Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 21: Tái ngộ




Thiên Gia Bảo Hựu quân từ ba làng mau chóng tập hợp rồi theo hàng lối ra khỏi cổng làng Nhất Vạn, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời. Quang Diệu thống lĩnh, anh đem theo hơn hai trăm quân đao kiếm sáng loáng và hơn năm chục con ngựa tốt. Bên cạnh Diệu có Cự Lượng, Võ Văn Dũng, Phạm Hữu Thế, riêng Thiên Bình nhanh chân hơn mặc kệ các anh gào thét đã vội châm đuốc nhảy tót lên ngựa phi nhanh ra hướng cổng mất dạng. Lo cho cô em gái, Cự Lượng lập tức cho mấy chiến hữu cật ruột phi ngựa đuổi theo, không quên căn dặn họ phải bảo vệ cho Thiên Bình.

Lượng không rõ thân thế của Bình, chỉ biết cha đưa Bình về thái ấp khi mới lên ba. Lượng khi ấy đã lên mười. Cậu nhớ Bình đến thái ấp vào một đêm mưa gió, người đưa đến chẳng rõ là ai, chỉ biết cha cậu ngay sau khi đón lấy Thiên Bình ở cửa hậu vội vàng biến mất trong hậu viện. Đêm ấy mưa, Lượng trở dậy đi tiểu, lúc trở vào phòng thấy bóng cha ăn vận chỉnh tề nên cậu có chút ngạc nhiên nên đi theo và đã thấy cảnh ấy. Lượng còn nhớ rõ cha bế Thiên Bình một tay, tay còn lại cầm đuốc, lúc cha dụi đuốc, ánh sáng yếu ớt đủ để Lượng nhận thấy đứa bé được quấn kỹ trong những lớp vải lụa màu vàng có thêu hoa văn.

Hôm sau Lượng thì thào những gì đã thấy với Bỉnh Di, người anh cả hơn cậu hai tuổi. Bỉnh Di định gạt đi vì thái ấp thường xuyên nhận cô nhi, việc cha ẵm một đứa bé cũng không có gì lạ nhưng khi nghe Lượng kể đến chi tiết đứa bé được ủ trong những tấm khăn lụa thêu màu vàng thì lập tức sửng sốt. Bình Di vội lấy tay bịt miệng Lượng và dặn cậu, những gì đã nhìn thấy phải tuyệt đối sống để bụng, thác đem theo. Chỉ cần hở miệng ra nửa lời không chừng sẽ hại cha và cả thái ấp.

Trong kinh thành râm ran chuyện trưởng công chúa bị thích khách lợi dụng đêm hôm mưa to gió lớn đã độp nhậu hậu cung bắt cóc, quan binh truy lùng rất gắt gao. Bỉnh Di và Cự Lượng đều biết, cả hai lập tức nhớ đến chuyện Lượng kể. Di và Lượng không biết trưởng công chúa là đứa trẻ nào trong hơn gần ba chục đứa trẻ tầm ba tuổi ở trong thái ấp. Một thời gian ngắn sau đó tình hình tạm yên, Lượng và Di để ý thì thấy một bé gái có tên Thiên Bình, dung mạo có nét giống với… người cô ruột Phạm Quý phi, chính là mẹ đẻ của trưởng công chúa. Hai anh em lập tức hiểu rằng có uẩn khúc nên luôn dặn nhau xem như không biết gì.

Cha từ quan, thái ấp bán lại cho đồng liêu, Di và Lượng về ở làng Nhất Vạn cùng nhiều người khác. Cô ruột cũng về ở cùng sau khi bị đuổi khỏi hoàng cung. Di và Lượng càng thêm khẳng định rằng Thiên Bình chính là trưởng công chúa nhà Lý bởi sau đó cô làm con nuôi của Phạm Quý phi. Lớn thêm một chút, Di và Lượng hiểu rằng có ẩn tình phía sau nhưng tuyệt đối không hỏi cha vì hiểu tính ông. Thay vào đó, cả hai căn dặn nhau phải để mắt đến Thiên Bình, đó không những là con của cô ruột mà còn là dòng dõi của Lý Nam Vương. Cha vô cùng yêu chiều Thiên Bình, Di và Lượng cũng vậy nhưng thể hiện theo cách khác, nói đơn giản thì như anh trai yêu chiều một cô em gái vô điều kiện, kể cả Thiên Bình có ngang ngược cũng không nửa lời trách móc.

Thiên Gia Bảo Hựu quân chia là bốn tốp, mỗi tốp khoảng năm chục người đi thành ba hàng, mỗi tốp cách nhau vài chục trượng. Theo lời dặn của thị Xuân, cứ mỗi hai dặm, Diệu cho cắt cử ba người ẩn náu ven lối đi.

-Em có nghĩ đó là người như Duệ nó bảo không? - Diệu hỏi Lượng đang cưỡi ngựa đi cạnh.

-Em không dám chắc nhưng xưa nay Duệ nó là đứa túc trí đa mưu. Cha tin nó, em cũng tin nó, còn anh?

-Cũng như em thôi, đến mới biết được. Thú thực anh cũng tò mò người đó trông ra làm sao, liệu có phải là bậc kỳ tài.

-Nếu là kỳ tài võ học, hẳn anh sẽ tìm cơ hội thử sức nhỉ?

-Em thì không ư?

-Mấy khi.

-Cái Duệ ban nãy có căn dặn, nó còn nhắc cả Xuân nữa nên kỳ này có gặp cũng chả có cơ hội tỉ thí.

-Cái la gan của anh phải to lên.

-Anh cũng muốn thế lắm nhưng sợ là gan to thì cung tên bắn dễ trúng.

Lượng hỏi Võ Văn Dũng:

-Còn ông nghĩ gì mà ngậm hột thị nãy giờ?

-Chả nghĩ gì sất. Tôi cũng như ông với anh Diệu, đến xem kẻ đó trông mày ngang mũi dọc ra sao mà có hẳn lời sấm truyền. Có khi nào giọng hắn ta vang như chuông không nhỉ?

-Em Xuân nói anh ta cũng giống như chúng ta mà thôi. Mà cái Bình lon ton chạy trước có sao không nhỉ?

-Em nghĩ chúng ta nên đi mau hơn một tí, sợ là nó đến trước sẽ làm loạn nhà đấy mất.

-Em ưng con gái nhà đó thật ư? - Diệu thắc mắc.

-Em ấy xinh đáo để. - Lượng đáp. – Bà cụ giữ kỹ quá.

Diệu ra hiệu cho phía sau di chuyển nhanh hơn rồi khẽ thúc ngựa chạy nước trung.

Về phần Thiên Bình, cô thúc ngựa nhắm hướng Tây phi nước đại, bám theo phía sau cô có mấy ngọn đuốc, được non nửa quãng đường thì Thiên Bình bị bắt kịp, phần vì cô cũng chẳng biết cái làng Đường Vỹ đó chính xác ở chỗ nào, chỉ biết nhắm hướng Tây.

Mấy tráng niên cật ruột của Cự Lượng phi ngựa đi trước dẫn đường, Thiên Bình ở giữa, có hai người khác bọc hậu. Họ theo lời dặn của Lượng.

Dừng trước cổng ngôi nhà mái tranh liêu xiêu quay mặt ra hướng sông chẳng có nổi một ánh đèn dầu, một chàng trai cất tiếng gọi còn Bình thì không chờ đợi, cô nhảy xuống ngựa, lom khom vòng ra sau nhà dò xét. Một chàng trai bám sát phía sau, cả hai di chuyển không hề gây ra bất cứ một tiếng động nào, Phía sau ngôi nhà có hai cửa sổ đều đã hạ tấm liếp, bên trong tối om không thể nhìn thấy gì. Bình ghé sát tai vào tấm liếp nghe ngóng nhưng bên trong hoàn toàn yên ắng, cô men theo tường nhà di chuyển đến tấm liếp che cửa sổ còn lại thì nghe tiếng bà cụ từ trong nhà vọng ra. Bình nép bên tường, hé mắt nhìn qua những khe hở, ánh đèn đầu từ trong nhà hắt ra, lúc bà cụ mở cửa nhà bước ra ngoài, ánh đèn dầu trên tay bà cụ khiến Bình giật mình chết lặng.

Người nép bên cửa chả phải chính là ông chú cô gặp dạo trước hay sao? Đúng như lời Duệ nói, ông ta cao phải hơn năm thước, râu ria lởm chởm, quần áo đang vận cũng không khác là mấy so với lần gặp trước. Bình nhìn không chớp mắt kể cả khi bên trong đã tối đen như mực. Bình chau mày khi phát hiện ông ta cầm vật gì đó trên tay, có lẽ là một con dao đi rừng.

Bình vòng ra cửa trước khi không thể quan sát được gì thêm và bây giờ, cô đứng trước cổng ngôi nhà mở toang cửa. Bà cụ tuổi lục tuần dáng người thấp bé cầm đèn dầu đứng chắn trước cửa nhà, vì vậy Bình mới không ngừng khích tướng.

-Chúng ta có làm gì đâu mà ông chú nấp sau cửa làm gì? Chúng ta đến chỉ muốn hỏi chuyện, nếu muốn vào bắt người thì nãy giờ chúng ta đứng ngoài cổng làm gì? Ông chú ơi! Ông không bước ra thì ta sẽ lu loa cho cả làng cả tổng này biết ông lớn tướng rồi còn đái dầm như trẻ lên ba. Ra đi, trốn nữa làm gì? Ta là con gái, có thể làm gì được ông chứ?

Bà Cả Ngư lóng ngóng không biết nên đứng hay quay vào nhà, nhìn rõ là thương. Sau cùng bà quyết định sẽ vào nhà, đặt cái đèn dầu lên bàn tre giữa nhà rồi đứng ở đó. Vẫn chưa thấy ông chú bước ra, Bình bắc hai tay làm loa thét vang cả một góc làng:

-Bớ người ta! Ở đây có kẻ đái dầm trước mặt đàn bà con gái, bớ người taaaa… có kẻ sàm sỡ nữ nhiiiiiii! Cứu vớiiiii, cứu vớiiiii.

Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, bóng dáng ông chú xuất hiện, nói gì đó với bà cụ rồi đẩy nhẹ cánh cửa tre còn khép hờ bước ra khoanh tay đứng giữa sân. Ánh đèn dầu yếu ớt từ trong nhà hắt ra khiến cái bóng của ông chú này dường như to hơn hoặc chỉ riêng Bình cảm thấy vậy.

-Ông chú nghe lời từ nãy thì chuyện xấu cả làng này đã không biết, bây giờ ta đã trót lu loa mất rồi, thật là có lỗi với chú quá, thất lễ, thất lễ!

-Ta không để tâm đến chuyện cô báo cho cả làng ta vì sợ mà tè ướt đũng quần, chỉ là cô không nên tự làm xấu bản thân. Ta không sàm sỡ cô, cô đừng có bất chấp như thế, thật là không hay, nếu lỡ không may ngày sau cô gặp chuyện thật, hô hoán lại chẳng ai đến cứu giúp.

Bình sững người trong giây lát, cô nghĩ ông chú hoặc sẽ hằm hằm bước ra chửi bới hoặc cúi người lom dom như một kẻ chết nhát nhưng qua lời nói thì thấy ông chú này cũng có phần điềm tĩnh.

-Người như chú mà hại được ta ư? Hư… ta không để vào mắt.

-Ta nhớ lần trước được cô cứu mạng thì cô ăn vận rất tươm tất, ra dáng con nhà quyền quý song không nên ăn nói tuỳ tiện. Nếu ta nhớ không lầm, cô chính là cô gái ngang ngược vận quần áo đỏ sẫm chuyên dùng dao, tuổi vừa mười bảy. Bình, Thiên Bình là tên của cô.

-Ông chú nhớ dai đấy, chính là ta. Nếu đã biết ta là ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ ông chú không mời ta vào nhà uống miếng nước ư?

-Đây không phải nhà của ta nên ta không thể tự ý, thứ nữa cô Bình ạ, cô mười bảy mà ta thì hai mươi, cô một câu ông chú, hai câu ông chú nghe không được thuận tai lắm đâu.

Bình lại nhận thêm một ngạc nhiên, cô nhớ lời chị Duệ nhận xét, đây là một Nho sinh. Bình không tin nhưng qua dăm ba câu đối đáp, giọng anh ta vẫn đều đều, không nhanh không chậm, cũng không tỏ vẻ tức giận hay lo sợ. Bình gặp nhiều anh em trong Tạm Vạn thôn trang, số đông cùng lớn lên với cô nhưng chỉ thấy anh Bỉnh Di là thâm trầm, hành sự không vội vã, lời nói cũng từ tốn. Nay người đàn ông đang khoanh tay ngang nhiên đứng nói chuyện với cô chả lẽ mới hai mươi tuổi thôi ư? Ngoài cách ăn nói như một Nho sinh thì… người này cao quá!

-“Lần trước đúng là mình không để ý, chị Duệ đúng là có con mắt nhìn người. Nếu đúng là người cần tìm quả là hợp với chị Duệ, nhất là khoản ăn nói”.

Bụng nghĩ vậy nhưng miệng Bình nói khác:

-Ta vẫn thích gọi là ông chú kể cả ông chú mới hai mươi xuân xanh, có sao đâu.

-Đó là quyền ở cô, ta chỉ nhắc vậy, ơn cô cứu mạng ta sẽ trả vào ngày khác.

-Sao không trả ngay bây giờ?

-Ngày đó cứu ta, cô Bình có đòi trả ơn không mà bây giờ hỏi?

Bình cứng họng nhưng vẫn không chịu kém:

-Hôm đó bận nên ta chưa cần, nay ta cần ông chú trả ơn, có được không?

-Phật dạy “thi ân bất cầu báo”, cô đã làm đúng như lời Phật dạy. Nay cô lại đòi báo đáp nghĩa là thi ân có mưu đồ, nếu thi ân có mưu đồ thì đâu còn là ân nữa đâu?

Lần này thì Bình chịu nín miệng, quả nhiên Nho sinh ăn nói sắc sảo không khác gì chị Duệ nhưng chịu thua không phải tính cách của Bình.

-Vậy ta lỡ độ đường, ông chú nể tình trước ta từng cứu có thể mời ta vào nhà hay không?

-Ta phải hỏi bà cụ, không thể tự ý.

-Nếu không cho ta vào, chỉ một chốc nữa thôi Thiên Gia Bảo Hựu quân đến sợ là sẽ san phẳng ngôi nhà này, khi ấy cũng chẳng cần vào nữa.

Bình vẫn nhớ hình dáng sợ sệt của ông chú trong lần gặp ở bìa rừng, cô tính doạ cho ông chú sợ nhưng lời nói mà cô nhận được khiến cô cảm thấy ba phần ngạc nhiên, ba phần lo lắng, còn lại thì bán tín bán nghi.

-Đây chỉ là một mái tranh đơn sơ, cần gì huy động thiên binh vạn mã đến phá? Dăm ba người các cô hè nhau du có khi còn đổ sập. Nhưng ta đang ở đây, nếu ngôi nhà của bà cụ mà sập thì ta sẽ lấy mạng đủ tám người ngay tức khắc trong chớp mắt. Cô Bình không tin có thể thử, ta không thách cô vì qua lời nói, chả phải cô luôn tìm ra lý do biện bạch cho hành động của cô hay sao?

Dứt lời, ông chú lùi vài bước rồi quay lưng vào nhà khép cửa mặc kệ Bình đứng ngây ngốc cho đến khi tức phát điên vì bị kẻ khác mắng thẳng vào mặt lại còn đe doạ.

-Ông có giỏi thì bước ra đây, ta đấu tay đôi với ông, đồ chuột nhắt, đồ mặt già!

Nhưng cánh cửa nhà vẫn đóng im ỉm, Bình giận đến run người, hai bàn tay vô thức nắm chặt lại.






Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều