Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 12: Thân làm tội đời.




Chương dần tỉnh, cảm giác đầu tiên của cậu là đau ở phần sau gáy, mở được hai mắt nhưng chưa thể nhìn rõ được gì. Chương chẳng hiểu mình bị làm sao nhưng… thứ cậu đang nhìn thấy bây giờ khiến cậu còn cảm thấy khó hiểu hơn.

Mà không phải là thứ, là người mới đúng.

Chương nhận ra mình bị trói giật cánh khuỷu vào gốc cau ngay cổng bằng dây thừng, một cô gái đang nhìn cậu đăm đăm, trong tay cô ta cầm con dao rựa dứ dứ vào mặt Chương, hình như cô ta sẵn sàng bổ cho Chương một nhát. Chương sợ suýt vỡ mật nhưng đủ khôn để biết là không được cọ quậy, nên ngồi im, cũng không nên hỏi gì. Đầu óc Chương lúc này cứ ong ong, như thể có con ruồi đang bay bên tai vậy.

Chương nhìn cô gái, là nhìn thẳng nhưng ánh mắt hẳn là có phần sợ sệt, cậu chưa từng ở trong tình cảnh này. Một cô gái tóc dài buộc cao, gương mặt trái xoan cũng ưa nhìn, nước da bánh mật, áo thì cũng nâu sồng, váy thì váy đụp, chân đi đất. Dù cô ta đang phùng mang trợn mắt nhưng Chương thấy vẫn có nét ngây thơ. Cô ta nhìn Chương, Chương nhìn lại.

-“Con bé này tầm tuổi em mình chứ mấy, sao nó lại đập mình chứ? Mà khoan đã…”

Chương hơi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên cô gái này có nét giống bà Cả Ngư, chẳng lẽ đây là con gái của bà cụ ư? Nó đang đi gặt mướn ở đâu đấy cơ mà?

-Em… em ơi! – Chương ngập ngừng hỏi.

-Ai em của mày, mày dám vào đây ăn trộm à? Tao băm cho mày một cái bây giờ, quân trộm cướp thì phải chặt tay cho chừa đi.

-Đừng mà, đừng mà! – Chương nói vội. – Em… em là Nguyệt, Nguyệt phải không? Ng… Nguyệt.

Cô gái khẽ nheo mắt nhìn Chương nghi ngờ nhưng cô này cũng đáo để lắm, dí mũi dao rựa lạnh ngắt vào cằm Chương.

-Mày là ai? Con cái nhà nào?

-Anh là.. là…

-Ai anh em với mày!

Cô gái quát nhưng Chương đã có đáp án.

-Bà Cả Ngư vào trong làng xin lá dừa, chắc bà chưa về. Anh không phải kẻ trộm mà, anh tên là Chương, anh gọi bà Cả Ngư là bà.

Chương nói một mạch nhưng cô gái có vẻ không tin.

-Mày đừng có nói láo, họ hàng nhà tao ở cái làng này có ai tao đều nhẵn mặt cả, tao làm gì có đứa cháu nào giống như mày. Mày con nhà ai? Ở đâu đến? Vào nhà tao làm gì? Nói cho thật không chặt tay mày.

-Đúng là Nguyệt rồi. Bà bảo em đi gặt ở… ở đâu ấy nhỉ… ở đâu nhỉ… - Chương lúng túng. – Anh tên là Chương, anh nói thật mà. Đúng rồi, anh Cả Ngư và ông Lăng mấy năm trước có… có gửi tiền về cho bà, đúng… đúng như vậy. Quần áo của anh để ở trong nhà, bà vắt quần áo của anh ở trong buồng, anh nói thật.

-Mày con nhà ai? Có họ hàng gì với mẹ tao?

-Anh… anh ở kinh thành… à… kinh đô xuống.

-Mày nói láo, mẹ tao không có họ hàng nào ở kinh đô cả. Tao phải mặt một ngón tay cho mày chừa cái tật.

Chương cuống lên.

-Em ơi có gì từ từ nói, từ từ đã, cho anh xin mà. Quân tử động khẩu không động thủ. Em trói anh rồi thì anh có chạy được đâu, chờ… chờ bà về, chờ bà về rồi ra tay cũng không muộn mà.

Cô gái ngồi thụp xuống nhìn Chương chằm chằm, thậm chí còn kéo thử bộ râu lởm chởm của Chương. Chương sợ điếng người, nhắm tịt mắt lại. Cả đời cậu chưa bao giờ ở trong tình huống này, chẳng biết nên xử lý ra sao cho đúng. Con em gái ở nhà, anh nói chưa xong đã cãi xong cũng không hung dữ như này.

Cô gái để mặc Chương bên gốc cau rồi cầm dao ngồi giữa cửa nhà canh chừng. Chương mong bà Cả Ngư về mau mau không cậu sẽ toi đời mất. Bây giờ Chương cảm nhận rõ cơn đau, thậm chí còn có một vệt máu chảy xuống cổ.

-“Kiểu này mình vỡ đầu rồi, con này sao nó xuống tay không thương tình như vậy? Bọn con gái lớp mình có ghê đến đâu cũng chỉ dạng mồm loa mép giải, hồi trước học cấp ba có thấy bọn con gái đánh nhau nhưng con gái nện con trai ra bã như này thì… hình như Chương có thấy trên mạng. Ai mà ngờ có ngày mình trở thành nạn nhân chứ.

-Nguyệt ơi! Anh bị vỡ đầu rồi, em… em có thể cầm máu hộ anh được không?

-Mày ngồi yên đấy, chưa chết được đâu mà lo.

-Nhưng anh đau.

Chương nghĩ cần phải nói ngọt, bọn con gái ưa ngọt, đánh vào lòng thương hại, cần phải tỏ ra vô hại nếu không khó đoán lắm.

-Ai anh em với mày, giả như mày nói thật đi, mày gọi mẹ tao là bà thì phải gọi tao là cô trẻ.

-Bà bảo em mới mười sáu, tháng trước còn về nhà được một ngày. Anh có sao nói vậy, tí nữa bà về là biết ngay nhưng… nhưng em có thể cầm máu giúp anh được không? Anh không có họ với bà, là bà đã cứu anh một tháng trước, hình như… ừ… hôm mười một tháng trước, anh nói thật mà.

-Mày lại nói láo! Mẹ tao già yếu trong khi mày thì to cao như kia, mẹ tao sao cứu được mày.

Chương nghĩ: Bà Cả Ngư đúng là già nhưng bà có yếu đâu nhỉ?

-Anh bị trôi sông, bà với… à… đúng rồi, bà với… với cu Tôn đã khiêng anh về. Thằng cu Tôn chuyên chăn trâu mướn ấy mà, em biết nó không? Anh không nói sai nửa câu, bà là ân nhân của anh, anh ở đây với bà được hơn một tháng rồi.

Lần này có vẻ lời của Chương hiệu nghiệm, chắc do cậu nhắc đến thằng cu Tôn nào đó. Cô gái đứng dậy tiến lại gần Chương, cúi xuống nhìn gần hơn.

-Mày bao nhiêu tuổi?

-Anh hai mươi, hai… hai mươi.

-Thôi được, tao sẽ cầm máu cho mày nhưng chốc nữa mẹ tao về, nếu mày nói dối thì tao sẽ chặt tay.

-Chặt đầu cũng được mà. – Chương vừa nói vừa gật gật cái đầu nhưng mỗi lần gật là một lần đau điếng người.

Cô gái hái mấy lá tía tô nhai nát rồi bảo Chương cúi đầu xuống rồi đắp cho cậu.

-“Phúc tổ bảy mươi đời, nãy nó gõ mình bằng cái gì nhỉ? Nó mà gõ cao hơn chút nữa chắc mình toi mạng, sống cũng thành tật mất thôi.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô gái cầm dao đi lại trong sân, chốc chốc lại ra cổng ngó nghiêng. Chương lúc này đã tĩnh tâm hơn, cố nghĩ ra cách bắt chuyện.

-Sau nhà mình có ba cái nấm, là của ba anh hay chị của em đúng không?

Cô gái nhìn Chương, không nói gì quay lưng trở vào sân. Chương kể về anh Cả Ngư, về nốt ruồi và cái bớt sau lưng, cứ một câu “bà kể với anh vậy” hai câu “bà bảo thế” rất thân mật. Những gì Chương kể quả nhiên có tác dụng, cô gái không đề phòng Chương nữa, ánh mắt có phần dịu lại.

-Nãy anh bảo anh tên gì nhỉ?

Xưng hô thay đổi, Chương khẽ thở phào rồi đáp.

-Được, em tạm tin anh nhưng anh cứ ở đấy. Thời buổi này không tin được đám con trai, chốc mẹ em về em sẽ cởi trói cho anh.

Chương ậm ừ, chẳng nghĩ ra chuyện gì nữa, Chương đành tựa đầu vào thân cau mắt mơ màng nhìn mái bếp rồi ngủ quên hoặc do vết thương tác động đến.

-Này! Này! Chết rồi à?

Chương choàng tỉnh.

-Bị trói mà vẫn ngủ được ư?

Chương đáp có chút khó nhọc, thực sự thì cậu cảm thấy đầu hơi váng vất, toàn thân hơi mỏi.

-Đừng có giả vờ đấy.

Chương chỉ nhoẻn miệng cười, ánh mắt có phần đờ đẫn. Thấy vậy cô gái tát nhẹ vào hai bên má của Chương.

-Thôi được rồi, em tạm tim anh, bây giờ em cởi trói cho anh.

-Cảm ơn… cảm ơn em.

Chương được cởi trói, hai cổ tay đỏ au hằn những vết dây thừng. Cô gái đứng cách Chương một quãng, vẫn có ý đề phòng nhưng Chương không để tâm, cậu đứng dậy nhưng ngay lập tức hoa mắt, chân nam đá chân chiêu như kẻ say rượu vịn vào tường bếp.

-Anh có thể vào nhà nằm không?

Cô gái không đáp nhưng di chuyển sang vị trí khác, Chương cố nhoẻn miệng cười men theo bếp để vào nhà. Cậu đến bên giường nằm xuống, hai mắt cảm thấy hơi nhức, cậu thầm nghĩ chẳng biết có toi mạng không? Có khi nào con bé kia đập đúng chỗ hiểm rồi cậu sẽ bị chấn thương sọ não? Nếu bị vậy thì cầm chắc cái chết, xứ này lấy đâu ra bác sĩ cơ chứ.

Phó mặc cho số phận, Chương thả lỏng cơ thể rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Bà Cả Ngư kéo mấy tàu lá dừa về gần đến nhà thì thấy con gái từ cổng chạy ra, hai mẹ con tíu tít. Nguyệt kéo thay mẹ những tàu dừa, bây giờ thì cô hiểu những gì chàng trai nói ban nãy là đúng, suy nghĩ này khiến cô sợ khiếp vía, sợ anh ta nằm chết trong nhà.

Nguyệt chưa kịp hỏi thì bà Cả Ngư đã hỏi cô gặp cậu trai tên Chương ở nhà không? Nguyệt ấp úng trong giây lát rồi kể rõ sự tình, bà Cả Ngư hớt hải chạy vào nhà, sờ trán Chương thấy nóng ran khiến bà cũng hoảng. Nguyệt đứng cạnh mẹ, lóng ngóng không biết nên làm gì.

-Trời ơi! Con gái con lứa mày nết na một tí không được à mà như con hổ vồ thế? Cái thằng này nó lành như cục đất, trông nó giống cướp ở chỗ nào hả?

-Con có biết đâu, con vừa mới về đến, đang ngồi trong nhà thấy anh ấy mở cổng vào, con giật mình nép bên cửa sổ, thấy anh ấy cởi áo múc nước nên con sợ.

-Mày sợ mà mày xem này, vỡ đầu con nhà người ta rồi.

-Con dùng chày giã cua.

-Cái thằng này nó ngoan lắm mày biết không? Nó ở với tao hơn tháng nay, ăn nói thì nhẹ nhàng còn hơn đám con gái chúng mày. Nói chuyện với tao một câu bà, hai câu bà. Nó là con nhà quyền quý, nó chết mai kia tao biết làm sao? Là thần nhân mách tao cứu nó. Nó mà có mệnh hệ gì thì bố với anh trai mày phơi xương ngoài đồng ấy con ạ.

-Con… con…

-Còn đứng đấy nữa à? Đi đun siêu nước, người nó đang nóng ran, nó ốm rồi. Chắc chắn là do mày đập vào đầu nó.

Bà Cả Ngư lo quýnh quáng, trong làng không có thầy lang, chắc hai mẹ con bà phải làm cáng khiêng Chương đi sang thôn bên cạnh nhưng thân thế của Chương khiến bà Cả Ngư lấn cấn, sợ rồi sẽ to chuyện.

Trong khi Nguyệt đun nước, bà bảo con gái giã mấy củ gừng con bà ra vườn hái một nhúm lớn lá nhọ nồi đem vào rửa sạch, Nguyệt mau chóng giã nhuyễn, vừa giã luôn tay Nguyệt vừa nghĩ, đúng là thân làm tội đời.





Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều