Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 281: Triệu Nhã Lâm



Chương tiếp kiến Triệu Trung và em gái Triệu Nhã Lâm tại đại bản doanh Thần Sách quân. Triệu Trung dâng hoạ đồ Hoa quốc thể hiện lòng thần phục. Triệu Trung vốn người Hán tộc, cha từng là đại thần Hoa quốc năm xưa. Ba mươi năm trước Hoa quốc nội loạn, đất nước rộng lớn sau đó chia năm xẻ bảy. Gần đây có quân Đại Vũ ở mạn Tây Bắc khởi binh chinh phạt khắp nơi và giành nhiều chiến thắng, kiểm soát vùng đất đai rộng lớn. Triệu Trung có dăm nghìn quân bản bộ, kết liên minh với mấy nhóm cát cứ chống Đại Vũ song bị đánh tan. Đại Vũ truy lùng, sợ diệt tộc, Triệu Trung dẫn gia quyến và binh bản bộ còn lại men theo bờ biển chạy xuống phương Nam.

Chương lắng nghe đầu đuôi thông qua phiên dịch là Lâm Minh Tự, người vừa đến Ninh Hải ít hôm. Chương nhận Triệu Trung là dân Thiên Đức, thấy rằng huyện Thuỷ Đường đất rộng người thưa, nhiều sông ngòi. Chương bèn cho Triệu Trung đến ở Đằng Giang, một vùng ngã ba sông. Triệu Trung xin lập ba làng, gọi là Tam Hưng. Chương thuận ý, hứa cấp thóc gạo, vải vóc, trâu bò cho Triệu Trung làm vốn ban đầu. Triệu Trung được giữ quân bản bộ, giúp quân Thiên Đức đảm bảo an ninh quanh vùng. Chương sẽ cử một số văn thân đến giúp Triệu Trung các việc cần thiết.

Triệu Trung tạ ơn, có ý gả em gái Triệu Nhã Lâm song Chương khéo léo từ chối. Từ Vừa bản doanh Thần Sách, Triệu Trung mời Lâm Minh Tự tạt vào một tửu điếm ven sông này tỏ thắc mắc:

-Vương của đại nhân tuổi trẻ tài cao lại đức độ, khoan hoà, sẵn lòng giúp người lúc nguy khốn. Ta có ý gả muội muội mà sao ngài ấy không nhận? Hiền muội của ta sắc nước hương trời, là bậc mỹ nhân trong thiên hạ.

Lâm Minh Tự xua tay, cười mà rằng:

-Chả giấu Triệu công tử, gia muội của ta nay là Ái phi của Vương. Vương có nhiều điểm khác lạ, Triệu công tử không phải bận lòng. Nếu vẫn muốn thể hiện lòng thành, chi bằng để Triệu tiểu thư làm tì nữ của Vương.

-Muội muội của ta sao lại là tì nữ? Chả nhẽ nó không xứng làm thê thiếp của Vương?

-Vương xứ này văn võ song toàn, mỹ nhân như mây trên trời. Vương có trong tay ba nghìn nữ nhân trung thành song không để ai vào mắt. Tuy nhiên, làm tì nữ hầu cận Vương cũng không thiệt, Triệu công tử biết vì sao không?

Triệu Trung lắc đầu, Lâm Minh Tự giảng giải:

-Hoa quốc của Triệu công tử, nữ nhân chẳng có danh phận, có khi là trang sức, là quân cờ. Thiên Đức nữ nhân ngang hàng với nam nhân, đó là cái khác lạ. Vương ưu ái nữ nhân, nếu có tài năng lại càng cảm mến. Triệu công tử ở lâu sẽ biết, nhiều vị trí quan trọng ở Thiên Đức do nữ nhân nắm giữ. Lâm Ái phi là quan coi việc buôn bán, giúp trị quốc có Nguyễn Thần phi, giúp việc quân có Đại Thắng Phạm Hoàng hậu. Họ đều là nữ tử không tầm thường, tuyệt đối đừng xem thường họ. Công tử dâng em gái làm thiếp mà Vương không nhận còn vì nhiều lẽ, chi bằng xúi tiểu thư một mực xin theo hầu, nếu có tài năng và nhan sắc, trước sau gì chẳng được chỗ tốt. Vương trọng dụng nhân tài, thương đàn bà con gái, không ưng việc gả bán nữ nhân, thậm chí cấm tiệt. Có nghĩa, Triệu tiểu thư nguyện lòng tự nhiên sẽ khác.

-Ta chỉ lo muội muội thiệt thòi.

-Mấy năm trước ta cũng lo như công tử vậy, bây giờ thì khác. Muội muội của ta hồi đó đặt cược vào Vương, tự hiến gia sản tích cóp, quyết chen chân mới có vị trí như ngày nay đó. Công tử dâng bạc vàng mà Vương không nhận, lại cho công tử thêm thóc gạo, công tử phải ngẫm chứ. Phàm xưa nay kẻ không màng tiền tài, địa vị chỉ còn mỗi mỹ nhân. Mỹ nhân nhiều, bản thân Triệu tiểu thư phải trội hẳn may ra. Còn như Triệu công tử muốn an phận thì không cần bận tâm, công tử không có ý phản nghịch cứ kê cao gối mà ngủ.

-Ta trốn đến đây là kẻ thất thế, nào còn gì nữa mà ôm mộng xưng bá. Chỉ lo một mai kẻ thù tìm đến tận cửa, Vương đem bọn ta giao nộp, bởi thế ta mới cần đảm bảo.

-Công tử, công tử đừng thấy Vương trẻ mà dễ bắt nạt. Thư thả ta kể công tử nghe đầu đuôi. Công tử muốn gì cứ đề đạt thẳng thắn, còn như Vương thu nhận công tử là dân Thiên Đức rồi, kẻ nào đến đòi người tự nhiên sẽ là địch nhân. Vương là người dễ nói chuyện song không dễ doạ.

-Đại Vũ rất mạnh và hung bạo.

Lâm Minh Tự chép miệng:

-Vậy phải xem ai mạnh hơn ai. Quân Thiên Đức một người địch được hai, ba.

-Ta thấy thuỷ binh của họ lèo tèo vài thuyền nhỏ, ta cho thuyền chiến của ta cũng vì muốn góp chút công sức. Trang bị như vậy sao chống được Đại Vũ hùng mạnh?

-Công tử cho thì họ nhận, đó là điều tốt. Ta sống đủ lâu để hiểu, đôi khi cái ta nhìn thấy không phải cái ta thực biết. Vùng này Vương mới chiếm được hơn ba tháng nên còn đang sắp đặt. Thuỷ quân Thiên Đức hãy còn ở đại bản doanh, ta chẳng rõ quân họ bao nhiêu nhưng…

Lâm Minh Tự vì tình đồng hương, thuật đầu đuôi mọi chuyện cho Triệu Trung. Triệu Trung nghe xong bèn gọi em gái đến bên phân rõ thiệt hơn phải trái, đảm bảo ngày sau gia tộc có chỗ nương nhờ vững chắc.

Sáng hôm sau, Chương và Duệ quay về An Sơn phủ. Ba quân tướng sĩ theo gót từ lều soái. Triệu Nhã Lâm vận y phục gấm lụa, quỳ gối chờ sẵn ngoài cổng doanh. Chương đi qua một quãng đành dừng chân, thở dài rồi quay bước trở lại. Đứng cạnh chỗ Triệu Nhã Lâm.

-Nói với cô ấy ta đã thuận theo mọi mong muốn của Triệu Trung, cho đất, giữ quân, cho thêm cả lương thảo rồi còn muốn gì nữa? Đất Vạn Xuân này không có lệ cống nạp đàn bà con gái, bảo cô ấy hãy về đi.

Một văn nhân thuật lời của Chương, Triệu Nhã Lâm vẫn cúi đầu đáp. Văn nhân dịch lại:

-Triệu Trung cả giận vì Triệu Nhã Lâm không vô tích sự, đuổi cô ấy đi. Cô ấy không còn biết đi đâu nên khăn gói quỳ ở đây từ sớm xin làm tì nữ nâng khăn sửa túi cho Vương, xin Vương thu dụng. Nếu Vương không thu nạp, cô ấy chỉ còn đường chết mà thôi.

Chương giậm chân bực dọc:

-Trò này chắc chắn Lâm Minh Tự bày cho Triệu Trung, định gạt ta ư? Nói với cô ấy đừng quỳ ở đây vô ích. Hãy ngoan ngoãn về thuyền rồi đến Tam Hưng khai khẩn.

Văn nhân dịch lời Chương, Triệu Nhã Lâm dập đầu tạ ơn rồi lui. Chương thở phào nhẹ nhõm, bất thần Nhã Lâm rút lấy đoản đao của một binh sĩ toan đưa lên cổ, binh sĩ phản ứng mau lẹ, chặt mạnh vào cổ tay Triệu Nhã Lâm, thanh đao rơi xuống.

Triệu Nhã Lâm có ý dùng tay còn lại nhặt thanh đao nhưng nữ binh Đường Vỹ đã kịp tiếp cận khống chế.

-Thật thì quá giả mà giả thì quá thật.

Chương than thở với Duệ rồi bước đến gần Triệu Nhã Lâm, nói:

-Ta xưa nay vốn không thích người ta dùng nữ nhân phục vụ mưu đồ riêng, dù tốt hay xấu. Em hà cớ gì phải làm vậy, sinh mạng cha mẹ cho, sao làm thế được?. Bây giờ ta không thu nhận, ba quân nói ta không thương hoa tiếc ngọc, mà thu nhận em, ta cảm thấy ấm ức trong lòng.

Triệu Nhã Lâm nghe thông dịch xong, mắt đẫm lệ đáp:

-Là do em nguyện lòng mong ngài thu nhận em làm kẻ hầu sớm hôm phục dịch ngài hòng báo đáp ơn thu dụng gia quyến. Ý nguyện nhỏ ấy không thành, em nào còn vương vấn gì nữa, em xuống cửu tuyền theo mẹ cha sẽ tốt hơn.

Chương biết trúng một kế giản đơn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Ban nãy Chương nhìn thấy đông tác trộm đao của Nhã Lâm rất nhanh nhưng toan xuống tay lại hớ hênh, chậm một nhịp đủ để bị tước vũ khí, có thể thấy cô gái họ Triệu bản lĩnh không vừa dù vẻ ngoài yểu điệu thục nữ. Binh sĩ xung quanh ngó mỹ nhân rớt nước mắt, ai nấy đều thương cảm. Lão tướng Đoàn Thượng lại gần thì thào:

-Nếu chả phải mỹ nhân ta cũng mặc lòng, có điều tuyệt sắc giai nhân chỉ xin làm tì nữ chả lẽ Vương hẹp hòi đến thế?

Chương lắc đầu, cười khổ:

-Biết bẫy mả vẫn dính bẫy, thật đúng là… chú Thượng ơi, chả lẽ chú không nhận ra ẩn ý của bọn Triệu Trung sao?

-Sao mà không biết, họ muốn dâng mỹ nhân cho Vương để ngài che chở, Vương không nhận là phụ lòng người ta. Cô gái này thân thủ không vừa, giữ lại làm quân vệ cũng nào thiệt gì. Vương có ba nghìn nữ nhân trung thành, nay thêm một cũng chẳng tính là nhiều.

-Chú nhìn thấy ánh mắt của Duệ chưa? Nhìn thấy chưa?

-Thấy thì đã sao? Hừ… thu nhận tì nữ, quân vệ chứ có nạp thiếp đâu? Nạp thiếp đã sao? Tiên vương năm xưa có đến hơn chục phi tần tính ra còn ít. Vương một mai là vua cũng phải lập tam cung lục viện thu nhận mỹ nhân tài sắc trong thiên hạ chứ.

-Chú nói thì hay.

-Ta mê tửu không mê sắc, tuổi cũng ngoài tứ tuần chỉ thích bạn đối tửu. Vương còn trẻ khoẻ, tranh thủ chứ.

Chương thở dài, gọi thông dịch lại gần bảo:

-Nói với cô ấy sau này gặp ta đừng có quỳ như vậy. Nếu cô ta nguyện lòng, ta sẽ thu nạp làm nữ thân quân chứ ta không có tì nữ. À, bảo cô ấy ta có lời khen thân thủ không tệ.

Triệu Nhã Lâm nghe thông dịch thuật lại liền mặt rạng mày rỡ, chạy đến trước mặt Chương cúi đầu nói gì đó, đại ý tạ ơn. Đoạn ôm tay nải theo sau Chương và Duệ.

-Anh vẫn cứ là yếu lòng trước mỹ nhân. - Duệ ghé tai Chương. - Công bằng mà nói, dung nhan của cô ấy xứng danh thiên hạ. So với chị Uyển Như một chín một mười.

-Ai cũng có chỗ nhược. - Chương chép miệng.

-Em mong anh tỉnh táo, luôn luôn.

-Ồ, em không ghen ư?

Duệ cười:

-Để làm gì? Chỉ cần trong lòng anh có em là đủ. Bậc quân vương mỹ nhân nhiều như lá trên cây, em chỉ là một chiếc lá, nếu may được sủng ái đã là tốt rồi, đòi hỏi làm gì cho quá phận.

-Anh nghe sặc mùi trách móc đấy. Thôi, chuyện ấy dẹp sang một bên vậy.

Bọn Chương lên thuyền về An Sơn phủ, về đến nơi, Duệ gửi thư báo tin cho ba bà bụng mang dạ chửa, thư có đoạn “Sơn nữ Lê Chân là môn đệ chẳng cần lo, mỹ nhân Hoa quốc họ Triệu nhan sắc hơn người, thân thủ không tệ, được nhận vào quân vệ, thật đáng lo lắm thay.”

Về phần Triệu Nhã Lâm, cô nàng quyết chí học tiếng. Đành rằng Triệu Trung bảo Nhã Lâm làm vậy song trong lòng cô gái tuổi đôi mươi, thực cũng cảm mến Vạn Thắng vương lắm.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều