Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 317: Cố nhân đối mặt



Nhắc chuyện mấy mươi Thân Vệ quân bí ẩn bặt vô âm tín từ trước Tết.

Bởi Lâm Minh Tự chuyển cơ nghiệp về Ninh Hải, Lâm Chí Hoà ở lại Lâm gia phủ cùng mấy bà vợ cùng dăm đứa con tuổi niên thiếu. Gia nhân trong Lâm gia phủ lần lượt đến Ninh Hải, chỉ còn vài chục tráng niên hôm sớm phục dịch Lâm lão gia. Họ chẳng ai xa lạ, chính là những Thân Vệ quân do Chương cử đến bảo vệ Lâm chí hoà, đồng thời đưa dần các bà thiếp cùng của nả biến mất với lý do… Lâm gia phủ hết thời. Cứ bốn Thân Vệ quân bảo vệ một bà thiếp và một đứa con của Lâm Chí Hoà rời La thành, vòng sang Tây Phù Liệt rồi theo lối ấy sang Hiến Doanh về Thừa Thiên.

Các bà và con cái đi cả, chỉ còn hơn hai mươi Thân Vệ quân phục dịch Lâm Chí Hoà. Thái uý Tô Trung Từ vốn tính đa nghi, Lâm lão gia phải diễn vở kịch trọn vẹn. Lâm gia phủ rao bán giá rẻ chẳng khó để sang tay. Lâm Chí Hoà gửi nốt số tiền ấy cho Lâm Minh Tự ở Ninh Hải, trả công cho gia nhân rồi cũng hết. Ông đuổi gia nhân đi, chỉ còn hai người tứ cố vô thân lẽo đẽo theo ông cho trọn tình trọn nghĩa.

Trong mắt dân La thành là vậy!

Đương lúc ấy, các gia nô nhận tin mật, yêu cầu cử một người đến phủ đệ của Lê Phụng Hiểu, nếu thấy cờ đỏ treo hãy vào gặp.

Phụng Hiểu có mẹ già, vợ và 4 con, Phụng Hiểu đem theo hai đứa con lớn rời thành. Hai con nhỏ, vợ và mẹ già sẽ do Thân Vệ quân đưa đi sau theo cách riêng hòng tránh rủi ro cho Phụng Hiểu. Toàn bộ thuộc hạ của Phụng Hiểu được lệnh ở lại La thành.

Trong một đêm cuối tháng 2, phủ đệ của Phụng Hiểu có lửa cháy kèm hai tiếng nổ giữa đêm khuya. Phủ đệ của Điện tiền chỉ huy sứ và Hữu Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ cũng có vài tiếng nổ đùng đùng giữa đêm khiến ai nấy thất kinh.

Các cổng thành đóng chặt trong, bách tính La thành hay tin Tả Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ thiệt mạng trong phủ đệ do thích khách ám sát, thi thể còng queo trong đống tro tàn cùng một thây khác không biết của ai. Phủ của ngài Điện tiền chỉ huy sứ và Hữu Thân vệ chỉ có năm người bị thương nhẹ.

Quan binh trong thành lùng sục suốt một ngày đêm không phát hiện được thích khách. Dựa theo tiếng nổ, Điện tiền chỉ huy sứ khẳng định quân Thiên Đức là hung thủ do muốn trả thù việc ngài Đô thống Đại nguyên soái Lý Mẫn dẫn binh đánh dẹp Thiên Đức.

Phủ đệ võ quan đương triều đồng loạt bị tấn công, võ tướng hầu cận Trữ quân bị thiệt mạng là chuyện lớn. Điện tiền chỉ huy sứ Tô Đẩu gửi tin cấp báo cho Thái uý Tô Trung Từ hòng bày rõ đầu đuôi cớ sự.

Lúc này là đầu tháng 3.

Tô Trung Từ nhận tin, chợt nghĩ bấy lâu nay quân Thiên Đức không tấn công là muốn kéo dài thời gian, tạo cơ hội cho các đội tế tác (gián điệp) nằm vùng dò la tình hình, thích sát yếu nhân tại La thành hòng gây rối loạn trong dân.

Sáng ngày 3 tháng 3, mùa xuân năm Thiên Đức thứ 31.

Bầu trời trong, xanh và cao vời vợi.

Ba quân Đông Phù Liệt và La thành dàn quân dọc bờ sông, cờ phướn rợp trời chờ đợi hiệu lệnh xuất kích. Kỳ hiệu Thái sư Tô Trung Từ màu trắng viền vàng, kỳ hiệu Tả Phó sứ Đông Phù Liệt nền đen viền trắng.

Bên bờ đối diện, ba quân Thiên Đức với súng trên tay chia thành hai khối tả hữu sẵn sàng nghênh chiến. Thiên Đức quân không dùng nhiều kỳ hiệu bằng đối phương và thời điểm này, kỳ hiệu Thiên Đức đã dùng chữ Bụt hoặc ký hiệu kèm màu sắc. Duy chỉ có kỳ hiệu “Vạn Thắng vương” vẫn là những dòng Hán tự thêu chỉ đỏ nổi bật trên nền gấm lụa màu vàng.

Chương chắp tay sau lưng đứng trên bục cao hai trượng, ngoái đầu lại, nheo mắt nhìn mặt trời đằng Tây đã lên cao nhoẻn miệng cười đắc ý. Đúng lúc ấy Phạm Thu Vân đứng bên dưới bẩm báo:

-Thưa Vương! Ngài Tả Đô đốc đang đến.

Chương khẽ chau mày, chậm rãi leo xuống, miệng lẩm bẩm:

-Ông cụ sợ mất phần hay sao mà đúng thời điểm thế nhỉ?

Phạm Tu vận giáp trụ sáng choang, áo choàng đỏ chấm đất, bộ dáng có phần trịnh trọng. Phạm Quý phi Phạm Thị Ngọc Dung theo sát bên tả. Chương lấy làm lạ khi mẹ vợ xuất hiện trước trận tiền, y phục vô cùng trang trọng như thể bà đang ở trong cung vậy.

Chương ngạc nhiên hơn khi bên hữu Phạm Tu còn có Khuông Vạn Thái sư Ngô Chân Lưu và Thiền sư Sùng Phạm.

-“Quái lạ, sắp đánh nhau đến đít rồi tự nhiên các cụ các bà kéo nhau ra đây xem náo nhiệt ư?”

Hai vị cao tăng cúi chào, Chương đáp lễ. Đoạn anh hỏi Phạm Tu:

-Tả Đô đốc thân chinh đến trận tiền sao không báo trước cho cháu? Bọn Vũ Ninh chạy hết rồi sao?

Phạm Tu cười:

-Đám cắc ké vẫn chưa chịu lui nhưng sau ngày hôm nay chúng sẽ sống trong sợ hãi.

Chương búng tay đánh “tách” một cái, nói đùa:

-Chẳng bõ công cháu phải xuất bố của các đại tướng quân.

Phạm Tu chỉ biết lắc đầu cười trừ, ông nói:

-Ta năm nay gần sáu chục tuổi, chẳng còn được như lúc đôi mươi xông pha cùng tiên vương. Nay ta cùng Phạm Quý phi tiền triều và Khuông Vạn Thái sư cùng đến là để công bố một việc hệ trọng, xem như góp chút công giúp Vạn Thắng vương đánh bại Tô Trung Từ.

-Ô! Cháu không để ông già ấy vào mắt cũng như ông ta luôn coi cháu là thằng trẻ ranh ấy mà.

-Việc này hệ trọng, ta có đôi điều muốn nói, không làm mất thời gian của Vương.

Chương đứng sang một một bên giơ tay mời Phạm Tu tiến lên giữa hai hàng quân. Chương đi cạnh Phạm Quý phi hỏi nhỏ:

-Mẹ không ở nhà trông cháu ra đây làm gì? Nơi này hòn tên mũi đạn rất nguy hiểm.

Phạm Quý phi đáp:

-Mẹ có thể không tham gia bất cứ cuộc chiến nào nhưng khoảnh khắc này mẹ đã chờ đợi hai chục năm trời, trải qua bao tủi hổ cũng không nửa lời oán trách.

-Mẹ muốn nhìn mặt lão Thái sư à? Ông ấy trốn ở sau ba quân đâu có chường mặt ra cho mẹ mắng mỏ.

Phạm Quý phi húng hắng ho rảo bước thật nhanh.

Phạm Tu bước lên một mô đất, gọi với sang sông:

-Thái uý! Thái uý ngài còn sống không?

Ba quân hai bên ngơ ngác quay ra nhìn nhau, Phạm Tu thét lớn, giọng sang sảng:

-Bớ lão già họ Tô mặt dày, đừng có núp sau ba quân, lão mau bước ra đây nói chuyện.

Thái uý Tô Trung Từ bấy giờ mới xuất hiện giữa hàng quân, lọng tre trên đầu.

-Tả Đô đốc Phạm Tu đấy ư? Ông chui rúc ở xó xỉnh nào bây giờ mới thò mặt ra? Gặp lại ông, ta thật mừng. Bấy lâu nay ta cứ nghĩ bọn trẻ ranh Thiên Đức cải táng cho ông rồi cơ đấy.

-Đa tạ Thái uý đã quan tâm đến ta, ta còn phải chờ Thái uý về chầu tiên tổ, đặng thắp nén hương thơm tỏ lòng thành kính rồi ta mới yên lòng nhắm mắt.

Tô Trung Từ chỉ mặt Phạm Tu mắng:

-Lão thất phu họ Phạm kia, ta với lão không đội trời chung. Ngày hôm nay nơi bến sông này hoặc lão tử hoặc ta vong.

Phạm Tu khiêu khích:

-Vậy Thái uý có sẵn lòng đánh tay đôi với ta không? Chúng ta già rồi nhưng cũng không thể để đám trai tráng coi thường.

Tô Trung Từ nhếch miệng cười mà rằng:

-Một đám võ phu nào để ta phải bẩn tay.

Chương thấy vậy thét lên:

-Lão già họ Tô nhát chết!

Ba quân Thiên Đức bèn hô theo ngay tắp lự khiến Tô Trung Từ cả giận phải thét quân đánh trống át đi.

Chờ cho tiếng trống ngớt, tiếng hô ngừng hẳn, Phạm Tu đứng lui sang một bên nhường chỗ cho Phạm Quý phi. Đoạn ông hỏi vọng sang:

-Thái uý, ngài nhận ra ai đây chứ?

Tô Trung Từ đáp:

-Ô, đó chả phải lệnh muội bị thất sủng của ông ư? Các ngươi nhìn cho rõ, người đàn bà kia là Phạm Thị Ngọc Dung. Bà ta từng là Quý phi của tiên vương nhưng bị tiên vương ruồng bỏ, bà ta không biết để nên chẳng có hoàng nam.

Đến lượt ba quân La thành cười vang chế giễu, Chương nóng máu nhưng thấy mẹ vợ thay vì giận lại tỏ ra phấn khởi nên anh lấy làm lạ.

-Khen cho Thái uý tuy già nhưng mắt hãy còn tinh như cú vọ. Đây chính là Phạm Quý phi Phạm Thị Ngọc Dung.

Tô Trung Từ đứng bên kia sông phẩy tay:

-Hạng đàn bà thất sủng mau lui ra chỗ khác.

Phạm Tu giới thiệu thêm Khuông Vạn Thái sư xong xuôi mới hỏi Tô Trung Từ:

-Ta vốn nghe Thái uý một lòng một dạ khuông phò xã tắc, trung thành với tiên vương mà không quản ngày đêm lo lắng cho Hoàng tử Long Xưởng, liệu có phải chăng?

-Thái tử! Ông tự xưng Tả Đô đốc, một chức vụ tiên vương đã thu lại nay khi quân phạm thượng dám gọi tên huý của Thái tử. Ông già đầu mất nết, tội đáng chết, đáng chết.

-Cả đất Vạn Xuân này chỉ ở La thành mới gọi Long Xưởng là Thái tử, nếu tiên vương cho Long Xưởng giữ ngôi Thái tử kế vị thì ta nguyện tự chặt đầu trước ba quân. Thái uý, ngài có trung thành với tiên vương không?

Tô Trung Từ chắp hai tay giơ lên cao, nói:

-Tô Trung Từ này sống làm bầy tôi nhà Lý, chết làm ma nhà Lý. Lòng trung của ta với tiên vương, với vương triều chưa từng ai nghi ngờ, ta tự hào về điều đó.

Phạm Tu vỗ tay đôm đốp như thể có bao nhiêu sức lực ông đều dồn cả vào đôi bàn tay cùng vẻ phấn khích lộ rõ trên nét mặt, nụ cười trên môi. Chương không hiểu ngọn nguồn nhưng đoán hai ông già khích bác nhau cho thoả cơn nên ra hiệu ba quân vỗ tay thật lớn tương trợ. Bên La thành quân sĩ ngơ ngác rồi cũng vỗ theo nhưng thực lòng chẳng ai hiểu rõ cho lắm.

Phạm Tu cũng chắp hai tay lên trời nói lớn:

-Tiên vương anh minh chọn không lầm người, Thái uý Tô Trung Từ thực là bậc đại nhân, đại trí, đại dũng luôn cúc cung tận tuỵ phò trợ xã tắc. Thái uý một lòng một dạ với tiên vương, hạ thần vui đến nỗi không biết nói sao cho thoả. Tiên vương có bầy tôi trung thành, mẫn cán như Thái uý thật là phúc cho muôn dân.

Tô Trung Từ đứng bên kia sông giương giương tự đắc song cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

-“Lão chết bằm này chẳng lẽ đến chỉ để nói lời hay? Không đúng, ắt lão có quỷ kế.”

Phạm Tu tế trời rồi lại kể công Thái uý, Chương cho ba quân vỗ tay sau khi lời Phạm Tu vừa dứt khiến đối phương cũng phải vỗ theo. Trần đời này hình như chưa có trận tiền nào giống như thế này.

Chương đủ thông minh để hiểu Phạm Tu đang cố ý đưa Tô Trung Từ lên cao chín tầng mây để lão chẳng thể xuống được. Tuy nhiên anh chưa thực hiểu Phạm Tu dự định làm gì.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.