Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 268: Cười nụ giấu dao



Chợ vốn là nơi phức tạp, trăm người tứ xứ, lừa lọc nhau chả thể tránh. Những người cầm đem theo quang gánh ngồi ngoài cổng chợ cũng hay tranh giành việc với nhau, phần đa sức vóc nên đánh nhau cãi cọ luôn.

Bọn Như Hổ cũng có thân phận y chang nhưng không tham gia cãi cọ, giả tỉ có đánh nhau cũng chỉ vào can ngăn rồi mời rượu hạ hoả. Mấy kẻ cầm đầu ở chợ đều có phần hung ác, cũng không lạ gì. Song bọn Như Hổ thường hay biếu xén luôn luôn, gặp là mời chén rượu. Đôi khi mua thứ nọ quà kia biếu, có lúc được trả công hậu lại lót tay thêm cho những kẻ ấy mà chẳng đòi hỏi gì. Đám du thủ du thực cho là bọn Trương Hống, Như Hổ biết điều nên quý mến ra mặt.

Một bận, đệ tử thân tín của kẻ cầm đầu nhỡ miệng trêu hoa ghẹo nguyệt nào ngờ tiểu thư đó lại là ý trung nhân của trưởng nam nhà Xã trưởng, người quản một xã gần chợ Tây Phù Liệt. Xã trưởng đó khét tiếng hung dữ, lại có võ nghệ trong người, dân trong xã đều ngán.

Thân tín của kẻ cầm đầu bị nọc ra đánh 20 trượng, chặt luôn bàn tay trái.

Kẻ cầm đầu đám du thủ du thực họ Bùi tên Chính rất căm tức song không làm gì được. Ngồi chén tạc chén thù với thân tín trong tửu điếm mà luôn mồm chửi cha mắng mẹ tay Xã trưởng. Hoàng Như Hổ thấy vậy bèn rỉ tai:

-Nó chặt tay người nhà mình thì mình chặt tay người nhà nó, ca ca cáu tiết chỉ thêm bực vào mình.

Bùi Chính quắc mắt nhìn Như Hổ, Như Hổ cười giả lả ngó quanh như thể chẳng có chuyện gì. Lát sau Bùi Chính đập bàn hằm hằm bước ra cửa, Như Hổ chạy theo to nhỏ:

-Ca ca à, giờ ca ca xuống tay ắt bị nghi đó. Ca ca phải làm như không có chuyện gì, phải tính kế ca ca ạ.

-Ngươi nói vậy ắt có kế hay? Nói đi, nếu ta trả được thù mà không bị lộ, ta sẽ khoản đãi ngươi.

-Nơi này nói không tiện, chờ tan hàng tiểu đệ sẽ tìm ca ca bày cách.

Tối muộn hôm ấy, Hoàng Như Hổ ngó trước nhìn sau mò vào chỗ ở của Bùi Chính. Chính đang ngồi, có ý chờ.

-Ca ca phải dò xem tay Xã trưởng đó có hiềm với ai, con hắn có đắc tội với ai hay không. Dò la được thì ca ca giả thành người của kẻ đó trả thù đâu có muộn.

-Ngươi nói thì dễ, dò la được thì giả trang ra sao?

-Ca ca cứ dò xem tay đó hiềm với ai. Nói gì thì nói, hắn ác như vậy thiếu thì người thù ghét. Ca ca nên tìm kẻ nào có thế lực một chút, ngang ngang hắn ta thì tốt biết mấy.

Vài ngày sau Bùi Chính dò la được, tay Xã trưởng có hiềm với tay Xã trưởng xã bên vì hai kẻ vốn không ưa nhau, đã từng hằm hè đánh nhau phân cao thấp vài mẻ. Tay kia đều thất thế nên lấy làm căm tức muốn tìm cách trả thù mà không được.

-Được, hai tay đó ngang vao vế. Bây giờ ca ca phải cho thân tín dò kỹ những thân tín của tay xã trưởng có hiềm. Họ ăn vận ra sao, để tóc tai như nào, có thói quen nào không… càng nhiều càng tốt.

-Sau đó thì sao?

-Thì ca ca tìm người vóc dáng giống vậy mà cải trang, có đồ vật thường dùng của kẻ đó vô tình rơi lại càng hay. Hành sự ban đêm là tốt, cố ý thì thào nhắc tên ai đó đổ vấy cho họ, ờ… nên chọn kẻ nào nâng đỡ cho tay Xã trưởng kia là hay nhất. Và…

Như Hổ ngó trước nhìn sau, hạ giọng:

-Ngày hành sự ca ca phải tìm vài kẻ đến nhà mời uống rượu, chuốc say tuý luý. Hành sự trong ca ca về nhà uống say rồi ngủ vật ra là xong, quan có tra đến cũng chả sao.

-Diệu kế, diệu kế. Ngươi khá thật.

Mọi sự sau đó không khác là mấy so với kế sách Như Hổ bày cho Bùi Chính. Bọn Bùi Chính gồm 6 người giả trang bịt mặt, lợi dụng đêm tối, thông thuộc đường đi lối lại mò đến cửa sau gia trang Xã trưởng ra tay. Sớm ngày ra người con trai thứ của Xã trưởng đó đầu lìa khỏi cổ.

Quan tra xét không ra ai làm, những kẻ có hiềm với Xã trưởng đều bị cật vấn nhưng có chứng cứ ngoại phạm cả. Bọn Bùi Chính được nước làm tới, chờ tình hình tạm yên, nửa đêm liền mò đến phóng hoả. Gia trang của Xã trưởng cháy lớn, may không có thiệt hại về người.

Thấy hai lần hành động trót lọt mà không để lại dấu vết gì, bọn Bùi Chính lớn gan hơn. Muốn tìm nhà có của cuỗm một mớ hòng đổi đời.

Nhớ lời căn dặn của Tôn trước khi đi, Như Hổ xúi bọn Bùi Chính nên nhắm nhà quan vì quan lắm tiền nhiều của, ăn trên ngồi chốc.

-Đánh một mẻ như vậy ca ca mới đổi đời được chứ thương nhân ở chợ này cũng toàn lương dân như chúng ta, chả giúp họ thì thôi, cướp của họ làm gì.

-Ây da, cướp nhà quan rồi trốn đi đâu?

-Từ đây lến La thành là gần nhất, tiểu đệ nghe nói La thành là nơi phồn hoa đô hội, tiền bạc tiêu ở nơi đó chả phải tốt sao.

-Ngươi nói phải. Vậy ta sẽ dò la nhà quan, phủ nào lớn.

-Ca ca cứ dò nhà văn quan, người nào có chức quyền hoặc có quen biết nhiều. Đừng đụng đến nhà võ quan. Vả lại, phải tính đường lui trước, có thế mới còn mạng mà tiêu tiền chứ.

Bọn Bùi Chính dò la, kê ra một danh sách, Như Hổ xem xong liền bảo:

-Tiểu đệ thấy quan Giảng dụ này là hợp nhất, phủ đệ của ông ta không lớn lắm, lại dạy chữ cho vương tôn công tử.

Bùi Chính nói:

-Ông này là thông gia với nhà Tả Phó sứ (Sứ tướng có tả hữu sứ. Mỗi tả hữu sứ lại có một phó), có danh tiếng đấy.

Như Hổ tặc lưỡi:

-Chả sao, ca ca nghĩ mà xem, ông ấy là thầy dạy của con các quan, nghe đâu con cháu Ninh vương cũng là học trò. Ông này ra vẻ liêm khiết nhưng bạc vàng châu báu thiếu gì.

-Ngươi nói phải, ta có nội gián trong phủ nên ta biết.

-Nếu ca ca tính cuỗm mẻ lớn phải đưa tay trong đi luôn vì của đau con xót, họ nọc gia nhân đánh nhất định sẽ bị lộ. Tại sao ư? Ca ca nghĩ xem, người ta giấu của nơi nào chỉ người trong phủ mới biết mà thôi.

Bùi Chính thưởng cho Như Hổ một chén rượu, nói với thân tín rằng Như Hổ chính là nghĩa đệ.

Bọn Trương Hống, Trương Hát, Linh Thông Thuận được sắp xếp vào trong số những kẻ hành động vì Bùi Chính không muốn Như Hổ tay sạch. Như Hổ biết vậy, mách bọn Linh Thông Thuận vài cách hòng gắp lửa bỏ tay người hòng hoàn thành mục tiêu đề ra.

Một đêm mưa gió hạ tuần tháng 10, bọn Bùi Chính sau khi điều nghiên đã hành sự. Tất cả có 21 người gồm bọn Trương Hống, không gồm Hoàng Như Hổ.

Tay trong của Bùi Chính dùng bả chó diệt hết đàn chó trong tư gia, mở vách tường khoét sẵn cho bọn Bọn Bùi Chính đột nhập. Hai lính canh ngoài cửa phủ đệ bị chuốc rượu có pha thuốc mê.

Do có tay trong, bọn Bùi Chính dễ dàng tìm được nơi cất giấu của cải rồi vét sạch sẽ. Bốn gia nhân trong phủ có trách nhiệm canh gác căn phòng khoá trái đều bị khống chế, bị nhét giẻ trói vào cột.

Trương Hống, Trương Hát và Linh Thông Thuận dù giả trang nhưng cố ý để lộ y phục bên trong của binh sĩ La thành. Đồng thời thì thào gần chỗ mấy kẻ bị trói, hớ hênh dăm ba câu nhắc tên phó chỉ huy trại quân La thành và một đội trưởng cai quản chừng dăm chục binh La thành mà bọn Trương Hống có biết qua.

Vụ trộm trót lọt là điều dễ hiểu khi có tay trong và bọn Bùi Chính thông thuộc đường ngang ngõ tắt. Của cải khoắng được, bọn Chính khiêng thẳng ra bờ sông chất lên hai thuyền nhỏ rồi mất dạng trong đêm. Trương Hống, Trương Hát và Linh Thông Thuận lợi dụng đêm tối, đi sau đoàn người, để lại vài dấu vết rồi tìm cớ lỉnh luôn. Trương Hống nói với Bùi Chính:

-Tiểu Hổ còn ở chợ, anh em tôi đi kiểu gì người ta cũng sinh nghi nó. Đất rộng trời cao nếu còn duyên mong gặp lại ca ca.

Bùi Chính cho là phải, ngẫm thấy bọn Như Hổ có nghĩa khí, Chính đưa cho bọn Trương Hống mỗi người hơn hai chục nén bạc trộm được. Số bạc này bọn Trương Hống chôn giấu ven bờ sông cùng y phục, rửa sạch chân tay rồi chuồn về thuyền đắp chiếu ngủ đến bảnh mắt mới dậy.

Trong khi đó, Hoàng Như Hổ cố ý mời mấy tiên tửu đến quán uống, phục cho cả bọn uống, bản thân cũng say ngã gục trước các bậc tiên tửu. Sáng hôm sau chủ hàng gọi mãi Hổ mới dậy, mắng cho một chặp. Hổ cúi đầu chắp tay tạ lỗi luôn miệng, hứa không tái phạm.

Phủ đệ của quan Giảng dụ bị khoắng nhẵn thực là một chuyện lớn. Tả Phó sứ được cậy nhờ nên tra soát rất gắt. Quân sĩ dò được chút dấu vết đến gần bến sông thì trời mưa làm mất dấu. Gia nhân cung khai những gì tai nghe mắt thấy, thêm hai gia nhân trốn mất dạng nên chẳng khó đoán đó là tay trong.

Tả Phó sứ cho người đến hỏi doanh trại của quân La thành gần Xích Giang khiến tướng sĩ trong trại này tức tối. Có điều, sớm hôm ấy chẳng biết tại sao bên ngoài bờ rào trại có dăm nén bạc rơi vãi lung tung, gần bến sông nơi dẫn lên trại quân cũng có mấy nén rải rác ven đường đất. Dân qua lại nhặt được đồn ầm lên. Bạc nào chẳng là bạc nhưng ngờ nhau thì cứ ngờ thôi. Số bạc ấy là do một toán khác phối hợp đem đến mà vứt.

Tả Phó sứ không tìm được của cho thông gia cũng có phần ái ngại. Các phu nhân của quan Giảng dụ đổ vấy cho quân La thành mới có gan. Quân sĩ canh chợ bỗng thấy sau một đêm bọn Bùi Chính biến mất thì lấy làm lạ, tâu lên trên song dường như chẳng ai để tâm.

Trong nhiều chợ lớn nhỏ, bách tính rỉ tai nhau chuyện lính La thành ăn trộm của nhà quan Giảng dụ. Sự thực thì kẻ thông tuệ sẽ biết không đời nào có chuyện ấy, có điều miệng đời khó bịt, lại liên quan đến trong sạch của quân. Tướng chỉ huy bị đổ vấy tâu lên thượng cấp, thượng cấp viết thư trách Tả Phó sứ hồ đồ.

Hai bên trách qua trách lại, bỗng đâu hạ tuần tháng 11, một đồn thuỷ nhỏ của thuỷ quân La thành trấn ở ven bờ Xích Giang bất ngờ bị một toán binh tập kích từ sau lưng bằng cung tiễn, đao kiếm. 25 binh sĩ bị hạ, đồn bị phóng hoả. 5 binh sĩ sống sót một mực khẳng định y phục của đám tập kích rất giống quân của Tả Phó sứ dù đã… cố cải trang cho khác đi. Quân tập kích có khoảng năm chục người, phóng hoả xong rút về hướng Đông, hướng mà họ xuất hiện.

Thế là to chuyện.

Tướng sĩ quân La thành trấn nơi ven sông đều nhất loạt tin rằng bị Tả Phó sứ trả thù vụ thông gia mất của. Chỉ có thể là vậy chứ quân Thiên Đức ở bên kia bờ sông, có muốn tập kích bất ngờ cũng phải chả dại gì vòng ra sau lưng như thế.

Tả Phó sứ oan mà chẳng thể giải, nộ khí xung thiên mạt sát quân La thành là đám ngu độn, ăn cướp la làng, thậm chí biên thư chửi thẳng mặt. Mối bất hoà theo đó mà lớn dần khi quân Thiên Đức dùng lực lượng nhỏ, tinh nhuệ, khi quấy bên này, lúc phá bên kia.

Hoàng Như Hổ ở chợ Tây Phù Liệt mãi đến gần cuối năm mới lên thuyền lòng vòng về Thiên Đức cùng bọn Trương Hống sau khi gây mất trật tự trị an của các làng mạc xung quanh chợ Tây Phù Liệt. Trong thời gian Hoàng Như Hổ “công tác” nhiều làng xóm gần chợ hay có những tin đồn liên quan đến ông nọ tằng tịu với bà kia, tì thiếp của đại nhân này gian dâm với tuỳ tướng ông khác… đủ cả.

Các tin ấy đều từ chợ Tây Phù Liệt, qua miệng các tiên tửu và từ ngôi tửu điếm trong chợ ấy.

Hoàng Như Hổ chỉ là một trong 5 nhóm được cử đi theo cách thức khác nhau với chung một mục đích và nhóm của Hổ thành công hơn cả. Bốn nhóm còn lại nằm vùng chỉ gây rối được trật tự, kích động dân chửi quan và quan vì vậy đánh roi nhiều hơn.

Vũ Ninh vương và Trữ quân kết liên minh, chuẩn bị lương thảo, khí giới, quân mã hẹn khởi binh đánh Thiên Đức vào mùa xuân năm Thiên Đức 31.

Liên quân sẽ có Trữ quân, Quảng Trí quân, Vũ Ninh vương, Nguyễn Ninh vương, Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn, Lê Hoan, Phạm Lệnh công Phạm Khải Ca. Bách tính Vạn Xuân gọi là “Thất quân nhất dạ” nhưng sau đó đổi thành “Thất quân thất trận”.

Hiệu quả, hậu quả những việc đó ra sao hồi sau sẽ rõ.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều