Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 276: Giấc mộng



Đêm Chương ngủ ở Thuỷ Đường, anh trằn trọc mãi đến gần nửa đêm vẫn chưa ngủ. Phạm Tu vẫn chong đèn ngồi ngoài sân đàm luận chuyện trên trời dưới bể với hương thân phụ lão của làng Thuỷ Đường. Chương chẳng mấy khi thấy lão tướng cười nhiều đến vậy, có lẽ khi về quê ai cũng thế, dù đây không phải làng của Phạm Tu. Thứ nữa, thân tin mồ yên mả đẹp cũng là lý do khiến Phạm Tu vui mừng. Hồi sáng khi hạ huyệt, Chương đã thấy lão tướng khóc.

Duệ chong đèn thủ thỉ với chị em con cháu bên nhà Nguyễn Rô sát vách. Binh sĩ ai trực thì trực, ai không trực được phép uống rượu. Dân làng Thuỷ Đường thắp đèn suốt đêm ấy, chẳng khác nào hội làng.

Chương mệt, nay mai còn nhiều việc nên cố dỗ dành bản thân vào giấc ngủ.

-Vạn Thắng vương, Vạn Thắng vương!

Chương nghe có tiếng người gọi văng vẳng bên tai, mở mắt ra thấy một ông cụ ngoài lục tuần vận y phục vải thô màu trắng, râu tóc bạc phơ, nét mặt hiền từ phúc hậu, tay chống gậy tre già đen bóng đứng sát bên giường.

-Chào… chào cụ ạ! Cụ gọi cháu có việc gì?

Chương nhìn quanh thấy trời đã sáng nhưng bốn bề im phăng phắc, lặng như tờ.

-Ta xưa nay chẳng nhận không của ai thứ gì, ngài phát tâm công đức xây miếu thờ cho ta, ta đáp lễ. Sớm mai từ ngôi cổ miếu ngài xuất hành về hướng Đông chừng hai mươi dặm sẽ thấy sự lạ. Ta chỉ có thể mách ngài được vậy vì phận sự có chừng đó. Ngài vì dân, ta vì ngài, ngài không cần đa lễ. Ta xin cáo.

Ông lão quay lưng đi ra cửa, Chương nhìn theo, định gọi lại hỏi rõ đầu đuôi nhưng không kịp. Bóng ông cụ vừa bước khỏi bậc cửa, bốn xung quanh liền tối đen.

-Chương ơi, Chương à! Dậy nào con!

Có ai đó kéo chân lay gọi, Chương mắt nhắm mắt mở nhìn xuống cuối giường thấy bóng hai người một già một trẻ, vội bật dậy dụi mắt nhìn cho rõ. Người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần gương mặt có phần quen thuộc song nhất thời Chương chưa thể nhớ ra. Người đàn ông đứng bên cạnh dáng thấp đậm, mặt vuông chữ điền, tuổi áng chừng gần tứ tuần. Hai người thấy Chương tỉnh liền cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn anh trìu mến.

-Con dậy rồi hả? Tốt, tốt quá. - Người phụ nữ cất tiếng.

-Dạ thưa cô chú đây là…

Người đàn ông nở nụ cười mãn nguyện, đưa tay lên ngực và nói:

-Ta, Nguyễn Đê đây. Nhạc phụ của con, ta là thân phụ của Diệu Huyền.

-Con không nhận ra ta sao? Duệ nó có nhiều nét giống ta mà. Ta, thị Diệu đây mà. Nhạc mẫu của con đây.

Chương giật mình vội vùng dậy nhảy xuống đất, vái hai vái rồi quỳ xuống dập đầu hai cái.

-Con lạy cha mẹ, cha mẹ hiển linh con không biết, cha mẹ thứ tội.

Chương nghe tiếng cười hào sảng vang vọng bên tai:

-Sinh thời ta chẳng thể nào nghĩ có ngày hiền tế của ta làm vương một cõi. Liệt tổ liệt tông nhà họ Nguyễn nghe tin này đều mừng vui khôn tả. Hiền tế, ta tự hào về con lắm. Mau đứng dậy đi, đứng dậy.

Chương vội đứng dậy, hai tay chắp trước ngực, hơi khom lưng.

-Con à! Chúng ta được gặp con như này cũng nhờ ơn trên soi xét. Con một lòng thực hiện di nguyện của ta, ta mừng lắm. - Nhạc mẫu của Chương nói, giọng nghe như xa như gần. - Con thay vợ lo cho làng nước khiến hai chúng ta cũng được thơm lây. Âm dương cách biệt khó tỏ bày, nay con ở làng, ta gặp được con là may mắn. Con à! Duệ mồ côi cha từ nhỏ, ta cũng bỏ nó về chầu tiên tổ từ sớm. Lúc nhắm mắt xuôi tay cầu mong nó được gả vào chỗ tốt. Cao xanh có mắt, nay di nguyện đã thành. Ta gặp con chỉ để nói đôi lời như vậy, hãy thay cha mẹ chăm sóc cho vợ con, con nhé.

-Thưa mẹ, mẹ hãy an lòng. Vợ con thương con hết mực, con luôn muốn làm mọi điều để nàng ấy vui cười, không âu lo.

-Con à! - Cha Duệ nói. - Ta chưa được biết mặt các cháu. Ta biết con bận việc quân nên chẳng dám đòi, nếu vợ con về đây lần nữa, con cho các cháu thăm mộ của ta nhé.

Chương vâng dạ liên hồi. Cha Duệ nói thêm:

-Con đi chuyến này được trời Phật phù hộ, ma quỷ chỉ lối soi đường, con đừng sợ việc khó khăn. Có thần nhân mách ta rằng thứ con cần tìm nằm bên kia sông Kinh Sư.

Mẹ Duệ cũng dặn:

-Con ạ, thôi thì việc quân ta chẳng rành rẽ, gia tiên tiền tổ những người mang ơn con sẽ báo đáp. Con có lòng nhân, tha ai được thì tha, cứu ai được thì cứu con nhé.

Chương lại một dạ hai vâng nghe căn dặn.

-Chúng ta không được ở lâu, đến lúc phải đi rồi. Con ở vùng này nhất định có thần nhân che chở, di nguyện của tiên vương rồi mai đây sẽ thành hiện thực. Con tài trí hơn muôn người, hãy vững lòng con nhé. Chúng ta phải đi đây, quan gọi rồi.

Bóng dáng hai người vụt một cái đã ở sau lưng Chương, chậm rãi bước ra bậc cửa, cùng ngoái lại nhìn Chương lần cuối với nụ cười mãn nguyện trên môi. Chương vái lạy, ngẩng lên tứ phía tối tăm, chẳng biệt thật hay đang mơ.

-Anh, Anh Chương! Dậy!

Ai đó lại lay Chương thật mạnh, anh mở choàng mắt ra, định thần mới nhận ra Duệ. Nàng ngồi bên vẻ mặt có phần hoảng hốt, ánh đèn dầu lạc cháy bập bùng bên cạnh.

-Anh làm sao thế? Trời nóng quá à? Khổ thân, để em quạt cho mà ngủ.

Duệ định nhổm người với lấy quạt nan trên giường, Chương bỗng choàng tay ôm chầm lấy nàng.

-Tim anh đập mạnh quá, bên ngoài có người. - Duệ thì thào bên tai. - Họ nghe thấy đấy, để mấy hôm nữa em bù cho.

Chương nơi lỏng vòng tay, Duệ lấy quạt phe phẩy. Chương dựa vào thành giường, bây giờ anh mới biết mồ hôi chảy đầm đìa, ướt hết lưng áo.

-Hình như… hình như anh vừa gặp cha mẹ.

-Hả? - Duệ khẽ giật mình, chiếc quạt trên tay rơi xuống. - Cha mẹ nào? Cha mẹ chồng hay…

Chương lắc đầu, thở hắt ra:

-Là cha mẹ vợ. Em có nhiều nét giống mẹ lắm.

-Sa… sao… sao cơ?

Duệ hoảng hốt nhìn quanh. Chương thuật lại những gì vừa mơ thấy, Duệ nghe mà lạnh toát hết người, ngồi sát vào Chương.

-Cha mẹ hiển linh, ôi, em không biết mặt cha em.

Nói đoạn ngả đầu lên vai Chương. Chương vuốt nhẹ mái tóc đen óng ả của Duệ mấy lần rồi nói:

-Thần nhân mách bảo, nhạc phụ nhạc mẫu căn dặn song anh thực chưa hiểu lắm. Thật thật giả giả khó mà tỏ tường. Sao cha lại nhắc đến tiên vương nhỉ? Tiên vương là ông Lý Nam Vương có phải không?

-Sinh thời cha theo tiên vương đánh giặc nên giữ thói quen đó thôi.

Chương gọi cận vệ lấy hoạ đồ, giở ra cùng Duệ xem tới xem lui.

-Bên kia sông Kinh Sư là vùng thưa dân vắng người, địa hình nhiều đồi núi. - Duệ nói. - Anh cần tìm thứ gì ư?

Chương lắc đầu, cắn môi suy ngẫm:

-Anh cần bao nhiêu thứ, nơi rừng thiêng nước độc ấy có gì chứ? Chẳng sứ quân nào thèm cát chứ ắt nó không có giá trị quân sự hay kinh tế. Tuy vậy, nơi ấy là rừng, sau này thông dòng Thiên Đức được, ta có nguồn than củi và gỗ.

Duệ thở dài, chau mày một hồi mới nói:

-Anh ngược dòng Kinh Sư hai mươi dặm là đồng trống, bên kia sông có làng Mao Khê.

-Em gọi Tôn dậy cho anh, anh cần vài người thông thuộc địa hình nơi này.

-Em đi với nhé?

Chương lắc đầu:

-Em phải ở đây đủ ba đêm, mồ cha mả mẹ cần hương khói. Dù thực hư chưa biết thế nào nhưng anh phải đi một chuyến, cũng chẳng xa lắm.

Sớm tinh mơ, ngoài binh sĩ còn có Trần Nhật Tôn và năm thuộc hạ, ba binh sĩ dẫn đường. Nguyễn Diếc cùng tám tráng đinh làng Thuỷ Đường cũng có trong đoàn. Sau khi bái tạ ở miếu Thần Ngư, Chương dẫn đoàn men theo bờ sông về hướng Đông bằng ngựa. Như có linh tính mách bảo, Chương nói Nguyễn Diếc mượn ba thuyền của dân làng, mỗi thuyền có hai tráng niên cùng chèo dưới sông.

Chương chẳng hiểu mình đang tìm thứ gì song cũng muốn một lần tin vào giấc mơ chân thực.

Hơn một canh giờ sau bọn Chương đến một bãi đất trống tương đối bằng phẳng, cỏ lau, cây cối mọc um tùm ven bờ sông thì dừng lại. Chương lấy nam châm và hoạ đồ ra xem vẫn thấy đúng hướng. Nắng đã lên, Chương bảo mọi người tạm nghỉ ăn lót dạ và uống nước. Mấy tráng đinh dưới sông buộc tạm thuyền rồi lên bờ, họ được ăn thứ lương khô vô cùng lạ lẫm.

Chương uống nước xong, đưa tay lau miệng hỏi mấy chàng thổ công:

-Bên kia sông là vùng nào? Làng Mao Khê có gần đây không?

Một chàng đáp:

-Bẩm Vương, làng Mao Khê ngược dòng thêm chừng một dặm nữa. Làng ấy nhỏ lắm, đâu có hơn hai trăm khẩu. Họ cũng đánh bắt cá như dân Thuỷ Đường.

Chương nheo mắt nhìn dòng sông bề ngang dễ đến bảy chục trượng, nhìn cánh đồng trống thưa thớt ruộng lúa bèn hỏi:

-Đồng mênh mông thế này sao chỉ trồng lúa ít thế kia?

Nguyễn Diếc thưa:

-Bẩm Vương. Cánh đồng nơi này chỉ trồng một vụ lúa vì nước sông dâng cao sẽ lụt. Dân thưa mà trồng có khi chả được gặt.

-Đắp đê ngăn lũ là được rồi.

-Thưa Vương, lũ ngập là một lẽ. Dạ bẩm, bên kia sông có lũ cường đạo thoắt ẩn thoắt hiện. Lúa đến vụ gặt có khi chúng cướp trắng nên dân chán không buồn làm. Mấy lần quan quân kéo sang đấy đều không tìm được, một lần đụng thì bị chúng chém chết hơn trăm người nên sợ. Bọn cường đạo chạy nhanh như chó săn, chúng lại thông thuộc các lối nhỏ.

Chương gật gù, vừa nghe vừa đưa tay lên trán nheo mắt ngó tứ phía thêm một lần nữa. Thấy Tôn đã ăn xong, Chương bảo:

-Cậu lấy chục anh em xuống thuyền qua làng Mao Khê xem có gì hay không. Tiện hỏi thăm dân trong làng xung quanh đây có gì lạ. À… thêm mấy cô gái đi cùng nữa.

Tôn dẫn theo hai chục người xuống ba chiếc thuyền ngược dòng thêm một quãng tìm chỗ neo. Chương giục mọi người ăn mau, tranh thủ tìm bóng râm phía trước nghỉ chân.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều