Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 26: Mỹ nhân kế




Câu chuyện tạm ngưng vì Thiên Bình vào pha trà. Phạm Tu kín đáo quan sát cô cháu gái, cầm siêu nước vào nhà thì liếc nhìn Chương, pha trà xong trước khi ra ngoài cũng có nhìn lấy một cái. Phạm Tu cố giấu đi nụ cười, ông chợt nghĩ nếu nhân duyên sắp đặt, phải tìm cách cột chặt chàng trai này với vận mệnh của nhà Lý.

Từ nãy giờ Phạm Tu để ý xem chàng trai đang ngồi đối diện với ông có thuận tay phải hay không nhưng chưa có cơ hội, bây giờ trà đang hãm, ông hồi hộp chờ đợi và mừng ra mặt khi chàng trai cầm ấm trà bằng tay phải. Bên hông phải của cậu ta có đeo một túi gì đó càng khiến ông tin hơn vào những gì ông đang nghĩ, đây đích thị là người mà ông chờ đợi bấy lâu nay. Tất cả các chỉ dấu đều đang đúng, làm sao mời được chàng trai này về dưới trướng? Hẳn là không thể hấp tấp. Phạm Tu cho rằng cần phải hỏi thêm vài ba điều nữa hòng hiểu hơn chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu ta thực sự là con ông Bụt? Tướng mạo khác người, ăn vận kỳ lạ, ngay đến cách ăn nói cũng không giống đám tráng niên cùng tuổi.

Phạm Tu để ý đến thần thái của Chương, ông không hề thấy cậu tỏ ra sợ hãi mà nét mặt vô cùng bình thản. Đôi mắt lộ rõ vẻ tinh anh, khi nói chuyện hay nhìn thẳng nhưng không khiến người đối diện cảm thấy khó chịu và nhất là nụ cười thường xuyên xuất hiện.

-“Hoạt ngôn, một kẻ hoạt ngôn ắt có trí hơn người.

Hỏi thêm Chương dăm ba câu vô thưởng vô phạt, Phạm Tu chợt đề cập đến thời cuộc loạn thế tranh hùng nhưng ông cảm thấy Chương không hứng thú. Phạm Tu nói với Chương rằng Thiên Gia Bảo Hựu quân đã dựng cờ nhưng không xưng hùng xưng bá mà trước sau chỉ khuông phò nhà Lý, tận trung với nước. Phạm Tu giảng giải rõ mục đích của cái tên và đối sách mà Thiên Gia Bảo Hựu quân đang làm để có thời gian gầy dựng một đội quân lớn mạnh hơn.

-Cậu thấy thế nào? Đây là điều tuyệt mật nhưng ta muốn biết cậu nghĩ gì? Cậu là con ông Bụt hẳn con mắt sẽ hơn chúng ta, cậu nhìn xa trông rộng.

Dường như cảm nhận được sự chân thành trong lời của Phạm Tu, chàng trai nhìn ông trong một thoáng rồi khẽ cười, xoay xoay chén nước tay nhìn ra cánh cửa tre khép hờ. Phạm Tu không vội, ông biết cô cháu gái đang nấp ngoài đó nghe trộm, cũng chẳng sao, nếu Thiên Bình có ý thì càng dễ cho ông tác hợp. Song từ đầu chí cuối, Phạm Tu chưa hề thấy cậu trai trẻ này để ý đến cháu gái, ông cho rằng đấng nam nhi phải như vậy mới làm được việc lớn.

-Cháu từng đọc sách và được biết sĩ phu Bắc Hà là những người có tầm nhìn xa trông rộng, lắm kế nhiều mưu. Nếu ông đã thực lòng hỏi thì cháu cũng không ngại mà nói, phải công nhận kế sách của ông… à không, có lẽ không phải là kế sách của ông.

Phạm Tu đang chăm chú lắng nghe bỗng giật mình. Chương lại nhìn ông, cậu ta hơi nghiêng đầu như thể đang xem tướng.

-Ông chắc là tướng, Tả Đô đốc là tướng thuỷ quân ư? Dù là tướng thuỷ hay tướng bộ thì đều là tướng cả, có điều trong kế sách ông vừa nói, cháu nghĩ kỹ và cảm nhận rằng nó được vẽ ra bởi một người thâm trầm, tính nhu chứ không cương. Đêm qua tiếp xúc nhiều với binh lính dưới quyền của ông, cháu thấy họ đều là những người biết lý lẽ nên tự đoán rằng… chủ trì kế sách, một vị quân sư túc trí đa mưu, biết đâu là một cô gái như cô Bình kia. À, mà không phải, cô Bình kia không bao giờ nghĩ được những kế như vậy.

Dứt lời, Chương tự cười một mình trong khi Phạm Tu lại cảm thấy ớn lạnh.

-Đấy là một kế hay nhưng mỗi kế sách chỉ hợp với một thời điểm nào đó, nay đúng mai sai ngày kia lại đúng. Bây giờ Thiên Gia Bảo Hựu quân của ông còn ít người, chẳng thể là mối đe doạ, thêm một việc chi bằng bớt một việc nên họ chưa đụng nhưng ông mạnh hơn một chút, chỉ một chút thôi, lập tức sẽ bị nhòm ngó.

Phạm Tu chỉ im lặng gật đầu, điều này không phải là ông không biết nhưng một chàng trai mới hai mươi lại có thể suy nghĩ sâu sắc đến vậy ư?

-Theo cậu, chúng ta có thể làm gì để vừa lớn mạnh mà vừa tránh được việc trở thành mục tiêu của kẻ khác?

-Cháu không phải quân sư, cháu chỉ là kẻ đang theo học để biến nước bọt thành tiền. – Chương đặt chén nước trà lên bàn tre, nét mặt thoáng trầm tư. - Vạn Xuân nghe nói có tận 15 sứ quân, chẳng ai chịu ai vì ai cũng là nhất. Chắc ông phải tìm cách liên kết với với một sứ quân hoặc một nhóm nào đó để lớn mạnh. Chỉ có lớn mạnh mới không bị tiêu diệt, đấy là cái lý ở đời, sách sử đều có ghi.

Phạm Tu không hình dung ra việc làm sao để biến nước bọt thành tiền, sử sách đất Vạn Xuân này mới ghi lại được mấy trăm năm mà toàn do Hoa quốc cai trị, vậy sử sách mà ông nghe chàng trai mới nói là sử sách nào? Sĩ phu Bắc Hà là ai?

-Cậu nghĩ sao nếu ta đầu quân cho Lý Lệnh công?

-Thi thoảng bà Cả Ngư có kể cho cháu nghe về ông ta, ông ấy ở vùng Siêu Loại nào đó gần đây. Đầu quân cho người chủ trương toạ sơn quan hổ đấu thì bao giờ thành đại nghiệp? Chả lẽ ông dựng cờ chỉ vì miếng cơm manh áo của bản thân? Nội việc ông giảm thuế chiêu an đã cho biết ông có mưu làm việc lớn muốn lấy lòng dân. Cháu nghĩ ông nên lập liên minh với một sứ quân khác.

-Ta e điều đó không được.

-Không được là vì bây giờ ông chẳng có giá trị, khi ông có giá trị, lời nói có trọng lượng thì lập liên minh sẽ dễ hơn vì họ nhìn thấy cái lợi từ ông. Điều này có gì mà khó suy nghĩ.

-Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, giả dụ ta liên minh với Vũ Ninh vương thì Lý Lệnh công lập tức đánh ta ngay. Ta có thể chắc rằng Vũ Ninh vương cũng không cho quân đến giúp.

-Điều đó là rõ ràng. Ông dựng cờ lấy tên Thiên Gia Bảo Hựu, như ông nói là khuông phò nhà Lý, chả phải dòng dõi nhà Lý còn có hai sứ quân ư? Có đúng không nhỉ? Bà Cả Ngư từng kể hồi cháu mới đến đây nên cháu không nhớ rõ lắm.

-Tính ra là ba.

-Nếu có cơ hội ông hãy giúp họ mà không mưu cầu điều gì, cũng không cần liên minh, nó lại đúng với tôn chỉ của ông lúc dựng cờ.

Phạm Tu rơi vào trầm tư thì Chương húng hắng ho, than mệt, muốn đi ngủ.

-Cậu sẽ đến làng Vạn chứ?

-Ban nãy cháu nói rồi, cháu không hứa. Cháu không muốn tham gia vào việc gì ở đây cả, cháu không thuộc về nơi này.

-Ta có thể chờ.

-Tuỳ ông ạ. Tuy nhiên cháu có lời thế này, bà cụ đã cứu cháu một mạng, bà ấy chẳng biết gì, mong là ngày sau ông không làm khó bà cụ.

-Chúng ta chưa bao giờ có ý đó.

-Bộ quần áo đầu tiên cháu đến đây có được là do quân của ông cho, bộ ấm chén chúng ta đang uống cũng là người làng Vạn, chắc là vợ của ông, cho bà Cả Ngư và thêm việc ông sẽ giảm thuế nên cháu có thiện cảm. Song chỉ đến vậy thôi ạ.

-Ta thắc mắc nãy giờ, cớ sao quân binh vây quanh nhà, cậu lại ngủ cùng luôn cả người của ta? Gặp ta cậu cũng không có vẻ gì đề phòng?

-Quân của ông nếu muốn làm gì đã làm từ đêm, quân trước sau không hành động lõ mãng ắt chủ tướng dạy tốt, tại sao cháu phải sợ?

-Một chút cũng không ư? Ta không tin.

-Thật là cháu cũng khó giải thích được nhưng… - Chương lại nhìn ra cửa. – Cái cô Bình và hai cô khác đã cứu cháu mấy tháng trước. Cô Bình đấy tính tình bộp chộp nhưng tốt bụng, lũ trẻ chăn trâu rất mến cô ta. Chí ít cho đến giờ những người làng Vạn mà cháu gặp, cháu nghe nói đến đều chưa hại ai nên cháu không sợ. Còn nếu như họ thật sự giở trò thì.. chẳng thể biết được, cháu đâu thể ngồi yên chịu trói, nhưng mà ông thấy rồi đấy, họ đã không làm vậy.

-Phải chăng vì cậu có chó lửa, ta nghe nói con chó ấy sủa thì lấy mạng một người? Có phải vì vậy mà cậu tự tin chăng?

-Ông nghĩ vậy cũng chẳng sai.

-Nhưng ta chưa thấy con chó ấy đâu cả.

Chương bất chợt khua tay một cái khiến Phạm Tu nhăn mặt khó hiểu vì hành động này.

-Xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mặt, quả thật có thứ đó nhưng chỉ được dùng lúc tính mạng nguy khốn. Cả đời này cháu không muốn dùng đến vì mạng người rất quý giá, kẻ càng mạnh càng phải biết trân quý điều ấy mới trở nên vĩ đại được ông ạ.

Phạm Tu ra về, vừa đặt chân xuống sân, Chương đã thò đầu ra nói:

-Hẳn ông sẽ cắt cử quân binh ở lại canh chừng, đấy là quyền của ông nhưng đừng để họ ở ngoài đồng như vậy, đêm thì lạnh, ngày thì nắng. Cháu đã hỏi bà Cả Ngư rồi, họ vào ở tạm trong nhà cũng được.

-Cậu sẽ không trốn chứ?

Phạm Tu hỏi nửa đùa nửa thật, cậu trai này ban nãy ăn nói rất già dặn nhưng bây giờ nét mặt xem ra đã giống như mấy đứa con của ông.

-Người ta chỉ trốn khi sợ, nếu không sợ tại sao phải trốn ạ?

-Cũng có lý.

Phạm Tu gật gù rồi quay lưng đi ra cổng, ông nghe Chương nói với Bình, cô cháu gái vẫn cố nấn ná nơi cửa bếp.

-Còn nhà cô nữa, con gái con lứa ăn nói dịu dàng sẽ tốt hơn đấy, cứ đanh đá cá cầy rồi chả ma nào nó thèm rước, rồi thì ế chỏng ế chơ ra.

-Đàn ông con trai không nên nói lại chuyện cũ như vậy, không nên hẹp hòi phải không?

Phạm Tu nghe rõ giọng cháu gái có phần yếu thê, rõ là ban nãy cháu gái ông bảo đã thu phục được Chương mà sao qua cách ăn nói và cử chỉ thì… hình như con bé đã bị nắm thóp gì rồi.

-Các cô suốt ngày đòi bình đẳng giới, đến lúc thiệt thì lại bảo là con gái nên phải được chiều chuộng, quên đi nhé. Ở đây toàn đàn ông con trai, cô mau về cùng với ông bác kia đi.

-Về thì về, ngươi tưởng ta thèm ở đây chắc.

Thiên Bình bước nhanh ra cổng, xin phép Phạm Tu về trước. Thấy cảnh này ông chỉ biết cười trừ, xem ra cô cháu gái yêu quý lần này bị thiệt rồi. Phạm Tu ngoái lại nhìn ngôi nhà mái tranh một lần nữa, trong lòng đã có những quyết định. Đến lúc này, Phạm Tu tin rằng chàng trai ông vừa ngồi nói chuyện đích thực là người được đề cập trong lời sấm truyền, ông cũng hiểu rằng người trẻ không thích rằng buộc, thích phóng khoáng, để họ tự nguyện mới phát huy hết được tài năng của bản thân. Mà từ thời thượng cổ đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhất định phải dùng mỹ nhân kế.







Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều