Từ Qua vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng ở phía trước, sắc mặt anh rất bình tĩnh, “Đang nghe điện thoại?”
“Lâm Phong.” Từ Qua đưa điện thoại đang hiển thị cuộc gọi đến cho Lục Thịnh nhìn.
Lục Thịnh gật đầu, Lâm Phong gọi điện Từ Qua, vậy cô hẳn cũng biết chuyện Trần Nhã Tĩnh mất tích, “Bây giờ đi bệnh viện.”
Từ Qua cúp điện thoại, cầm chìa khoá bước nhanh theo Lục Thịnh đi ra ngoài, “Trần Nhã Tĩnh mất tích.”
“Anh biết rồi.” Lục Thịnh ấn nút thang máy, quay đầu nhìn Từ Qua, lông mày cau lại, “Lên xe nói tiếp.”
Cửa thang máy mở ra, bên trong đầy ắp người. Từ Qua đi vào, Lục Thịnh giơ tay vòng ra sau lưng bảo vệ cô, nhấn nút đóng cửa. Không gian trong thang máy nóng hừng hực, tràn ngập đủ loại mùi, Từ Qua vuốt vuốt mũi.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, sắc mặt Lục Thịnh vẫn rất nặng nề, anh dời tay đặt trên đỉnh đầu Từ Qua. Lòng bàn tay của anh ấm áp khiến những cảm xúc ngổn ngang trong lòng Từ Qua đều bị ép xuống.
Thang máy dừng ở lầu một, Từ Qua bước nhanh theo Lục Thịnh đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi lên. Từ Qua vừa muốn nói chuyện, Lục Thịnh đã đưa một cái túi cho Từ Qua, “Cầm.”
“Cái gì thế?” Từ Qua đụng vào cái túi giấy nóng hầm hập, mở ra thì thấy là bánh mì và sữa, cô cong môi cười, “Anh ăn điểm tâm rồi à?”
“Ừ.” Lục Thịnh khởi động xe, ngoặt xe lái ra ngoài, “Chuyện Trần Nhã Tĩnh mất tích rất kỳ lạ.”
Đúng vậy, quả thực rất kỳ quái, cô ta biến mất ngay dưới mí mắt bọn họ.
“Đã tìm thấy bác sĩ trong WC, quần áo trên người bị lột, ở trạng thái hôn mê. Xét nghiệm trong cơ thể có thành phần thuốc mê, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo hẳn.” Vẻ mặt Lâm Phong nặng nề, bước nhanh theo Lục Thịnh đi lên lầu.
“Thời gian khám bệnh là bao lâu? Có camera không?”
“Có, chúng tôi vừa đi lấy rồi, có người giả mạo bác sĩ. 6 giờ 20 phút Trần Nhã Tĩnh đi vào phòng khám, 6 giờ 25 phút, trong bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy. Ở lầu một xuất hiện một luồng khói lớn, gây nên hỗn loạn, đồng chí của chúng ta liền xuống lầu xem xét. Tôi vừa mới kiểm tra camera, trong thời gian này có một bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang, đẩy một chiếc xe y tế nhỏ đi ra ngoài, Trần Nhã Tĩnh hẳn là bị nhét ở trong đó.”
Lục Thịnh nhíu mày, bờ môi mím thành một đường thẳng, sắc mặt nghiêm nghị.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Từ Qua, trông thấy đã đến hiện trường liền nói, “Đến rồi, chính là chỗ này.”
Cửa phòng khám mở rộng, bên trong có nhân viên đang kiểm tra, Lục Thịnh đi vào ngó qua một vòng rồi bước nhanh ra ngoài, sầm mặt, “Đã chặn các lối ra vào chưa?”
Bọn họ đều chủ quan, kể cả Lục Thịnh, anh không ngờ hung thủ sẽ to gan như vậy.
“Hắn đã chạy rồi, chúng tôi đã kiểm tra camera, hắn đẩy xe xuống bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, bước vào điểm mù của camera.”
Lục Thịnh bóp bóp mi tâm, “Lối ra có camera không? Quay được biển số xe không?”
“Không có, camera ở lối ra đã bị phá hủy.”
Lục Thịnh đưa tay giật mở cổ áo sơ mi, “Khói ở tầng một là thế nào? Sao chuông báo cháy lại vang lên?”
“Gây sự với bác sĩ, người nhà bệnh nhân đốt vàng mã ở lầu một, cháy lan lên bức tranh trên tường, suýt chút nữa gây ra hoả hoạn.”
Lục Thịnh đột nhiên quay đầu, “Gây sự với bác sĩ? Ầm ĩ lớn như vậy sao lại không báo cảnh sát?”
“Vốn không náo loạn lớn như vậy, bệnh viện lại đắn đo suy nghĩ. Loại chuyện này rất khó giải quyết nên họ không báo cảnh sát.” Lâm Phong nói, “Vừa nãy tôi mới đi hỏi thăm bảo vệ, buổi sáng hôm nay là bọn họ bất cẩn, mới gây ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Xác định là ngoài ý muốn?”
“Người đã mang về, lập tức thẩm vấn.”
Hiện trường không có bất kỳ chứng cứ nào, hung thủ lên kế hoạch rất chu đáo và chặt chẽ, bọn họ lại lơ là sơ suất. Kỳ thật toàn bộ quá trình không quá mười phút, chỉ với mười phút, hung thủ đã mang theo Trần Nhã Tĩnh bỏ trốn mất dạng.
“Điến bãi đậu xe dưới tầng hầm.”
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm tìm được nửa dấu vân tay, chuyện này là thu hoặc ngoài dự đoán của bọn họ, Từ Qua quan sát dấu vân tay, lâm vào trầm tư, “Dấu vân tay nhìn hơi kỳ lạ.”
“Găng tay bị mòn, hung thủ vốn đeo găng tay.” Vẻ mặt Lục Thịnh ảm đạm, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã đến chín giờ, “Về đơn vị, kiểm tra camera.”
Hung thủ ở đâu? Hắn là ai? Rốt cục hắn muốn làm gì?
class="has-medium-font-size">Trần Nhã Tĩnh bây giờ có còn sống không? Tất cả vấn đề xoay vòng vòng trong đầu Từ Qua.
Trở lại đơn vị, nhiệm vụ chính của Từ Qua là kiểm tra camera giám sát, lúc này tâm trạng của cô rất nặng nề, toàn bộ văn phòng yên tĩnh, loại cảm xúc căng thẳng này ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Lục Thịnh đứng trước bàn, khoanh tay nhìn màn hình, vẻ mặt của anh rất nghiêm nghị, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ nhìn thấy bác sĩ đi vào toilet, lập tức có một người mặc quần áo màu đen cũng đi vào. Từ Qua lập tức ngồi thẳng người, chăm chú nhìn màn hình.
Người đàn ông cao khoảng 1m75, dáng người hơi gầy, mặc đồ thể thao màu đen, đi giày thể thao màu xám. Hắn đeo khẩu trang màu đen, cúi đầu đi vào toilet. Một phút sau, một người mặc áo khoác trắng đi ra, Từ Qua nhìn chằm chằm đôi giày thể thao màu xám, lúc này hắn đã thay thế bác sĩ.
Hắn đi vào phòng khám, 6 giờ 20 phút, Trần Nhã Tĩnh bị đưa đến khám.
Trong đầu Từ Qua có một thắc mắc rất lớn, có vẻ như hắn biết trước mọi chuyện, sắp xếp xong xuôi đâu ra đó.
Từ Qua vội vàng lật tài liệu, thời gian cắt đoạn video là sáu giờ, lúc sáu giờ Trần Nhã Tĩnh còn đang trên đường đến bệnh viện, sao hắn lại biết rõ như vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn theo dõi?
Nhưng như vậy thì không đủ thời gian, hay là có người thứ hai? Hung thủ không phải một người!
“Tạm dừng camera số 3.”
Từ Qua nhấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn xem, cô khẽ giật mình, vội quay đầu nhìn Lục Thịnh, “Tiền bối Hạ Hầu?”
Lục Thịnh buông tay, vừa cầm điện thoại lên định bấm dãy số thì dừng lại, anh tắt điện thoại, ra hiệu cho Từ Qua, “Tiếp tục phát.”
Lúc Hạ Hầu Ngọc vào bệnh viện, đại sảnh đã vô cùng hỗn loạn, anh ta dừng lại một lát rồi đẩy xe lăn ra ngoài, đi đến phòng cấp cứu. Hạ Hầu Ngọc lại xuất hiện ở đây, Từ Qua giãn cặp mày ra, hi vọng là cô nghĩ nhiều.
Xem hết video giám sát, vẫn không tìm được thông tin có ích.
Hung thủ bắt Trần Nhã Tĩnh đi ngay dưới mí mắt bọn họ, Lục Thịnh thấp giọng bảo Từ Qua tiếp tục kiểm tra video giám sát, anh quay người sải bước đi ra ngoài. Lâm Phong thở dài, liếc nhìn video giám sát, chuông điện thoại chợt vang lên, anh bắt máy, nghe được hai câu thì sắc mặt trầm xuống, cúp điện thoại.
“Người nhà Trần Nhã Tĩnh tìm đến đây.” Lâm Phong đứng dậy, “Không biết phải ăn nói với họ thế nào nữa.”
Từ Qua cũng rơi vào trầm tư, phải ăn nói thế nào đây? Bọn họ có nhiều người đi theo như vậy mà để cô ta mất tích, dù bị mắng chửi thế nào, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm.
“Đã có kết quả khám bệnh của Trần Nhã Tĩnh chưa? Là bệnh gì?”
“Phòng khám bệnh xảy ra chuyện, người đã không thấy tăm hơi, vẫn chưa khám ra nguyên nhân bệnh.”
“Lúc té xỉu có quay lại không?”
“Ngay đây này.” Lâm Phong lấy đoạn băng giám sát đưa cho Từ Qua, “Đây, tôi đi trấn an người nhà Trần Nhã Tĩnh đã, quay lại rồi nói tiếp. Nhức đầu thật, đúng là muốn mạng nhau mà!”
Ai cũng không ngờ hung thủ sẽ làm chuyện điên rồ như vậy, vì giết Trần Nhã Tĩnh mà liều lĩnh dùng thủ đoạn cực đoan mang Trần Nhã Tĩnh đi.