Vạn Vực Chi Vương

Chương 12: Ấm lạnh tự hiểu



- Ngoại công, Hoa tiên sinh để lại một viên đan dược, nói là... có thể giúp ông sống thêm mười năm.

Nhiếp Thiên đưa một viên đan dược màu xám xanh cho Nhiếp Đông Hải.

- Hả!

Nhiếp Thiến lập tức kích động, nàng vội vàng xoay người, muốn chạy theo nói lời cảm tạ với Hoa Mộ.

Nhưng Hoa Mộ sớm đã biến mất không thấy gì nữa.

- Đan dược có thể làm cho ta sống lâu thêm mười năm!

Nhiếp Đông Hải cũng phấn chấn tinh thần, từ trong tay Nhiếp Thiên nhận lấy viên đan dược kia, ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm:

- Nếu quả thật như vậy, giá trị của viên đan dược này, còn vượt xa thù lao chúng ta trả cho ông ta!

- Hoa tiên sinh tại sao phải làm chuyện lỗ vốn như vậy? Rốt cuộc ông ta là ai?

Nhiếp Thiến vừa mừng vừa sợ nói.

- Ông ấy nói...

Nhiếp Thiên chần chờ một chút, thêu dệt lời nói dối thiện ý:

- Ông ấy bảo có duyên với con.

- Có duyên?

Nhiếp Đông Hải khẽ nhíu mày:

- Ta cảm thấy hơi kỳ lạ, mọi người ở lại đây, ta phải đi vào thành tìm ông ta. Cho dù như thế nào, ta cũng muốn trực tiếp cảm ơn, ông ấy đối với cháu nội ta quá mức ưu ái rồi.

Nói xong, Nhiếp Đông Hải cầm theo đan dược, rời khỏi trước.

Đáng tiếc, hắn ở thành Hắc Vân tìm hai ngày, cũng không phát hiện tung tích Hoa Mộ. Hoa Mộ giống như lúc tới, lặng lẽ tới, lại bỗng chốc biến mất.

Nghi ngờ sinh sôi trong lòng Nhiếp Đông Hải, quan sát mấy ngày, phát hiện Nhiếp Thiên không còn sốt nữa, trong lòng cũng tin Hoa Mộ không có ác ý.

Hắn cũng từ đó tin tưởng, đan dược mà Hoa Mộ để lại, có lẽ sẽ không làm hại hắn.

Vì vậy hắn yên tâm ăn viên đan dược này, hắn không nói ra được cảm giác của viên đan dược kỳ lạ này, hắn lúc đó cảm thấy tinh thần quả thực tốt lên không ít.

Sau một thời gian ngắn, Nhiếp Thiên mỗi lần tu luyện bí quyết Luyện Khí, đều rõ ràng cảm giác thấy linh khí của trời đất được thu nạp vào trong cơ thể, cũng không còn phát tán xung quanh huyết nhục và tứ chi bách hài.

Dường như, cơ thể cường tráng này, đã hấp thu đủ sức mạnh cần có, không còn cần thêm chất dinh dưỡng phát triển nào nữa.

Ba tháng sau, cảnh giới Nhiếp Thiên đình trệ hồi lâu, rốt cuộc thuận lợi đột phá, từ Luyện Khí tầng ba tiến vào Luyện Khí tầng bốn.

Mà lúc này, Nhiếp Thiên cũng sắp đón sinh nhật mười một tuổi.

Vì để tránh cho ngoại công khó xử, mấy ngày nay, Nhiếp Thiên sáng sớm không còn đi tới sân rộng tu luyện nữa, cũng không gây sự tìm phiền phức thêm nữa.

Phần lớn thời gian sau này, hắn đều ở trong phòng của mình khổ công tu luyện, ngẫu nhiên cùng dì cả Nhiếp Thiến đi dạo trong thành Hắc Vân.

Buổi sáng hôm nay, lúc tu luyện sáng sớm của nó, chợt nghe từ trên quảng trường truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ.

Tiếng ồn ào kia càng lúc càng lớn, quấy nhiễu hắn không còn tâm tư tu luyện, cuối cùng nhịn không được chạy đến phía sân rộng.

Tới gần, hắn nhìn thấy trên quảng trường, tập trung đông đảo tộc lão Nhiếp gia. Mỗi một tộc lão Nhiếp gia, đều mặt mày hồng hào, giống như đón mừng năm mới mừng rỡ hưng phấn.

Phụ trách dạy bảo hài đồng Nhiếp gia Ngô Đào, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười phát ra từ nội tâm, không ngừng lặp lại một câu:

- Nhiếp Nhàn thành công đột phá Luyện Khí tầng chín!

- Mười bốn tuổi! Luyện Khí tầng chín!

Nhiếp Thiên tinh thần cũng chấn động, âm thầm vui mừng thay Nhiếp Nhàn.

Nó và Nhiếp Nhàn cũng không mấy quen thuộc, nhưng rất nhiều lần khi hắn tranh chấp với Nhiếp Hoằng, Nhiếp Viễn, Nhiếp Nhàn đều nói lời công bằng, không giống những người bên phía Nhiếp gia, chỉ một lòng bợ đỡ Nhiếp Hoằng và Nhiếp Viễn.

Bởi vì như vậy, hắn và Nhiếp Nhàn mặc dù cũng không quen thân, nhưng trong lòng hắn cũng có thiện cảm với Nhiếp Nhàn.

Hôm nay thấy Nhiếp Nhàn ở tuổi mười bốn, thành công bước vào Luyện Khí tầng chín, trong đáy lòng hắn cũng vui mừng thay cho Nhiếp Nhàn.

Nó biết rõ, toàn bộ con cháu Nhiếp gia, có thể mười lăm tuổi tiến vào Luyện Khí tầng chín, có thể đi Lăng Vân tông tu luyện, đều là tinh anh nổi tiếng.

Hai ca ca Nhiếp Hoằng, Nhiếp Hàn và Nhiếp Thái, từ nhỏ cũng đều thể hiện ra thiên phú bất phàm, đều có thu hoạch lớn trong đại hội bóc thăm.

Nhưng Nhiếp Thái, lại vào lúc mười lăm tuổi, cũng không bước vào cảnh giới tầng chín Luyện Khí, do đó bị Lăng Vân tông cự tuyệt ngoài cửa.

Chỉ có đại ca Nhiếp Hàn của hắn, khi vừa mới mười lăm tuổi, thành công đột phá tầng chín, có thể trở thành đệ tử Lăng Vân tông.

Có lời đồn rằng, Nhiếp Hàn ở trong Lăng Vân tông mấy năm, có vẻ như rất tốt, một số người Lăng Vân tông rất xem trọng hắn.

Nhiếp Bắc Xuyên có thể được phần lớn tộc lão ủng hộ ở Nhiếp gia, thuận lý thành chương ngồi lên vị trí gia chủ, ngoại trừ bản thân Nhiếp Đông Hải bị thương cảnh giới thụt lùi, Nhiếp Hàn cũng chiếm một nhân tố rất lớn.

- Tốt! Rất tốt!

Nhiếp Bắc Xuyên đứng ở trong đám người, ánh mắt thưởng thức nhìn Nhiếp Nhàn, giương giọng nói:

- Ta đã nói rồi, nếu ta ngồi lên vị trí này, chắc chắn sẽ tận tâm tận trách vì gia tộc, để Nhiếp gia trùng chấn oai phong! Nhiếp Nhàn thuận lợi đột phá, trở thành đệ tử Lăng Vân tông, chính là dấu hiệu thịnh vượng của Nhiếp gia chúng ta!

- Ha ha, đều là nhờ vào phúc trạch của gia chủ!

- Lão ca vừa thượng vị, Nhiếp Nhàn đã đột phá tầng chín Luyện Khí, đây rõ ràng là thịnh vượng Nhiếp gia chúng ta!

- Nhiếp gia ở trong tay huynh, tất nhiên có thể càng hơn xa trước kia, không bao lâu nữa tương lai sẽ áp đảo được Vân gia à An gia!

-...

Rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia, đều mỉm cười chúc mừng, dường như Nhiếp Nhàn có thể bước vào tầng chín Luyện Khí, thật đúng là công lao Nhiếp Bắc Xuyên.

Nhiếp Nhàn thân là diễn viên chính, tất nhiên cũng được mọi người vây quanh chúc mừng, nhưng vẻ mặt hắn lại trầm tĩnh, chỉ lễ phép nói lời cảm tạ, cũng không có thể hiện đặc biệt kích động.

- Nhiếp Nhàn, nhánh các con, tuy rằng là chi thứ Nhiếp gia. Nhưng bởi vì con hết lòng phấn đấu, từ nay về sau, mẹ ruột và muội muội của con, đều được chuyển vào trong đại trạch Nhiếp gia. Con chỉ cần an tâm tu luyện ở Lăng Vân tông là được rồi, những chuyện khác, con không cần bận tâm, ta từ nay sẽ an bài thỏa đáng.

Nhiếp Bắc Xuyên lôi kéo nhân tâm nói.

Nhiếp Nhàn chỉ còn lại một mẫu thân cùng muội muội, do là chi thứ, lại là nữ nhân và trẻ nhỏ, vốn không có tư cách sống trong đại trạch Nhiếp gia.

- Đa tạ gia chủ.

Nhiếp Nhàn khẽ nói.

- Không cần khách khí, con xứng đáng được vậy mà.

Nhiếp Bắc Xuyên mặt mày rạng rỡ:

- Ta đã thông báo chuyện con đột phá đến tầng chín Luyện Khí cho bên phía Lăng Vân tông. Buổi chiều, đại ca của con Nhiếp Hàn, sẽ dẫn theo người Lăng Vân tông, tới đón con đi Lăng Vân tông. Đến Lăng Vân tông rồi, con chỉ cần theo Nhiếp Hàn là được, mọi chuyện nó sẽ thu xếp ổn thỏa.

- Con biết rồi.

Nhiếp Nhàn gật đầu.

Một góc sân rộng, Nhiếp Thiên đơn độc đứng một mình, nhìn Nhiếp Nhàn như sao vây quanh trăng, còn có Nhiếp Bắc Xuyên chí phí phấn chấn.

- Luyện Khí tầng chín! Có một ngày, ta cũng sẽ được đưa lên Lăng Vân tông!

Nhiếp Thiên thầm hạ quyết tâm.

- Sao con lại chạy ra chỗ này?

Nhiếp Thiến lặng lẽ đi tới, nhẹ giọng nói:

- Có gì liên quan tới con đâu chứ, nếu con muốn vào Lăng Vân tông, nhất định phải cố gắng gấp bội. Con sắp mười một rồi, mặc dù gần đây lại có đột phá, tuy rằng chỉ là cảnh giới tầng bốn, con không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào mấy chuyện không liên quan tới mình như vậy.

- Dì cả, con về sau sẽ cố gắng.

Nhiếp Thiên lòng tin tràn đầy.

- Có lòng tin là tốt rồi.

Nhiếp Thiến khẽ cười:

- Lòng con đang rối loạn, Nhiếp gia hôm nay cũng sẽ rất náo nhiệt, chúng ta không được chào đón, cũng đừng ở lại làm chướng mắt người ta. Đi thôi, cùng dì cả vào trong thành dạo chơi.

- Vâng.

Nhiếp Thiên ngoan ngoãn nói.

Sau đó, hắn đi theo Nhiếp Thiến ra khỏi Nhiếp gia, trước tiên ăn trưa trong tửu quán thành Hắc Vân, sau đó buổi chiều cùng Nhiếp Thiến chọn lựa mấy món đồ trang sức, trong tiệm châu báu lớn nhất trong thành.

- Ấy, đây không phải là bị Nhiếp gia đại tiểu thư Chí Quốc nhà ta đã bỏ đó sao?

Khi Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến, từ trong tiệm châu báu đi ra, một giọng nữ chanh chua, đột nhiên không thích hợp vang lên.

Nhiếp Thiên nhạy bén phát giác ra, dì cả Nhiếp Thiến của nó, khi nghe thấy âm thanh kia, thân thể bỗng chốc căng thẳng.

Nó nhìn theo tiếng gọi, phát hiện một nam một nữ, dẫn theo một đứa trẻ cũng không kém hắn bao nhiêu, đang chậm rãi đi tới, hiển nhiên cũng dự định đến tiệm châu báu chọn mua vật phẩm trang sức.

Nam tử kia một thân bạch y, mặt như ôn ngọc, lộ vẻ tiêu sái anh tuấn.

Nữ tử mái tóc quấn cao, mặc y phục màu xanh biếc cắt may vừa người, tướng mạo đẹp như hoa, thoạt nhìn cũng ung dung bất phàm.

Nam hài mà đôi phu phụ kia dắt đi, dường như tập hợp đầy đủ ưu điểm của hai bên bố mẹ, tuổi còn nhỏ đã tuấn mỹ xuất chúng.

Nam tử thấy Nhiếp Thiến, sắc mặt xấu hổ, kéo nữ tử muốn đi nhanh.

- Vội cái gì?

Nữ tử bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ bây giờ còn bây giờ còn tình cũ chưa phai sao?

- Đừng nói bừa.

Nam tử vội vàng giải thích.

- Tin chàng cũng không dám!

Nữ tử hừ một tiếng, ánh mắt lại chuyển sang trên người Nhiếp Thiến, sau tiếng cười “chậc chậc”, nói:

- Nhiếp gia đại tiểu thư, ta nghe nói phụ thân cô ngay cả chức vị gia chủ đã không còn, cô còn có tiền dư dả đi dạo Linh Bảo Các sao? Ha ha, chọn châu báu sang quý gì đấy, có thể cho tiểu muội ta đây xem thử được không?

- Dì cả, bọn họ chính là?

Nhiếp Thiên thầm giận nói.

Nó bây giờ không nhỏ, cho dù Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến chưa bao giờ nói, nhưng từ trong miệng các tộc nhân khác, hắn cũng nghe được rất nhiều tin đồn về dì cả Nhiếp Thiến của nó, biết được chân tướng sự việc.

Vân gia cùng Nhiếp gia, An gia, đều là đại gia tộc thành Hắc Vân, trước kia Vân gia cùng Nhiếp gia quan hệ cũng không tệ lắm.

Bởi vì như thế, hai gia tộc vì lợi ích chung mà cưới hỏi với nhau, để Nhiếp Thiến kết làm phu thê với Vân gia Vân Chí Quốc.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Vân Chí Quốc khi lịch lãm bên ngoài, gặp Viên Thu Oánh.

Viên Thu Oánh chính là con gái của gia chủ Viên gia ở thành Hàn Thạch, Viên gia chính là gia tộc cường đại nhất thành Hàn Thạch, thực lực còn lớn mạnh hơn cả Nhiếp gia.

Viên Thu Oánh chủ động cầu ái, còn có Vân gia âm thầm đẩy đưa tác động, cuối cùng Viên Thu Oánh trở thành thê tử Vân Chí Quốc.

Vợ cả Nhiếp Thiến của Vân Chí Quốc, thì lại bị Vân gia tìm một lý do hợp lẽ, vô tình bị thôi.

Đây là nỗi nhục vô cùng của Nhiếp gia, Nhiếp Đông Hải vì việc này, tức giận xông vào Vân gia, kết quả lại bị Vân gia cùng Viên gia hợp lực liên thủ đánh trọng thương, từ nay về sau không gượng dậy nổi.

Vân gia và Viên gia, sau lưng đều có thế lực Luyện Khí Sĩ cường đại làm chỗ dựa, cho dù là Lăng Vân tông, cũng không muốn gây chiến vì Nhiếp gia, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Viên Thu Oánh thành công đuổi Nhiếp Thiến đi, với chuyện cũ của Vân Chí Quốc và nàng, vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi lần gặp phải Nhiếp Thiến, đều là trào phúng mọi cách, chưa bao giờ có một lời dễ nghe.

- Đừng để ý bọn họ, chúng ta đi thôi.

Nhiếp Thiến bắt lấy cánh tay Nhiếp Thiên, kéo hắn đi, muốn tránh mặt Viên Thu Oánh.

- Con không đi!

Nhiếp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ như thương sắt.