Vạn Vực Chi Vương

Chương 4: Hoang mang của Liễu Nghiên



Sau giờ ngọ.

Nhiếp Thiến sau khi trút giận một hồi, mắt thấy Nhiếp Thiên ăn no uống say đang đánh giấc nồng, chỉ có thể không cam lòng ngừng lại.

Đốt xương thú Nhiếp Thiên mang về từ sau đại hội bóc thăm kia, vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay của nó, nhưng Nhiếp Thiến lại không phát hiện Nhiếp Thiên có dấu hiệu linh khí tương ứng nào.

- Đúng là đứa ngu ngốc, đoạt nhiều linh khí cấp cao như vậy, cũng không biết cuối cùng chọn được cái tốt gì...

Nhiếp Thiến nhỏ giọng làu bàu.

- Vô dụng, cho dù có cầm được hạt châu phẩm chất cao nhất, cũng chẳng có tác dụng gì với nó. Bảy món linh khí, không có món nào thích hợp với nó, để nó tham gia đại hội bóc thăm, ta đã sớm biết không có thu hoạch gì mà.

Vào lúc này, thanh âm của Nhiếp Đông Hải từ ngoài cửa vang lên.

- Phụ thân, Liễu tiên sinh.

Nhiếp Thiến quay đầu nhìn lại, phát hiện Nhiếp Đông Hải và Liễu Nghiên Lăng Vân tông cùng nhau tiến vào.

Nhiếp Đông Hải yêu thương nhìn Nhiếp Thiên đang ngủ trưa say sưa, bốn chân chổng vó lên trời nằm trên giường, thầm than, sắc mặt ảm đạm nói:

- Trước đó vài ngày, ta đã âm thầm kiểm tra, muốn xác định thuộc tính linh khí trong cơ thể đứa trẻ này, nhưng mà...

Dừng một lát, hắn lại tiếp tục nói:

- Có lẽ cảnh giới của ta không đủ, ở trên người nó, ta không cảm nhận được bất kỳ dao động linh khí nào tương ứng. Khi đó ta đã biết, cho dù nó có tham gia đại hội bóc thăm, sợ rằng cũng không có thu hoạch gì.

- Bởi vì hiểu rõ điểm này, ta mới không có cố gắng để nó đi tham gia đại hội bóc thăm.

Nhiếp Thiến giật mình, có chút ngỡ ngàng nói:

- Vậy lúc con khẩn cầu người, phụ thân không phải là...

Nhiếp Đông Hải cười khổ:

- Trong lòng vẫn còn có chút không cam lòng, vẫn hy vọng xa vời có thể xảy ra chút kỳ tích. Hôm nay xem ra, là ta suy nghĩ nhiều rồi.

- Đều tại con.

Nhiếp Thiến tự trách nói.

Giờ khắc này, nàng mới biết rằng Nhiếp Đông Hải cũng yêu thương Nhiếp Thiên như nàng, rốt cuộc cũng hiểu rằng Nhiếp Đông Hải vì để có thể tranh thủ một tia cơ hội cho Nhiếp Thiên, tình nguyện bộc phát xung đột lần nữa với người trong Nhiếp gia.

Cho dù hắn biết, cố gắng của hắn, có thể sẽ không đạt được thu hoạch gì.

- Để ta nhìn kỹ thử thế nào.

Lúc Liễu Nghiên nói, đã đi đến bên cửa sổ, đưa tay thăm dò Nhiếp Thiên đang ngủ say.

Vầng sáng trắng mờ tản ra từ bàn tay trái của Liễu Nghiên, sáng bóng dịu nhẹ, khiến bàn tay kia của hắn, giống như bạch ngọc.

Bàn tay Liễu Nghiên nhẹ nhàng đặt lên phần bụng Nhiếp Thiên, hắn nheo mắt, vẻ mặt chăm chú, linh lực như sợi chỉ toát ra trong lòng bàn tay, bắt đầu từ bụng Nhiếp Thiên, thong thả thẩm thấu vào tứ chi bách hài Nhiếp Thiên.

Nhiếp Thiên trong lúc ngủ say dường như có vẻ thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hiện lên nụ cười hưởng thụ, vẫn đang phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hình như đang mơ thấy mộng đẹp.

Bạch quang mờ ảo dịu nhẹ, dần dần nổi lên trong da thịt Nhiếp Thiên, khiến Nhiếp Thiên giống như một con búp bê được chiếu rọi dưới ánh đèn sáng.

Nhưng mà, Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến giờ phút này nhìn Nhiếp Thiên, sắc mặt lại ủ rũ buồn bã.

Bọn họ biết rõ, ánh sáng bóng loáng như ngọc thạch kia, đều là linh lực của Liễu Nghiên.

Những linh lực kia, dạo quanh một vòng trong cơ thể Nhiếp Thiên, nếu không có dẫn dắt biến hóa nào khác, thì có nghĩa là trong cơ thể Nhiếp Thiên, cũng không có chứa đựng một loại linh lực bồng bềnh nào khác.

Một lúc sau, Liễu Nghiên khẽ khàng thu tay lại, xoay người lắc đầu nhìn Nhiếp Đông Hải.

Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến sắc mặt lộ vẻ sầu thảm.

- Lẽ ra không nên như thế, tư chất của tiểu sư muội ta biết, không chỉ riêng ở thành Hắc Vân, ngay cả trong Lăng Vân tông chúng ta, thiên phú của muội ấy cũng nổi tiếng. Cho dù là kết hợp với một phàm nhân không hề có thiên phú, con của muội ấy cũng sẽ kế thừa phần thiên phú ấy, không thể nào là như vậy được.

Liễu Nghiên vẻ mặt cũng hoang mang:

- Nhưng ta cẩn thận dò xét một phen, trong cơ thể Nhiếp Thiên, thật sự không cảm giác được dao động linh lực đặc biệt.

- Haizz...

Nhiếp Đông Hải thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng.

- Có điều.

Liễu Nghiên đổi đề tài, nhíu mày nói:

- Khí huyết Nhiếp Thiên lại vô cùng dồi dào, trong đại hội bóc thăm, ta đã nhìn ra, nó cường tráng hữu lực hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi. Huyết nhục và gân cốt của nó rất dẻo dai, nếu như loại bỏ nhân tố linh lực, chỉ đơn thuần so đấu sức lực và độ mạnh yếu, trong thế hệ này của Nhiếp gia, chỉ sợ không ai bằng nó.

- Vậy thì có tác dụng gì chứ?

Nhiếp Thiến vẻ mặt chua xót:

- Những hài tử kia hiện tại vẫn còn nhỏ, đợi đến khi chúng nó lớn hơn rồi, hiểu được lời của người lớn rồi, đều bắt đầu tu luyện linh lực. Linh lực, mới là căn bản đánh giá sức mạnh của Luyện Khí Sĩ, cũng là nguồn gốc chân chính của sức mạnh, nó chỉ dựa vào thể lực, thì có thể tiến xa bao nhiêu chứ?

- Ta cũng lo lắng điểm ấy.

Nhiếp Đông Hải bổ sung:

- Những đứa trẻ kia trong cơ thể có được thuộc tính linh lực đặc thù, có thể tu luyện pháp quyết linh lực phù hợp với thuộc tính cơ thể, bọn chúng đứa nào cũng sẽ tiến triển mạnh mẽ, sớm đặt nền nóng. Cũng chỉ có hài tử như vậy, mới có hi vọng mười lăm tuổi, tu luyện tới tầng chín Luyện Khí, từ đó nhận được ưu ái của Lăng Vân tông.

- Giống như Nhiếp Thiên, không thể hiện thuộc tính tu luyện rõ ràng, tốc độ tu luyện của nó tất nhiên sẽ từ tốn chậm chạp hơn nhiều. Vậy tức là, nó mười lăm tuổi, gần như không thể nào bước vào cảnh giới tầng chín Luyện Khí. Cửa chính Lăng Vân tông, vĩnh viễn đóng chặt trước mặt nó, không cách nào bước vào Lăng Vân tông tu luyện được, nhân sinh của nó chỉ hạn hẹp giới hạn trong Nhiếp gia chúng ta.

Liễu Nghiên đi tới trước người Nhiếp Đông Hải, an ủi vỗ vai hắn, lời nói sâu xa:

- Cho dù không vào Lăng Vân tông, chưa hẳn là chuyện xấu. Tài tuấn Lăng Vân tông chúng ta, có vô số người giữa đường thất bại. Muốn đoạt được đỉnh cao, mỗi bước đều là tuyệt cảnh hung hiểm, có thể bước qua được từng bước, đều là người có vận may to lớn.

- Nhiếp Thiên như vậy, sống một đời bình thường giản dị, cũng chưa hẳn là chuyện không may với nó.

Lời nói này của Liễu Nghiên, khiến Nhiếp Đông Hải lại nghĩ tới con gái Nhiếp Cẩn đã mất của mình, trong lòng hắn đau xót, lập tức không nói gì.

- Chuyện bên này xong rồi, ta phải trở về Lăng Vân tông. Tiểu sư muội lúc lên nuối, đều do ta dạy dỗ thay sư phụ, ta cực kỳ coi trọng yêu thích tiểu sư muội. Lão ca huynh cứ yên tâm, cái tên hại muội ấy, ta cũng sẽ để tâm truy tìm, một khi có tin tức sẽ thông báo với huynh.

Nói xong, Liễu Nghiên vỗ nhẹ bả vai Nhiếp Đông Hải an ủi, lúc này mới thong thả rời đi.

- Đa tạ Liễu tiên sinh ưu ái.

Nhiếp Đông Hải nói lời cảm tạ.

- Cám ơn Liễu tiên sinh.

Nhiếp Thiến cũng vội nói.

Hai người vốn muốn tiễn đưa, đến cửa mới phát hiện Liễu Nghiên càng đi càng nhanh, thoáng cái đã không còn bóng dáng.

- Liễu tiên sinh đối với chúng ta không tệ.

Nhiếp Đông Hải trầm ngâm một lát, nhíu mày nói:

- Hôm nay nếu không phải là Liễu tiên sinh ở đây, đám tộc nhân kia... sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ với Nhiếp Thiên.

- Sau khi con và Tiểu Thiên đi khỏi, đám ngời kia thế nào?

Nhiếp Thiến oán hận nói.

Nhiếp Đông Hải chậm rãi gật đầu.

- Đương nhiên là làm ầm ĩ một phen. Cả đám đều găm vào cái cớ Nhiếp Thiên không phải là con cháu trực hệ Nhiếp gia, nói nó làm loạn trên đại hội bóc thăm, muốn ta trừng trị. Cũng may Liễu tiên sinh ở bên nói đỡ vài câu, mới khiến bọn họ không dám tiếp tục trách tội, bằng không cả ta cũng không thể cản được.

- Đáng tiếc Liễu tiên sinh đi rồi, sau này cũng không đến thường xuyên nữa.

Nhiếp Thiến thở dài.

- Chỉ cần ta vẫn là gia chủ Nhiếp gia, cũng sẽ không cho phép bọn họ làm càn!

Nhiếp Đông Hải khẽ nói.

- Chỉ sợ, chỉ sợ vị trí đó của phụ thân, cũng không ngồi vững được bao lâu.

Nhiếp Thiến cười khổ.

- Có thể ngồi thêm một ngày, thì ngồi thêm một ngày, ta phải đòi lại công bằng cho con và Cẩn Nhi!

Nhiếp Đông Hải sắc mặt kiên nghị, bỏ lại những lời này xong, hắn cũng rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng anh hùng buổi xế chiều của hắn, sắc mặt Nhiếp Thiến b uồn bả, ngẩn người ngồi xuống trước cửa.

Trong phòng, Nhiếp Thiên vẫn đang ngủ say trong phòng, ánh sáng linh lực như tơ mỏng ban nãy Liễu Nghiên thăm dò trên người nó vẫn còn lưu lại, hồi lâu vẫn không tan.

Da thịt Nhiếp Thiên, khe khẽ dao động như sóng nước dưới ánh linh quang bóng loáng kia.

Mỗi một làn da thịt rung lên, linh quang kia, sẽ trở nên ảm đạm đi mấy phần, giống như bị da thịt của nó tham lam hấp thu luyện hóa.

Tất cả mọi chuyện, bất luận là Liễu Nghiên, hay là Nhiếp Đông Hải, Nhiếp Thiến, đều hoàn toàn không biết gì cả.

Thường ngày, Nhiếp Thiên chỉ sẽ ngủ trưa nửa canh giờ.

Nhưng hôm nay, nó lại ngủ trọn vẹn hai canh giờ, mãi đến khi trên người hắn không còn linh lực sáng bóng và dao động nữa, nó mới thoải mái tỉnh lại.