Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 29: Đền Linh Sơn thần nhân




Được già nửa quãng đường men theo bờ sông, Duệ hỏi Chương:

-Em nghe bảo anh Chương là Nho sinh, là thầy của đám trẻ chăn trâu?

-Chúng nó gọi linh tinh đấy, Duệ đừng tin.

-Hôm nọ anh Chương đọc sách, anh biết chữ ắt là thầy. Anh Chương viết chữ đẹp quá, con trai viết chữ đẹp hẳn là có mười hoa tay?

-Tôi chỉ có tám! - Chương ngoái lại vừa cười vừa đáp. - Nên làm việc gì cũng hỏng cả.

-Anh Chương có thể dạy chữ cho em được không?

-Duệ thích học thì tôi dạy, nhìn Duệ thông minh như vậy sẽ học mau thôi. Em Nguyệt con gái bà Cả Ngư đã đọc thông viết thạo rồi, tuy chữ chưa đẹp nhưng luyện tập chăm chỉ sẽ mau tiến bộ.

-Em cũng muốn học.

-Được, nhưng học phí của tôi cao lắm.

-Học phí?

-Ý là tiền công ấy mà.

-Em có tiền.

Chương ngoái lại nhìn Duệ, hơi chau mày.

-Tôi nói đùa vậy thôi, nhìn quần áo Duệ mặc hẳn cũng không phải gia cảnh khốn khó. Hồi trước, tôi có hứa cho em Nguyệt làm lớp trưởng nên nếu Duệ học thì phải nghe lời em ấy mỗi khi học.

-Lớp trưởng là gì ạ?

-Kiểu như người sẽ thay tôi quản lớp học ấy. Mấy anh lính kia đều biết chút ít chữ, Duệ ở làng Vạn không học hả?

-Em bận nên không học.

-Nói chung biết chữ thì tốt, rất nên biết. Giáo dục là nền tảng phát triển của đất nước đấy, nếu Vạn Xuân này nhiều người biết chữ thì sẽ lớn mạnh. Hồi tôi còn nhỏ, thầy tôi hay bảo tri thức là sức mạnh. Mà cái chữ đang dùng ở Vạn Xuân không phải của người Vạn Xuân, phải tự tạo ra chữ riêng mới được.

-Chữ của anh Chương là chữ của trời ư?

-Không, đấy gọi là chữ Quốc ngữ, tôi cũng là người đi học chứ chữ ấy không phải của tôi. Vạn Xuân đang dùng chữ Hán, một loại chữ tượng hình, còn Quốc ngữ là chữ tượng thanh.

-Nhà anh Chương có mấy người?

-Bốn, gồm cả tôi. Tôi có một em gái mới mười lăm. Còn Duệ?

-Bố em mất lúc em hai tuổi, mẹ em mất bốn năm trước.

-Chia buồn với Duệ nhé.

-Bố mẹ anh Chương vẫn khoẻ chứ ạ?

-Lúc tôi đến đây thì bố mẹ tôi vẫn khoẻ, bây giờ… tôi cũng mong như vậy. Mấy hôm vừa rồi nếu tôi có làm khó gì Duệ mong Duệ bỏ qua cho. Tôi không khéo ăn nói với con gái.

-Anh Chương có vợ hay… hay ý trung nhân chưa?

-Tôi còn chưa làm được trò trống gì nếu lấy vợ thì khổ người ta.

-Anh Chương từng mến cô gái nào chưa?

-Tôi chưa.

-Anh kén chọn à?

-Do tôi chưa gặp người nào tôi thích. Người xưa bảo gái tham tài, trai tham sắc mà tôi thì không có tài nên cứ từ từ.

-Ở Vạn Xuân này rất nhiều con gái đẹp, anh lại biết chữ nghĩa đã hơn hẳn vạn người. Nếu anh Chương dùng tài của anh giúp đất nước thì sợ là anh từ chối không hết.

-Duệ đừng làm thuyết khách. Tôi chả thể giúp gì được cho ông Tả Đô đốc kia, đánh nhau cần người là phải nhưng bớt một kẻ như tôi cũng chả hại gì.

Duệ cảm thấy trong lời của Chương có gì đó buồn kể từ khi nhắc đến cha mẹ, điều này khiến Duệ chợt đồng cảm.

-Em nghĩ anh Chương sẽ giúp được.

Duệ nghĩ nên nói với Chương chuyện hệ trọng trước để khi gặp Tả Đô đốc đỡ thời gian. Một khi đưa được Chương về làng phải tìm cách giữ lại, giữ bằng cái tâm mới bền. Với người như Chương, nếu dùng vũ lực thì anh ta sẽ chống, ánh mắt của Chương lúc sớm đã cho Duệ biết như vậy.

- Như em biết thì Tả Đô đốc đã chờ anh mười bốn năm, đúng hơn cả cả làng Vạn và không chừng là đất Vạn Xuân này. Anh Chương là người sáng dạ, hẳn tự biết vì sao Tả Đô đốc lại mong anh đến vậy.

-Duệ đừng có tâng bốc, tôi không dễ lừa đâu.

-Làng Vạn có sấm truyền hơn chục năm nay, lời sấm ứng nghiệm vào anh. Chả giấu gì anh Chương, người làng em cả chục năm nay đã tìm khắp vùng, cách đây khoảng bảy tháng thì thiên tượng báo hiệu chuyện lạ.

Chương bật cười, cậu cũng hay nghe bạn thân kể xưa kia người dân hay tim vào những lời sấm, mà những lời sấm ấy đều phục vụ mục đích chính trị cả.

-Em nhớ là dạo ấy gần rằm, sấm chớp giật đùng đùng, sét đánh trúng cây đa cổ thụ, gần đây tinh tượng có sự lạ ở mé này nên nhờ vậy mà tìm ra anh.

Chương chỉ gật gù chứ không đáp, Duệ đoán Chương không tin nhưng cô không giải thích thêm bởi cô chỉ cần làm đến vậy. Phần còn lại đều trông chờ vào cha, song cô có lòng tin tuyệt đối rằng Chương sẽ giúp dựng lại cơ đồ như những gì cha cô từng nói trước khi cô đi.

Thiên Gia Bảo Hựu quân thiếu kẻ sĩ về dưới trướng, chỉ cần có nhiều kẻ sĩ ắt sẽ đổi vận. Duệ hiểu điều này. Duệ cũng biết bản thân cô là phận nữ, dù có tài đến mấy cũng không thể có chỗ đứng trong quân một khi quân lớn mạnh. Vạn đàn ông sao nghe kế của đàn bà? Nếu Chương thật sự có tài, chả mấy mà làng Vạn trở mình.

Trước đây cha và những người khác, gồm cả Duệ, đều nghĩ quý nhân là một tiên sinh trên thông thiên sử, dưới hiểu nhân luân hoặc là một võ tướng sẽ khiến đất bằng dậy sóng. Song từ lúc Khuông Vạn Thái sư mách thì mọi người mới nghĩ khác.

Người đang dắt ngựa bây giờ đúng là văn không ra văn mà võ chả ra võ, liệu sẽ làm thế nào để thu hút kẻ sĩ và những anh em ở làng nể phục đây?

Cây đa cổ thụ đã hiện ra trong tầm mắt, vậy là đã gần về đến. Duệ liền giới thiệu thêm cho Chương về làng Vạn nhưng chỉ thấy Chương ậm ừ khiến Duệ chưng hửng.

Tin Duệ về cùng với Chương được cấp báo khắp ba làng Vạn trong chưa đầy nửa khắc. Bà Dung đang ngồi dệt vải liền bỏ dở công việc theo chân Phạm Thị Ngọc, một trong năm cô Ngũ Vạn tinh sa chuyên tâm dệt vải. Ngọc bằng tuổi Xuân nhưng ít khi tham gia vào việc chung của làng, cả ngày cô chỉ quanh quẩn quanh khung cửi.

Ngọc cùng bà Dung nhanh chân nhắm hướng cây đa cổ thụ vừa đi vừa chạy. Muốn vào làng Vạn ắt phải qua chỗ này.

Gần cây đa có đền thờ Linh Sơn thần nhân, cạnh gốc đa có một túp lều nhỏ che nắng che mưa làm chốt gác. Bà Dung và Ngọc chọn một chỗ kín đáo sau lùm cây, cả hai người đều tò mò muốn thấy dung mạo của người trong lời sấm truyền xôn xao trong làng mấy ngày nay. Từ hôm trở về từ Đường Vỹ, bà Dung thấy con gái ra vào thơ thẩn, hay ngồi bên cửa nhìn xa xă trong khi ngày thường Thiên Bình rất hoạt bát.

Bà Dung đoán con gái đã tương tư nên khéo gợi chuyện và bà nhận ra rằng con gái đã phải lòng chàng trai tên Chương ở Đường Vỹ. Thiên Bình say sưa kể về chàng trai ấy, có chuyện con gái bà kể đến dăm lần và lần nào cũng hào hứng. Nét mặt Thiên Bình khi nhắc đến chàng trai ấy bỗng trở nên rạng rỡ hẳn.

Bà Dung bất ngờ khi chàng trai thuận tay phải, ngô không ra ngô chỉ mới hai mươi tuổi và cao đến năm tấc chứ không phải một võ tướng hoặc một lão tiên sinh tóc bạc râu dài.

Thiên Bình mân mê thứ thần khí được tặng, ngủ cũng cầm, ăn thì để bên cạnh. Bà Dung đã cầm thử, đúng là thứ ấy rất nhẹ, lại có thể dài ngắn tuỳ ý. Thiên Bình nhắc đi nhắc lại rằng ở Vạn Xuân chỉ riêng Bình có thứ này, nhẹ nhưng cứng hơn sắt.

Bà Dung vẫn nhớ như in lời tiên vương căn dặn năm xưa, ngay việc gặp được bà và Phạm Tu cũng do một tay thần nhân sắp xếp. Nay thần nhân cho lời sấm, ắt hẳn có liên quan đến con gái Thiên Bình. Khi biết chàng trai kia mới hai mươi, điều đầu tiên bà Dung nghĩ đến ấy là… liệu đó có phải duyên trời sắp đặt?

Tiên vương có nói, cơ nghiệp sau này thuộc về họ Lý hay họ Phạm đều được, chỉ cần dân chúng được ấm no, hết nạn binh đao. Thiên Bình là nữ nhi, không thể làm vua nên con rể nhất định phải chọn kỹ, là người kinh bang tế thế, tài thao lược, một lời hiệu triệu được muôn dân.

Liệu chàng trai Thiên Bình nhắc đến có làm được đại sự hay không?

Bà Dung và Ngọc nhìn nhau khi thấy Duệ ngồi trên ngựa còn chàng trai lạ mặt, ăn vận kỳ lạ dắt ngựa. Điều này trái với lẽ thường.

-Cái Duệ thu phục được anh ta rồi bác ạ.

-Lạ nhỉ? Sao cậu ta lại chịu dắt ngựa cho cái Duệ?

-Bác nhìn đi, anh ta cao lớn, vận đồ có màu sắc lạ, như màu của rừng. Bác cháu mình không thể làm ra được thứ màu ấy.

-Chúng ta dùng dép làm từ tre, mây hoặc bện rơm còn cậu ta, cháu nhìn xem… đó có phải làm từ vải không?

-Một bộ chiến y, đây đích thị là thần nhân đưa đến bác ạ, cháu nghĩ thế. Nhìn dáng dấp thế kia thảo nào cái Bình nhà mình lại mê mệt.

-Mắt cháu tinh, cháu nhìn xem cậu ta liệu có dáng vẻ gì của một bậc đế vương không?

-Cháu có phải thầy xem tướng số đâu hả bác. Nhưng bác ạ, thực lòng thì trông anh ta có dáng dấp nho nhã.

Ngoài bà Dung và Ngọc nấp sau một lùm cây thì hàng chục, hàng trăm cặp mắt khác cũng đang dõi theo nhất cử nhất động của chàng trai làng Đường Vỹ. Họ đều chung một câu hỏi và chưa thể lý giải được cớ sao một đấng nam nhi họ đợi chờ lại cam tâm dắt ngựa cho Duệ. Có khi nào anh ta thua trí của cô gái làng Vạn rồi không? Nếu vậy thì còn trông mong gì đây?

Gần đến đền thờ, bà Dung thấy chàng trai quay lại nói gì đó rồi Duệ xuống ngựa. Nhìn phong thái của Duệ cũng như hiểu biết của bà về cô thì rõ là Duệ đang nghe theo sự sắp đặt của chàng trai. Cậu ta đưa lại dây cương rồi một mình đi vào đền thờ khuất dạng.

-Bác Dung, bác nhìn kìa!

Nhìn theo hướng Ngọc chỉ, bà Dung kinh ngạc khi bầu trời vừa mới đó trong xanh mà mây đen từ đâu đang kéo đến rất nhanh. Thấy bà Dung đứng không vững, Ngọc vội đỡ bà.

-Sao thế bác?

-Thần… thần nhân hiển linh!

Ngọc dáo dác nhìn quanh nhưng cô chẳng thấy ai. Trong khi ấy bầu trời dần xám xịt, lùm cây trước mặt và cỏ cây xung quanh nơi Ngọc đứng khẽ lay động.

Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.