Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 278: Sơn trại



Hơn ba trăm tên cường đạo khí giới sáng loáng đang ngồi nghỉ chân, thảnh thơi bày thức ăn lên những tàu lá chuối, nhâm nhi mỗi kẻ đôi chén rượu nồng.

Vùng này đồi núi điệp trùng, dân cư thưa thớt, chẳng thuộc sứ quân nào, mạnh ai nấy sống. Dân quần cư thành nhiều làng nhỏ ven sông, biển hoặc các thôn trang nằm trong các thung lũng. Cũng có khi, một vài bản làng nằm khuất lấp lưng chừng núi, lấp ló sau những tán cây rừng.

Trương Hiền mình cao 5 thước, khi xưa vốn hành nghề đồ tể, từng phạm tội giết người, bị quan quân truy bắt, Hiền trốn đến vùng này tụ tập những kẻ có hoàn cảnh như gã. Sau hơn chục năm, Trương Hiền gầy dựng được một thôn trang trong núi, tụ tập được hơn bốn trăm lâu la. Bọn Hiền mỗi lần đem quân đi cướp phá đều bắt đàn bà về làm thê thiếp, kẻ hầu. Đàn ông bắt về, bọn Trương Hiền sẽ bắt làm nông hoặc các công việc khác như nô lệ.

Trương Hiền tác oai tác quái, dân lành trong vùng nghe danh đều kinh sợ vì Hiền ra tay tàn độc với kẻ nghịch ý, không có chút nhân từ nào. Năm trước đám lâu la đến cướp phá làng Mao Khê bị dân binh trong làng đánh đuổi nên ghi hận. Lần này Hiền dẫn hơn ba trăm thuộc hạ đến làm cỏ làng Mao Khê. Dân làng nhanh chân trốn mất, chậm chân bị hạ sát cùng những dân binh.

Trả được thù, bắt được người, cướp được của nả đem về, bọn Trương Hiền vô cùng đắc chí. Ngồi túm năm tụm ba cười nói rôm rả. Đột nhiên có nhiều vật rơi lộp bộp xuống nơi Trương Hiền và đám lâu la đang ngồi. Một kẻ bị rơi trúng đầu, nhặt lên, đó là một đốt tre già dài chưa đến gang tay.

Sau đó… chẳng có sau đó nữa.

Hàng chục âm thanh chát chúa nối tiếp nhau vang vọng cả một cánh rừng lúc buổi ban trưa. Tràng âm thanh kinh thiên động địa mới dứt, bọn Trương Hiền còn đang hoảng hồn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngó trái nhìn phải. Từ trong những tán cây rừng phía sau lưng bắt đầu phát ra những tiếng đoàng đoàng. Hàng chục kẻ xấu số bị hạ trong phút chốc.

Mấy chục cô gái lom khom vạch lá cây xuất hiện, tay lăm lăm hoả mai. Trương Hiền điên máu, thét thuộc hạ xông lên, đám lâu la hò hét vung đao, chạy mới được vài bước liền ngã quỵ.

-Nằm úp mặt xuống đất, úp mặt xuống!

Đám lâu la của Trương Hiền bấy giờ thất kinh vứt đao kiếm quay lưng bỏ chạy tứ tung. Nhiều kẻ trở thành tấm bia di dộng, trong số ấy có vài tên lâu la định nhào đến nấp ở nơi những thôn dân đang bị trói.

Các cô gái thi nhau thét ra lệnh, yêu cầu hạ giáo quy hàng. Trương Hiền thấy nguy khốn quay người cắm đầu chạy, mấy chục lâu la ngồi quây quần gần chỗ Hiền cũng nối gót đầu lĩnh cắm đầu chạy thục mạng. Cả bọn chạy được một quãng độ hai, ba mươi trượng bỗng có những bóng người nhào ra từ hai bên đường mòn. Đám lâu la của Hiền ù tai chóng mặt, nằm sấp chịu thúc thủ sau khi nhận những cú đấm chí tử vào mặt mũi, mang tai hoặc cổ.

Trương Hiền rất khoẻ, bị đánh ngã bất ngờ, Hiền vẫn nắm chặt cây đoản đao định chống cự thoát thân nhưng một bóng người xông đến đá văng cây đao của Hiền. Hiền thoái vài bước, nhận thêm một cú đá thẳng vào ngực, ngã bật ngửa ra sau.

-Mày cử động tao cắt cuống họng mày ngay, khôn hồn nằm yên.

Trương Hiền nằm bất động, nét mặt lộ vẻ hoảng hốt khi bên cổ có một vật sắc lạnh đang kề sát. Hai quân thân vệ áp giải Trương Hiền ngược trở lại chỗ Hiền vừa đánh chén trong tiếng súng hoả mai truy sát những kẻ bỏ chạy.

Trương Hiền bị đá vào khuỷu chân, quỳ gối giữa đường mòn. Đám lâu la của Hiền, kẻ quằn quại nằm lăn lộn trên vạt cỏ, kẻ hồn lìa khỏi xác, kẻ nằm úp mặt xuống cỏ cho các nữ binh thúc đầu gối lên lưng trói hai tay lại.

Bây giờ Trương Hiền mới cảm nhận được sợ hãi, mọi sự diễn ra quá chóng vánh, tưởng như chỉ một cái chớp mắt.

Chương thúc hai tay vào túi quần, thong thả bước đến trước mặt Trương Hiền. Chương ăn vận khác lạ, kẻ khờ cũng đoán được anh là đầu lĩnh.

-Xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.

Chương hắng giọng, hất hàm hỏi:

-Tên gì?

-Dạ… dạ bẩm… bẩm… con là Trương Hiền.

Chương nhếch miệng cười nhạt:

-Những người bị mày sát hại cũng van xin như vậy, mày có tha cho họ không?

-Bẩm đại nhân… đại nhân… con có nhiều bạc vàng, con xin dâng ngài. Con mong ngài tha mạng… tha mạng.

Chương ngồi thụp xuống, thở dài:

-Bạc vàng ta rất nhiều, thứ ta cần là mạng của mày. Mày đáng bị biền tru nhưng… - Chương tặc lưỡi. - Đưa thằng này về làng Mao Khê, ta sẽ xử trí hắn sau.

Chương đứng dậy nhìn quanh một lượt, thấy cô sơn nữ Lê Chân hai tay buông thõng, mặt trắng bệch như thể mất hồn đứng ngây một chỗ. Chương đến gần, nói nhỏ:

-Sợ đến thế ư?

Lê Chân gật liền mấy cái, môi mấp máy không thành tiếng.

-Các cô kia có y phục dự phòng, mượn mà thay đi. Ta ngửi thấy đâu đây có mùi ngai ngái đấy.

Nói đoạn liền chắp tay sau lưng bước về phía thôn dân làng Mao Khê đang được cởi trói. Bỏ mặc Lê Chân đứng đó với cái quần màu đen sũng nước. Lê Đao và dân làng Mao Khê quỳ gối dập đầu lạy tạ Chương từ xa. Chương đến, nhắc dân binh và dân làng đưa trâu bò trở về cùng đám tù binh. Hơn hai chục kẻ bị thương nằm vắt trên lưng trâu không ngừng rên rỉ, hơn trăm kẻ bị bắt sống cùng Trương Hiền, số còn lại đều quy tiên.

Dăm kẻ non gan được dẫn đến quỳ gối trước mặt Chương, anh nói:

-Chúng bay sẽ toàn mạng nếu dẫn ta về sơn trại, chỉ cần một trong số các ngươi chỉ khác lối đi so với những kẻ còn lại thì tất cả đều chết

Kẻ nào kẻ nấy mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, vâng dạ luôn miệng, gật đầu như bổ củi.

Dăm chàng thân vệ cùng ba chục nữ binh Đường Vỹ dẫn giải tù binh về, bọn Chương sẽ đến sơn trại của Trương Hiền.

Lê Chân thay y phục nữ binh, mặt thẹn đỏ như mặt trời ban trưa. Cô nàng cùng dăm dân binh theo dẫn lối. Chả riêng Lê Chân mà ngay cả dân binh đi cùng, người nào cũng sợ đến ngạt thở khi quả nổ phát nổ.

-Chị gì ơi, thứ khi nãy là gì mà kinh khiếp đến vậy?

-Nó là thần khí của quân Thiên Đức, Vạn Thắng vương đã làm ra đấy. Ta tên Vân, sao hả, đỡ sợ chưa?

-Dạ, vẫn sợ.

-Thần khí này diệt kẻ xấu bụng, bảo vệ người ngay thẳng. Sơn trại của bọn chúng cách đây chừng nửa canh giờ, Vương muốn nhổ cỏ tận gốc để sau làng của cô không còn phải lo cái nạn này nữa.

-Đội ơn các chị, đội ơn các chị.

Thu Vân mỉm cười, khẽ lắc đầu:

-Nhiệm vụ của chúng ta mà thôi.

Lê Chân hỏi:

-Em có thể xin vào làm quân không?

Thu Vân đáp:

-Việc đó em hãy đề đạt với Vương, ngài ấy thuận là được.

-Dạ, dạ…

-Đừng có thẹn, hồi bọn ta mới vào quân cũng thay quần suốt ấy mà. Vương nhắc là để em quên nỗi sợ, cũng là giữ mặt mũi cho em. Xung quanh toàn đàn ông mà.

-Dạ, dạ.

Sơn trang của Trương Hiền nằm lưng chừng một ngọn đồi, có hơn trăm nóc nhà, tường rào bao quanh là những thân gỗ vót nhọn. Quân thân vệ dùng sức nhổ cọc mở một lối nhỏ bên hông ngôi làng. Mệnh lệnh ban ra, đàn ông hàng thì sống, chống thì diệt, cố chạy cũng diệt hết.

Nữ binh không cần phải dùng quả nổ, những khẩu hoả mai nhả đạn, tiễn hơn hai chục lâu la về trời, đám còn lại sợ đến nhũn chân giơ tay chịu trói. Đàn bà trong làng sợ, trẻ con hãi không thể cất tiếng khóc. Biết bọn Chương không phải cường đạo cướp trại mà đến cứu người, bấy giờ đàn bà con gái trong làng mới quỳ gối khóc lóc, vái lạy tứ phương.

Hơn hai trăm đàn ông già lẫn trẻ bị bắt ở các nơi về bị giam trong mấy ngôi nhà ván gỗ được giải thoát. Chương bảo mọi người khiêng của nả bọn Trương Hiền từng cướp được cùng trâu bò, gà lợn đem về làng Mao Khê.

Sáu người vợ của Trương Hiền cùng gần chục đứa con sợ sệt ngồi riêng một góc. Chương đến hỏi sự tình, bảo họ không phải lo lắng.

-Đám trẻ cũng đi cùng luôn, chúng là con của đồ tể nhưng không thể để ngày sau chúng nó đi theo con đường như vậy. Các người đừng có hé miệng ra nói với người đời những đứa trẻ là con của Trương Hiền. Theo ta về Kinh Môn, ta sẽ lo cuộc sống cho các người, ai muốn về quê cũ ta sẽ cấp tiền bạc cho.

Của cải Trương Hiền không ít, chủ yếu là bạc nén, trâm cài tóc, nhẫn, vòng tay ngọc chứ vàng nén chỉ có chừng mươi nén. Thu dọn trước sau cũng được đến 7 hòm châu báu, 32 con trâu, lợn gà, thóc gạo nhiều không tính đến. Chương định phóng hoả đốt hết sơn trại nhưng lại tiếc nên thôi, cứ để đó biết đâu ngày sau có người cần.

Hơn năm trăm người lớn bé, kẻ gồng gánh, người dắt trâu, khiêng hòm theo bọn Chương trở về làng Mao Khê vào khoảng giờ Thân. May thay, đi được chừng một canh giờ khi trời sập tối thì gặp dân binh và nữ binh Đường Vỹ kéo đến tiếp ứng. Đoàn người đốt đuốc đi trong đêm tối, kẻ sau nối người trước cứ vậy mà đi.

Trên đường về, Chương ngẫm mãi chưa hiểu những lời chỉ dẫn mập mờ trong cơn mơ liệu có phải mách Chương cứu những người dân khốn khổ này không.

Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều