy vạt áo Việt Tiềm, đồng thời âm giọng non nớt cũng vang lên.
Việt Tiềm vừa cúi đầu nhìn, đã thấy một đứa bé trai sáu, bảy tuổi, mặt mày dính đầy bụi đất bịt khăn vải bố kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng rực.
Việt Tiềm múc nước trong từ vại ra, nhẹ giọng: “A Bảo, chứng ho khan của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”
Đứa bé kéo miếng vải bố xuống, liếm cánh môi khô khốc rồi cười híp mắt lại: “Ừm, hiện tại không ho nữa!”
Việt Tiềm ngồi xổm xuống, múc gáo nước tới bên môi đứa bé, đồng thời cũng dùng thân mình tránh gió, không để cát bụi bay vào trong bước.
Sau khi uống hết nước, cổ họng cũng đã thông hơn, đứa bé nâng tay mò lên mặt Việt Tiềm, gạt đi tro bụi dính đầy trên mặt hắn rồi ân cần nói: “Đại ca cao, hôm trước ngươi thay Chương Thúc nhận roi, vết thương có còn đau không?”
Việt Tiềm nói: “Không đau.”
Đứa bé con như nhớ tới cái gì, quay ra sau nhìn xung quanh, lại nói: “Ngươi đi nhanh đi, đợi một lát giám công tới đây sẽ lại muốn quất roi mất.”
Giám công đứa bé nhắc tới là giám công trong xưởng bông tơ, còn đang ở phía xa xa, là một nam tử mặt mày dữ tợn.
Nói xong câu đó, đứa bé chạy khỏi người Việt Tiềm, nó đi chân trần, cũng không mang xiềng chân.
Việt Tiềm hô: “A Bảo, che mặt vào!”
Đứa bé nghe thấy, lập tức kéo vải thô lên che kín miệng mũi, vô cùng nghe lời. Nó chỉ là một đứa bé nhưng vẫn biết nếu không bịt miệng mũi sẽ dính chứng ho khan, ho cả đêm cũng chẳng thể ngủ được.
Giám công xưởng bông tơ đi tới bên cạnh Việt Tiềm, tay gã nắm roi, dùng chuôi roi đập vào trên vai người sau, không lên tiếng, chỉ một ánh mắt giục làm việc tiếp.
Việt Tiềm đeo giỏ lên, rời khỏi nhà xưởng, nhìn thấy A Bảo đã quay trở về bên lò than, đang lục tìm nhựa thông, còn vô cùng ra dáng.
Những người tinh luyện kim loại không nhất định đều là nam tử trai tráng, còn có một số người già yếu và trẻ nhỏ, chỉ cần còn sống, ắt sẽ phải làm việc xong xưởng tinh luyện kim loại.
“Đại ca cao!” A Bảo ngẩng đầu lên, vung vẩy tay với Việt Tiềm.
Bên cạnh A Bảo còn có một nô lệ đen bóng như than, chính là Bành Chấn. Vừa thấy Việt Tiềm, gã cũng chỉ hơi nghiêng đầu một chút.
Khi lại một lần nữa gánh tới khoáng chất nặng nề, Việt Tiềm đi dọc theo khe suối, trông khác hẳn với những nô lệ bị trọng lượng nặng nề của giỏ trúc khác đang ép xuống, eo lưng của hắn vẫn luôn thẳng đứng.
Phần lưng đầy vết roi quất của hắn dính bụi bặm đen cả lại, không thấy rõ là vết roi hay vết bẩn, bước chân của Việt Tiềm cũng vô cùng vững vàng, chậm rãi tiến lên.
Trong lúc vô tình, dư quang của hắn liếc về phía đoàn người mặc trường bào vừa xuất hiện bên mạn Bắc, chỉ là một cái liếc mắt, hắn đã thấy một bóng người vô cùng quen thuộc giữa hơn hai mươi người kia.
Linh công tử!
Bóng dáng y thon dài, đang dùng khăn lụa bịt mũi miệng lại, nghiêng mặt qua bên khe suối phía Nam nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua bên người Việt Tiềm.
Trước Việt Tiềm có vô số những nô lệ gáng giỏ trúc, hoặc cao hoặc thấp, cơ bản đều ăn mặc giống nhau, mang xiềng xích, đi chân trần, toàn thân chỉ có một chiếc khố mỏng, trên mặt còn bịt một chiếc khăn vải bố.
Than khói bốc lên dày đặc, Việt Tiềm thấy Linh công tử, nhưng Linh công tử không nhận ra hắn.
Việt Tiềm dừng chân, mắt mở trừng trừng nhìn người bên kia khe suối, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Linh công tử lại đến Vân Việt, giờ phút này đứng giữa Mạnh Dương thành, nhìn nhau với hắn cách một khe suối mỏng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao dám tin tưởng.
Giờ khắc này, đáy lòng Việt Tiềm cũng xác nhận một chuyện: chim Phượng đêm qua hắn gặp trong mộng chính là Chiêu Linh hoá thành.
A Linh, ngươi không nên xuất hiện ở đây.
Mấy ngày nữa, Mạnh Dương thành sẽ có một trận chiến hoả, trận chiến ấy sẽ phá huỷ rất nhiều xưởng tinh luyện kim loại, thiêu đỏ cả Mạnh Dương thành.
Vô số nô lệ sẽ mở xiềng chân ra, giơ vũ khí giành được trong kho hàng lên, phấn khởi phản kháng.
Việt Tiềm dùng thân phận nô lệ lẻn vào Mạnh Dương thành, nghĩa là nơi này sắp xảy ra một trận chiến vô cùng khốc liệt.
Mây khói lượn lờ khiến thân ảnh Linh công tử mơ mơ hồ hồ, cũng không thấy rõ khuôn mặt của y.
Hệt như ngày ấy, khi Việt Tiềm bị áp giải lên thuyền nô lệ, hắn nhìn về phía bến tàu, thấy Linh công tử trong xe ngựa, khi đó khuôn mặt y cũng mơ hồ không rõ.
Đã bao nhiêu đêm, bóng dáng Linh công tử hiện ra trước mắt Việt Tiềm, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, âm giọng của y, nhiệt độ lan truyền từ thân thể y.
Người này chính là điểm yếu của Việt Tiềm.
Lựa chọn một năm trước của Việt Tiềm đã khiến hắn bước lên con đường trở thành kẻ địch của Dung Quốc, khi gặp lại, hai người đã là kẻ địch rồi.
Cách một khe suối, ánh mắt Chiêu Linh lần thứ hai chạm phải nô lệ cao gầy kia. Người này cõng một cái giỏ trúc rất lớn, khoáng sản trầm trọng đè nặng trên vai hắn.
Nô lệ này dường như quá mệt mỏi mà dừng bước lại, giám công đi tới xua đuổi, hắn mới cúi đầu, vất vả nện bước, tiếp tục tiến lên. Khói mù che khuất dáng dấp của hắn, Chiêu Linh cũng không hiểu tại sao mình lại chú ý tới hắn, cũng chỉ là một trong vô số những nô lệ ở đây thôi.
“Một đám quỷ lười, đã quen lười biếng rồi, còn không mau đưa khoáng sản tới nhà xưởng thứ năm đi! Nếu làm lỡ công sự, lão tử sẽ lần lượt dạy bảo từng kẻ một!”
Giám công vung vẩy roi, một đường hùng hùng hổ hổ, xua đuổi những nô lệ lao động chân tay nặng nhọc này, lời nói ra là bằng tiếng Vân Việt. Một giám công người Vân Việt, vung roi lên ức hiếp những đồng tộc bất hạnh của chính gã.
Nào có ngày được thoải mái, sinh hoạt còn chẳng bằng heo chó, không thể để bị rớt xuống dưới hàng nô lệ được!
Trong đám nô lệ có người hận đến nghiến răng nghiến lợi, có người im lặng chịu đựng, Việt Tiềm nhìn rõ, cũng vô cùng trầm mặc, lửa giận đọng lại quanh năm suốt tháng, tới khi nhen nhóm bùng cháy, chắc chắn sẽ nuốt chửng tất cả.
Chiêu Linh đi qua một cái cầu gỗ tới khe suối phía Nam, khi y bước tới khe suối phía Nam, Việt Tiềm cũng bị giám công xua đuổi tới bên khe suối phía Bắc, hai người không chạm mặt nhau.
Phía trước là nơi đốt than. Khói mù càng ngày càng nồng nặc, có người đã không mở nổi mắt ra.Vệ Bình khuyên nhủ: “Công tử, thỉnh người trở về đi thôi, mỗi nhà xưởng ở đây đều không khác mấy, đoạn đường này cũng đã đi năm, sáu nơi rồi.”
“Khụ khụ!”
Chiêu Linh ho khan một trận, nhìn nơi khởi nguồn của khói mù dày đặc — bên bếp lò đất có mấy nô lệ đang làm việc, trong đó có một nô lệ vô cùng thấp nhỏ, ấy là một đứa bé.
Chiêu Linh gọi: “Trịnh Tín.”
Người sau lập tức tiến lên, một mực cung kính chờ đợi sai phái.
Chiêu Linh hỏi: “Trong xưởng tinh luyện kim loại có bao nhiêu đứa bé chưa thành niên?”
Trịnh Tín lau qua mặt, khói đặc hun tới nỗi hắn rơi lệ, trả lời: “Không có thống kê, hẳn là không nhiều, khoảng hai mươi, ba mươi.”
Sau khi đi một đường, Chiêu Linh đã thấy hơn mười đứa nhỏ, những người chưa nhìn thấy hẳn là cũng không ít.
Y thả khăn lụa xuống, ngẩng đầu lên rồi cất cao giọng: “Xưởng tinh luyện kim loại ác liệt như thế, chúng ta là người lớn còn khó mà chịu đựng, huống hồ là những đứa nhỏ. Ngay hôm nay đưa những nô lệ chưa thành niên tới phường đan, phóng thích những người già yếu trên sáu mươi lăm tuổi.”
Trịnh Tín đã sớm đoán được Linh công tử đi một vòng rồi sẽ có chỉ thị, đáp: “Dạ!”
Phường đan đều là nữ nô lệ, đứa bé sẽ được chăm sóc, cũng làm việc nhẹ hơn, ít nhất không phải chịu giày vò nơi tràn ngập khói độc này.
“Vốn không nên có nô lệ, đây là ảnh hưởng chính trị, ngày sau nhất định phải huỷ bỏ. Đa số những người này đều không có tội, không nên chịu hình phạt nặng nề đến như vậy.” CHiêu Linh chắp tay sau lưng, tự lẩm bẩm. Y nhìn về phía Tây, khói mù che mờ đôi mắt, cả dãy núi Tử Đồng có hơn bảy ngàn nô lệ.
Vệ Bình lặng lẽ, Trịnh Tín kinh ngạc.
Chiêu Linh nói: “Quay về đi.”
Y đã nắm được tình hình trong lò luyện kim loại, được Trịnh Tín giảng giải, mà cũng tận mắt nhìn thấy.
Cuối cùng Linh công tử cũng chịu rời khỏi nơi tinh luyện kim loại, Trịnh Tín thở phào nhẹ nhõm. Đi một chuyến này, cổ họng hắn đau, hai mắt đẫm lệ, rất không thoải mái.
Đoàn người bao vây một quý tộc Dung Quốc còn rất trẻ rời đi, chờ những người này đi xa, Bành Chấn giữa nơi đốt than mới lên tiếng: “Quái lạ, người này rốt cuộc là ai?”
Quý tộc Dung Quốc ấy thoạt nhìn cũng chỉ ở tuổi nhược quán, không biết là có lai lịch gì, đến Trịnh Tín quản lý cả Mạnh Dương thành cũng phải khiêm tốn hệt như tôi tớ.
A Bảo hỏi: “Bành thúc, đại quan áo quần xinh đẹp kia nói cái gì đó?”
Chiêu Linh nói tiếng Dung, A Bảo chỉ nghe hiểu tiếng Vân Việt.
Bành Chấn vỗ vỗ đầu A Bảo, trả lời: “Bé con, sau này ngươi phải đến phường đan.”
“Hả? Ta không muốn tới phường đan.” A Bảo vô cùng giật mình, nó chưa từng tới phường đan, không quen biết ai ở nơi đó.
Cha nó mất rồi, một người thân nó cũng chẳng còn, chỉ biết có mấy thúc thúc trong lò luyện kim loại.
Bành Chấn cười nói: “Phường đan cũng tốt, không có khói độc hại người, còn có những cô nương vô cùng ôn hoà. Tiểu tử thối, ngươi không muốn đi, ta còn muốn đi đấy.”
Haiz, đều do Ba Na, bọn họ đã lẻn vào Mạnh Dương thành những nửa tháng rồi, rốt cuộc là bao giờ mới động thủ đây?
Làm nô lệ còn khổ sở hơn là làm thôn dân, đến Bành Chấn thân là tráng hán còn cảm thấy chính mình sắp không làm nổi nữa rồi.
Đêm tối buông xuống, cuối cùng nô lệ cũng có thể nghỉ ngơi. Bọn họ nằm trên giường gỗ, chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng ngáy như sấm.
Việt Tiềm đang ở trong mộng cảnh. Hắn hoá thành Thanh xà, đi tới Đô thành phế tích của Đài Quốc — Tử đài. Tử đài rất gần với Mạnh Dương thành, mỗi khi trời trong, chỉ cần đứng ở nơi cao là có thể trông thấy nó.
Trong mộng, nơi Tử đài trăng tròn như bánh, Thanh xà bò sát trên phế tích, ép từng bó hoa chuồn lép xẹp, bò đến nơi cao nhất trong Tử đài, tắm ánh trăng bạc, lẳng lặng chờ đợi. Hắn đang chờ một con chim Phượng.
Lúc rạng sáng, Việt Tiềm tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy A Bảo đang nằm bên đùi mình. Bé con này không biết đã chạy tới bên cạnh hắn từ lúc nào.
Việt Tiềm nhẹ nhàng ôm lấy A Bảo, đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh, cánh tay ôm chặt lấy nó. Việt Tiềm không có con, đối với mấy đứa bé quả thật không hề có kiên nhẫn, có điều A Bảo lại vô cùng hiểu chuyện.
Ngày mai, đứa bé này sẽ bị mang tới phường đan, bởi Linh công tử ra lệnh.
Đi phường đan cũng tốt, hoàn cảnh cũng tương đối sạch sẽ, có thể rời xa đám giám công thô bạo.
Nhìn ra ngoài cửa, đêm đen vẫn còn phủ kín, sương khói trên bầu trời đêm càng ngày càng mù mịt, chẳng thấy nổi một ngôi sao xa.
Ở nơi thấp nhất của Mạnh Dương thành, Việt Tiềm nằm trên chiếu cói bẩn thỉu, làm bạn với nô lệ; ở nơi cao nhất của Mạnh Dương thành, Linh công tử đang nằm ngủ trên chiếc giường sạch sẽ mềm mại, hẳn là gió đêm sẽ dịu dàng vén màn giường lên, nhẹ nhàng phất qua gương mặt đang say ngủ ấy.
Việt Tiềm nhắm mắt lại, ngón tay chạm tới khuôn ngọc được móc vào trên cổ, xoa nhẹ lên chất ngọc ôn nhuận, hệt như đang vuốt ve khuôn mặt chủ nhân của nó.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Việt xà: A Linh.
Chiêu Linh: Ai cho ngươi gọi như vậy, gọi công tử.