Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 321: Của chồng công vợ



Bầu đoàn thê tử chờ đón Chương ở cổng làng Vạn Xuân trong niềm hân hoan. Chương vui mừng giơ đón cô con gái lớn Thiên Kim nay đã ba mươi tháng tuổi, gọi bố rất sõi.

Lam Khuê và Lâm Uyển Như sắp đến kỳ sinh nở, bụng chửa vượt mặt, đi lại khó khăn. Duệ cũng chẳng khác là mấy.

Thiên Bình sinh con được hai tháng, thần sắc chưa hồi phục lại đón nhận bí mật cất giấu hai chục năm trời chẳng thể ngày một ngày hai tiếp nhận, gặp chồng có phần gượng gạo. Điều khiến Thiên Bình lo ngại, ấy là lo Chương nghĩ cô giấu thân phận. Bây giờ mọi chuyện hai năm rõ mười, cô muốn giãi bày nỗi lòng với Chương song chưa biết phải bắt đầu thế nào.

Chương hỏi thăm cụ tỉ ba cô vợ và con cái một lượt, nói dăm ba câu thương nhớ khiến các nàng tươi như hoa. Các nàng biết ý, nháy nhau lui hết lượt, để Thiên Bình và Chương có không gian riêng nói chuyện.

Thiên Bình ngồi bên đầu trường kỷ, hướng ánh mắt nhìn ra khoảng sân đầy nắng trước cửa nhà. Chương ngồi đối diện, tự pha trà, lát sau anh mới lên tiếng:

-Em đừng suy nghĩ nhiều, mẹ cũng có nỗi khổ riêng, bác Tu cũng thừa mệnh. Trước khi về, anh Bỉnh Di với anh Lượng có gặp riêng anh nói ra những gì hai anh ấy biết. Chuyện đã xảy ra 21 năm, một số người biết rõ song vì an nguy của em nên đều chôn chặt trong lòng. Hãy hiểu và thông cảm cho mọi người em ạ.

Đôi mắt Thiên Bình ngấn lệ, Chương nói thêm:

-Em vui lên mới phải, từ ngày đầu gặp mẹ, anh đã ngờ ngợ nhưng mọi người đều một mực khẳng định em là nghĩa nữ. Khốn nỗi ở làng Vạn quá nhiều người mồ côi đâm ra anh mặc nhiên nghĩ người giống người. Đáng ra anh nên đặt câu hỏi từ lâu rồi mới phải. Giờ đây thân thế của em đã tỏ, một ngày nào đó anh sẽ đưa em và các con đến viếng mộ cha.

Thiên Bình nghẹn ngào nói trong nước mắt:

-Đó… đó là tiên vương!

Chương bước đến đứng bên cạnh, lau những vệt nước mắt trên gò má của vợ rồi nhẹ nhàng nói:

-Đó là cha vợ của anh, tiên vương hay nông dân cũng chẳng khác gì nhau. Anh không vì thân thế mà yêu em ít đi hay nhiều hơn. Anh chỉ muốn em hiểu, em là vợ của anh. Anh rất vui khi biết vợ anh tìm được cha mẹ đẻ.

Thiên Bình oà khóc như một đứa trẻ, vòng tay ôm chặt lấy Chương. Chương đưa tay vuốt tóc vợ. Thiên Bình nói trong tiếng nấc:

-Bấy lâu em một mực đòi là chính thất là do tính em hiếu thắng chứ không phải vì em biết thân thế của mình. Hơn một tuần nay em ngủ không yên, em sợ anh nghĩ em có ý đồ, em… em đau khổ lắm. Em chẳng giấu anh điều gì.

Chương lặng im xoa lưng vợ, vỗ nhẹ liên hồi, mặc cho Thiên Bình vừa khóc vừa nói đứt quãng. Chương biết, chỉ khi nói ra được hết nỗi lòng, Thiên Bình mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà thôi.

-Em không cần giải thích, đừng nghĩ vớ vẩn như vậy chứ. - Sau cùng Chương nói. - duyên số sắp đặt em là vợ của anh. Cơ nghiệp này chúng ta cùng dựng lên từ vốn của cha vợ anh để lại thông qua bác Tu. Bác Tu đã kể rõ cho anh tất cả, có đôi chuyện kỳ ảo nhưng anh chẳng để tâm lắm. Em biết tại sao không?

Thiên Bình lắc đầu, tự lau nước mắt. Chương cười hiền và bảo:

-Bởi tất cả những chuyện ấy giúp anh gặp được em chứ không phải ai khác, ấy là số mệnh. Nếu cha không đưa em ra khỏi hoàng cung để em ở lẫn trong dân gian liệu anh có gặp được em không? Nếu không gặp em có khi anh giờ đây nằm sâu dưới ba tấc đất hoang lạnh chẳng ai còn nhớ đến.

Thiên Bình quả quyết:

-Em sẽ xé bỏ tờ giấy trước đây anh từng phải ký để yên lòng mọi người. Em đã hiểu lý do vì sao bác Tu và mẹ cứ mong muốn con do em sinh ra nối nghiệp anh. Em không muốn trở thành nữ hoàng, từ khi hay tin, em cảm thấy trên vai mình có gánh nặng tựa ngàn cân. Em chỉ muốn là vợ của anh, muốn giúp anh dựng đại nghiệp mà thôi.

-Mầm mống thiên hạ đại loạn cũng là do cha không chọn Long Xưởng nối ngôi dẫn đến lòng người li tán. Cha có nỗi khổ riêng của cha, cha chọn em hẳn có lí do riêng. Xưa nay bậc đế vương nào suy nghĩ như người thường.

Chợt Thiên Bình hỏi:

-Anh, anh có muốn làm vua không?

Chương phì cười:

-Làm vua có gì hay? Anh còn chẳng biết mình sẽ ở lại nơi này đến bao giờ. Với anh mà nói, điều tuyệt vời nhất là được ở trong một thôn trang yên bình với em, với Duệ, với Khuê và Uyển Như cùng các con. Làm vua liệu có được tự do? Quyền lực tuyệt đối đánh đổi bằng sự cô độc. Anh thấy bản thân mình mâu thuẫn lắm, nhưng em à. Mình muốn yên bình sẽ rất khó trong cảnh loạn lạc, chỉ có thống nhất đất nước về một mối, muôn dân hưởng thái bình và những người lính chẳng cần phải ra trận nữa.

-Em biết anh chẳng muốn đứng trên tất cả mọi người nhưng… số mệnh có lẽ đã an bài, anh từ trên trời đến nơi này cũng là do sắp đặt. Em sẽ bố cáo thiên hạ, giao quyền lại cho anh, chỉ mong anh ngày sau không ruồng bỏ em.

Chương gạt đi:

-Đừng có nói bậy.

-Ý em đã quyết rồi. Em không thể gánh trên vai trọng trách, anh mới là người được chọn, em chỉ là cầu nối chuyển tiếp giữa cha và anh mà thôi. Mẹ có nói, cha từng bảo rằng ngày sau thiên hạ mang họ gì cũng được, chỉ mong sao người đó thương bách tính, vì bách tính mà hành sự. Em đã nói với mẹ, nói với bác Tu. Hai người đều bảo rằng quyết định của em như thế nào đều sẽ tuân theo.

Chương đăm chiêu, trở lại ghế rót nước. Thiên Bình đến bên, ngồi vào lòng thủ thỉ:

-Ba quân đều nghe lệnh anh, thánh chỉ đến, anh quỳ họ mới quỳ. Nội việc đó thôi cũng thấy, uy quyền của anh bây giờ còn hơn cả tiên vương. Bác Tu có nói, đất nước chia năm xẻ bảy nhiều năm, người ta dần quên đi công ơn tiên vương. Em có là vua bà nói chẳng ai nghe, hiệu triệu nhân sĩ cũng không ai theo về. Mà nếu như trong phủ, vương lại dưới quyền vua bà về mặt chính danh ắt sinh lắm chuyện. Chị Duệ cũng bảo, 14 huyện chỉ biết dưới quyền cai quản của anh, anh khoác lên mình thêm danh xưng chỉ có lợi mà không hại. Ba quân tướng sĩ theo đó mà vui mừng. Ngày sau anh đánh dẹp các nơi dễ thần phục họ hơn. Quyền lực phải tập trung về một mối. và… em vẫn là vợ anh, vẫn là chính thất, có thiệt gì đâu?

-Xem ra mọi người đã có xếp đặt?

Thiên Bình ngả đầu vào vai Chương, thủ thỉ:

-Mọi người bàn định như vậy nhưng ý của anh ra sao mọi người đều sẽ nghe theo.

Chương thở dài:

-Làm vương đã mệt, giờ lại thêm chức vị phò mã, chẳng biết mẹ anh đẻ anh vào giờ nào. Thôi, chuyện ấy khoan hãy tính, cha có thánh chỉ cho anh đâu nhỉ?

-Tiên vương.

-Ừ thì tiên vương.

Thiên Bình đem ra một bao thư màu vàng có hình rồng ở hai mặt, mặt sau có triện đỏ đóng, mặt trước có mấy Hán tự. Thiên Bình giải thích:

-Chẳng ai biết trong này viết gì, cũng không phải thánh chỉ. Những chữ này nghĩa là gửi riêng cho phò mã và chỉ phò mã được mở ra đọc.

Chương lật hai mặt bao thư, nhăn trán:

-Liệu cha vợ anh có phải một ông thầy bói không nhỉ?

-Tiên vương chứ!

-Cũng là cha vợ, cha vợ nghe gần gũi hơn bao nhiêu.

Chương định bóc thư ra, Thiên Bình ngăn lại:

-Di nguyện của tiên vương, anh nên đọc một mình thôi.

-Ừ… đành rằng là vậy nhưng anh cũng có quyền cho vợ con anh đọc. Cái gì hợp lẽ anh nghe, không phù hợp anh còn biết đường tính. Anh muốn cả nhà ta cùng đọc. Bốn người đều là vợ của anh, đồng cam cộng khổ chẳng từ nan, cớ sao chuyện hệ trọng trong nhà anh lại đọc một mình.

-Đều theo ý anh cả. - Thiên Bình thì thào. - Nhưng em có được ưu tiên hơn chút nào không?

Chương lắc đầu:

-Anh nói rồi, chẳng có gì thay đổi sất. Giang sơn lấy được là cho bách tính, việc trong nhà đều do em quản. Mà này, lần sau đừng làm khó cô Vân, mầm mống tranh quyền đoạt vị cũng khởi nguồn từ những việc nhỏ như vậy.

-Chúng em không muốn chia anh cho ai khác.

-Tiên vương có bao nhiêu phi tần?

-Hai… hai mươi lăm.

Chương bĩu môi:

-Anh mới có 3 mà đã lo.

-Phải lo chứ.

-Đấy, làm nông dân có khi chẳng ai để tâm, ngồi trên cao cũng chẳng sung sướng gì đâu.

Hai vợ chồng thủ thỉ một hồi và tạm ngưng khi Triệu Nhã Lâm đến cửa bẩm báo, giọng còn lơ lớ:

-Thưa Vương, có thư của ông Triệu Quang Phúc gửi về ạ.

Nhã Lâm đi rồi, Thiên Bình đến cạnh huých nhẹ vai khẽ khàng:

-Bông hoa tươi mơn mởn như vậy, ánh mắt cô ấy nhìn anh rất đắm đuối mà ngót tháng trời anh không để ý. Anh không động lòng sao?

-Việc quân cơ bù đầu hơi đâu mà nhìn ngắm, xong việc anh chỉ muốn về gặp vợ con.

-Anh thật khéo miệng.

-Ồ, anh không dối nửa lời.

-Em và cô ấy, anh thấy ai đẹp hơn?

-Vợ anh đẹp nhất, chẳng có đối thủ.

Chương vừa đáp vừa bóc lá thư Triệu Quang Phục sai người đem về.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều