Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 283: Anh em họ Vương



Gia nô Vương gia trang đến trại binh của tướng quân Đại Bộ. Đại Bộ nghe tin Vương gia trang bị một nhóm quân Thiên Đức tập kích bèn hỏi đi hỏi lại ba gia nô về quân số tấn công. Gia nô thứ nhất đáp:

-Thưa tướng quân, chừng hai trăm nữ nhân, nam nhân chỉ hai chục đứa không hơn.

Gia nô thứ hai cưỡi ngựa đến sau một lúc, đáp:

-Nữ nhân không vận y phục màu vàng, quân số quả thật chỉ hai trăm người. Chúng không thuộc lối của trang nên tôi mới đến được. Vương đại nhân muốn ngài ứng cứu, đại nhân sẽ nống ra đánh giết.

Gia nô thứ ba đến ngay sau đó cũng nói y hệt, Đại Bộ khẳng định chắc nịch:

-Nữ nhân ắt là quân Thần Vũ, đám đàn bà con gái ấy không vừa. Nếu chúng chỉ có chừng đó, chúng ta nội công ngoại kích ắt túm được.

Nghĩ vậy, Đại Bộ kéo hết quân rời trại, ba chục kỵ binh cưỡi ngựa đi tiên phong, bộ binh theo hai hàng dọc nối đuôi nhau chạy bộ, cờ xí phấp phới. Đại Bộ là tướng quân chỉ huy quân đồn trú ở Phượng Sơn được hai tháng. Đại Bộ chưa từng giao chiến với quân Thiên Đức, nửa muốn đánh, nửa băn khoăn khi phải đối mặt với thứ thần khí chết người. Song Đại Bộ tin rằng với năm trăm quân dưới quyền, cùng hơn bốn trăm gia nô của anh em nhà họ Vương sẽ dư sức đè bẹp quân Thiên Đức. Sứ tướng từng bảo, vũ khí của quân Thiên Đức sau khi phát nổ phải ngưng một quãng thời gian đủ để áp sát. Như vậy, 5 chọi 1 nhất định sẽ thắng.

Đại Bộ dẫn quân ngang qua Bến Tắm, đội hình dài đến hơn trăm trượng, đột nhiên có mấy ống tre từ bên cánh tả, sau những bụi cây, ném vào đám quân cầm cờ đi ngay sau kỵ binh. Cùng lúc ấy, phía cuối hàng quân cũng bị ném hàng chục ống tre già. Quân tiền, quân hậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã vong mạng đến hai chục người, bị thương một số.

Đại Bộ hoảng hốt ghì cương chiến mã, quay nhìn sang bên tả thấy quân Thiên Đức xuất hiện sau những lùm cây, bụi cỏ, gò đất khai hoả. Binh sĩ của Đại Bộ kinh hãi, chạy dạt về bên hữu, nhiều kẻ hốt hoảng rơi tõm xuống mương nước. Bấy giờ quân Thiên Đức mới gọi hàng. Đại Bộ cuống cuồng thúc ngựa chạy về phía trước bỗng người lẫn ngựa ngã vật xuống vì bị trúng liền một lúc mấy viên đạn do một nhóm quân Thiên Đức phục sẵn phía trước bắn đến.

-Xuống ngựa! Mau lên!

Đám kỵ binh vội làm theo, lập tức bị trói hết lượt. Bộ binh cũng chung số phận, kẻ nào kẻ nấy vứt gươm giáo ngồi thụp xuống giơ tay chịu trói. Mấy chục kẻ lóp ngóp dưới mương bị gọi lên cũng chung số phận.

Đại Bộ tử trận cùng hơn sáu chục binh sĩ.

Lý Kế Nguyên lấy giáp trụ của Đại Bộ mặc vào, phân nửa quân sĩ Thiên Đức cũng lấy áo của quân Vũ Ninh vương vận bên ngoài, mau chóng kéo thẳng đến Vương gia trang. Tù binh bị áp giải đi sau cùng xác những kẻ xấu số.

Lý Kế Nguyên thúc quân áp sát bọn Phạm Thu Vân đang vây ở cửa Nam của trang, hai bên hò hét đánh nhau, bọn Phạm Thu Vân giả vờ chạy toán loạn. Vương Chí Linh ở trong trang thấy vậy bèn cưỡi ngựa dẫn gia nô xông ra.

Vương Chí Linh bất đồ giật mình khi đến gần, nhận ra không phải Đại Bộ dẫn quân đến. Biết trúng kế, Vương Chí Linh thét gia nô quay lại trang nhưng không còn kịp nữa. Lý Kế Nguyên dẫn ba chục kỵ binh vòng qua đám người nhốn nháo chặn trước cửa trang. Bọn Phạm Thu Vân bấy giờ mới chạy ngược trở lại, chả mấy chốc anh em Vương Chí Linh bị quây tròn không có đường thoát thân.

-Vương Chí Linh nghe rõ, quân của Đại Bộ đã bị bắt sống. Vạn Thắng vương muốn chiêu dụ ngươi, ngươi hạ giáo quy hàng sẽ được trọng dụng.

-Bọn Thiên Đức chúng bay dùng quỷ kế, Chí Linh này không đời nào hàng chúng bay.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Con chiến mã của Vương Chí Linh trúng mấy viên đạn quỵ xuống. Vương Chí Linh ngã lăn ra. Lý Kế Nguyên cất giọng oang oang:

-Trừ ngươi và đám gia nô nào khó gì, Vương muốn thu dụng ngươi. Còn như ngươi cứng đầu thì số phận cũng như Đại Bộ mà thôi.

Thêm vài tiếng súng nổ chỉ thiên, gia nô của Vương Chí Linh vứt hết đao kiếm cung nỏ xin hàng. Lý Kế Nguyên nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt anh em họ Vương ôn tồn:

-Vạn Thắng vương muốn dùng ngươi, ngươi theo Vạn Thắng vương chẳng tốt hơn Vũ Ninh vương ư? Vũ Ninh vương dăm lần bại trận dưới tay Vạn Thắng vương, một mai Vũ Ninh vương bị diệt, ngươi có muốn theo Vạn Thắng vương cũng khó.

-Bọn ta đã thua rồi, nếu Vạn Thắng vương tin dùng thì ta sẽ phục vụ ngài ấy.

-Được! - Kế Nguyên nói. - Các ngươi chờ một lúc, Vạn Thắng vương sẽ đến.

Chương chắp tay sau lưng bước vào gia trang, Vương Chí Linh dẫn lối Chương đến ngôi nhà mái ngói năm gian hai trái, cột kèo sáng bóng. Anh em họ Vương mời Chương ngồi lên sập gụ, dâng trà rồi đứng hầu bên hữu. Chương hỏi nhân khẩu trong trang, Vương Chí Linh thưa:

-Dạ bẩm ngài, già trẻ gái trai tổng cộng một nghìn hai trăm lẻ tám người ạ.

Phạm Thu Vân bảo người đem vào một thùng vải lụa, hai khay bạc. Chương nói:

-Đây là quà ta tặng ông và đền bù sinh mạng hơn chục gia nhân. Từ bây giờ trở đi ông không phải cống nạp cho Vũ Ninh vương cái gì cả, dân vùng này miễn thu thuế hết năm sau. Ông có chịu không?

-Đội ơn ngài tha không giết mà lại ban thưởng, Vương gia trang bây giờ là của ngài, tính mạng anh em tôi cũng vậy.

-Ông lo hậu sự cho Đại Bộ và binh sĩ của ông ta xong xuôi, mấy hôm nữa ông cho người đến tiếp quản quân doanh của Vũ Ninh vương trấn ở sông Kinh Sư.

Vương Chí Linh khẽ giật mình, vội thưa:

-Bẩm ngài, nơi ấy binh mã của Vũ Ninh vương có đến hơn nghìn tinh binh do Đại tướng quân Đàm Khoan thống lĩnh. Họ rất mạnh.

-Ta nhận thiện ý của ông nhưng cứ y lời ta dặn. Vùng này ta tạm giao cho ông cai quản, Vũ Ninh vương có khởi binh thảo phạt ông thì quân Thiên Đức sẽ đánh bại ngay. Hàng ta thì sống, chống ta chỉ có vong mà thôi.

Bốn anh em họ Vương cúi đầu tạ ơn, ngỏ ý muốn làm tiệc thết đãi song Chương nói việc quân cần kíp, hẹn khi khác. Trước khi rời khỏi trang, Chương bảo Vương Chí Linh:

-Vì ông theo ta, ông nên cử vài người hay chữ ở vùng này về Thiên Đức học luật lệ. Ta không cần ông đưa con cái sang đó, ta không có ý định giữ người làm tin.

-Tạ ơn Vương, bầy tôi sẽ chọn ra năm chục người hay chữ đưa sang Thiên Đức học luật lệ ạ.

Chương rời đi rồi, Vương Côn Sơn mới hỏi Chí Linh:

-Sao hắn ta lại rộng lượng như vậy?

Chí Linh khẽ rùng mình:

-Vì hắn quá mạnh, trong mắt hắn… anh em ta chỉ là con sâu cái kiến. Hắn muốn ta thần phục và xem ta có thực lòng hay không.

-Anh tính sao?

Vương Chí Linh cười mà như mếu:

-Một là bỏ trốn khỏi nơi này, hai là theo về với hắn, ba là chết.

-Hắn là thần thánh phương nào mà ung dung tự tại đến vậy chứ?

-Hắn không để ta vào mắt. Cái thôn trang bé tẹo này chẳng đáng cho hắn phẩy tay. Thời thế khác đến nơi rồi, hắn mạnh nhưng không lạm sát, theo hắn chắc sẽ còn chỗ tốt.

Trên đường rời khỏi Vương gia trang, Lê Chân thắc mắc:

-Thưa thầy, thầy hàng phục được họ rồi sao không bắt gia quyến của họ làm tin?

-Để làm gì? Ta đâu thừa gạo mà nuôi họ chứ.

-Em sợ bọn họ sẽ trở giáo.

-Nếu họ lựa chọn như thế, ta sẽ cho binh đến dọn dẹp sạch Vương gia trang. À… tay Vương Chí Linh đó tuổi cũng ngoài ba mươi, hắn đủ khôn để biết phải làm gì.

-Thầy dạy em cách bài binh bố trận được không ạ? Thầy không biết võ nghệ mà đánh bại được trăm kẻ một lúc. Em nghe chị Thu Vân bảo vậy, các chị khác cũng nói thế.

-Em phải học nhiều vào, đặng sau này còn giúp ta cai quản làng của em chứ.

Vương Chí Linh quả thật đủ thông minh để biết phải làm gì. Hơn chục ngày sau, năm chục văn nhân được Linh cử sang huyện Thuận Thiên gặp Ngô Miên Thiệu. Thiệu thu nhận, cho tất cả đi học chung trong một lớp. Trong số văn nhân ấy, có 11 người là con cháu của bốn anh em họ Vương.

Công việc còn lại mà Chương cần phải làm, là việc chính, nhổ hai trại thuỷ và một trại bộ binh của Vũ Ninh vương ở sông Kinh Sư và trong quân bản bộ, chẳng có ai gốc Vũ Ninh là có lý do cả.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều