VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 217: Người đưa tin từ hội Zalt



Kull cùng Darmil trở về nhà trọ, theo lời Turan dùng bữa tối trước. Cả hai ăn xong, ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy Turan trở về, có hơi buồn chán.

Đang lúc Kull định bảo Darmil về phòng nghỉ trước vì thấy cậu ta buồn ngủ lắm rồi, thì chợt để ý đến một kẻ mặc áo trùm đầu ngồi ở góc sảnh ăn, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn về phía mình, rất đáng nghi. Rồi hắn ta chợt ngẩng đầu lên, miệng cười gian xảo cùng với ánh mắt giễu cợt nhằm vào cậu, xong thì đứng dậy quay người bỏ đi mất.

Kull nhận ra bộ dáng đó, và cậu biết hắn ta đến từ hội Zalt. Cậu giờ đã rời khỏi hội rồi, nếu có dính líu thì cũng chỉ có Hein mà thôi.

Hiển nhiên vẫn còn nhiều khả năng khác, nhưng Kull không tiện suy nghĩ gì thêm nữa, liền đứng dậy, bảo Darmil một tiếng rồi chạy đuổi theo tên kia.

Hắn ta quả nhiên là đang đợi Kull, đứng cách cửa chừng hơn mười mét, vừa trông thấy cậu chú ý đến liền quay người bỏ đi.

Cứ thế, Kull được tên đó dẫn vào một con hẻm tối chỉ có ánh đèn lờ mờ từ ngọn đèn sắp hỏng chiếu sáng. Hắn ta lúc này đang đứng quay người về phía cậu, hai tay để trong túi áo ngoài.

Kull rất cẩn thận, từng bước tiến lại gần. Cậu vừa định mở miệng hỏi thì hắn ta đã lên tiếng trước:

– Ngươi là tên Nihr phế vật may mắn vượt qua được thử thách khai trừ của hội?

Kull không phản ứng gì. Cậu chẳng mảy may để tâm lời nhục mạ của người khác, giờ chỉ muốn biết về Hein thôi. Tên này rất có thể là kẻ mà người đã hứa cho Kull gặp Hein cử tới.

– Ngươi không nói gì? Là đang sợ ư?

Hắn ta cất tiếng, kèm theo đó là một tiếng cười khẩy đầy ý khinh thường.

Kull để ngoài tai. Cậu bước càng gần hơn.

– Ta không hiểu cô Hein thấy gì ở ngươi mà lại chịu hao tốn nhiều công sức đến vậy. Kẻ cả ngài Daito cũng thế, cứ giết quách đi, tới khi ngươi không dám làm loạn nữa, chẳng phải đơn giản hơn sao?

Nói rồi, tên đó quay người lại, thoáng hoảng hốt trước khoảng cách quá gần giữa hai người, chẳng đến mười bước chân. Bình tĩnh lại, hắn ta cười nhạt, bảo:

– Muốn hù dọa ta, ngươi cũng xứng?

Vừa dứt lời, hắn ta lao đến Kull với tốc độ đáng kinh ngạc. Dù vậy, cậu không hề nao núng mà nhẹ nhàng lách người tránh né, đồng thời rút ra con dao găm nhắm vào cổ hắn ta đâm tới.

Chuyện xảy ra rất nhanh, tên đang lao đến không kịp phản ứng, chỉ có thể giơ hai tay về trước chống đỡ, bị con găm của Kull đâm trúng. Hắn ta đau quá kêu lên thất thanh, nhưng giây lát liền ngậm chặt miệng, giận dữ nói:

– Ngươi dám…

Kull không có nhiều lời, rút dao về, di chuyển sang bên, lại lao đến, đâm tới.

– Tưởng mình giỏi lắm sao?

Tên đó thốt lên, nén đau, rút ra một thanh đoản kiếm đón đánh. Hai thanh vũ khí va chạm với nhau năm lượt liên tục xong Kull mới nhảy ngược về sau tạo khoảng cách, bảo:

– Ngươi đến tìm ta rốt cuộc có việc gì?

– Chơi đùa với ngươi…

Tên cầm đoản kiếm cất giọng giễu cợt, sau đó uống vào một bình thuốc, khiến vết thương trên tay từ từ hồi phục.

Kull tâm tình thật sự khó chịu. Cậu là đang đối xử tên này như người đưa tin, không muốn gây hấn với hắn ta. Bị tấn công bất ngờ cũng thôi đi, giờ lại còn bảo muốn chơi đùa với cậu.

– Ngươi chắc chắn? – Kull gặng hỏi.

– Không phải thì lại thế nào?

Tên đó hỏi lại, theo sau là giọng cười khinh khỉnh. Hắn ta bị cậu đâm một nhát, mà bộ dạng không có vẻ gì là e sợ, ngược lại càng thêm xem thường Kull.

Nhưng Kull giờ đã không còn là Nihr nữa rồi. Trong tình huống này, cậu cảm giác thấy chính mình muốn đánh giết hơn bao giờ hết, để thử xem bản thân đã mạnh đến mức nào. Sau cùng thì, cậu là một sát thủ.

– Được. Ta chơi với ngươi.

Kull bảo, nghiêng người, đạp mạnh chân xông tới với kỹ năng ‘Lao đi’ được kích hoạt.

– Quá chậm.

Tên cầm đoản kiếm cười ha hả, chạy sang bên, vung tay ném ra một con dao vào phía Kull, tưởng chừng dễ dàng đâm trúng cậu nhưng khi sắp đánh tới lại bị tránh mất, chỉ sượt qua lớp áo trên người.

– Làm thế nào…?

Tên cầm đoản kiếm cất giọng ngạc nhiên, vung thêm hai con dao nữa về phía Kull vừa chuyển hướng đuổi theo hắn ta. Vẫn là bị tránh mất, và cũng chỉ sượt qua lớp áo trên người cậu.

– Ngươi đang mặc cái gì?

Tên cầm đoản kiếm lên tiếng hỏi, chĩa mũi kiếm về phía Kull. Cậu không thèm đáp, cất bước chân thoăn thoắt lao đến hắn ta.

Rồi khi khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại, Kull đâm ra nhát dao của mình, bị đối phương đỡ lấy bằng thanh đoản kiếm của hắn ta. Nhưng cậu không dừng lại ở đó, rút dao về, lại đâm tới, liên tiếp bốn nhát.

Tên cầm đoản kiếm ban đầu còn xem nhẹ, sau nhát dao liền cảm giác được không ổn khi mà thời điểm chống đỡ của hắn ta đang ngày càng lệch đi, và không nghi ngờ gì thêm vài nhát nữa sẽ không đỡ kịp. Không chút do dự, hắn ta đỡ xong nhát đâm kế thì liền nhảy ngược về sau, đồng thời phóng luôn một con dao về phía Kull mà dễ dàng bị cậu tránh né, sượt qua vai.

Kull không biết tên đó đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu biết hắn ta đang hốt hoảng, và đây là lợi thế của cậu. Không bỏ lỡ, Kull tiếp tục lao đến với tốc độ càng nhanh hơn.

– Đủ rồi.

Tên cầm đoản kiếm hô lên, lấy ra một thanh đao ngắn chặt xuống, tạo thành một gió mạnh thổi về phía Kull. Từng làn gió một chạm lên da mặt cậu như từng lưỡi dao nhỏ, không sắc bén những khiến lớp da bị rách ra, chảy máu.

Kull vội vàng tránh sang một bên, thận trọng quan sát cử động của đối phương cùng với thanh đoản đao trên tay hắn ta. Một vũ khí tầm gần lại có thể phát ra đòn tấn công tầm xa, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Mình quả thật quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu với du hành giả…” Kull nói thầm, trong đầu không ngừng nghĩ cách đối phó.

– Một Nihr như ngươi không thể nào làm được đến hiện tại. – tên cầm đoàn kiếm nói – Chiếc áo đó, con dao găm trong tay ngươi, rồi còn những thứ khác nữa, từ đâu mà ngươi có được?

– Ngươi hỏi nhiều thế để làm gì? – Kull thắc mắc – Chẳng phải chỉ là chơi đùa thôi sao?

Tên cầm đoản kiếm khịt mũi, bảo:

– Ta lại có dư dả thời gian đến chơi đùa cùng người ư? Nhận lấy.

Hắn ta ném về phía Kull một cuộn giấy, nhưng bị cậu làm ngơ để rơi trên đất.

– Ngươi chắc chắn không muốn nhìn thử?

– Sẽ không, cho tới khi ngươi rời đi. – Kull gằn giọng.

Tên cầm đoản kiếm lắc đầu, đáp:

– Ta có nhiệm vụ xác nhận ngươi đọc hết nội dung trong thư.

– Không muốn chơi đùa nữa?

– Thật lắm lời. – tên cầm đoản kiếm gắt – Nếu muốn, đọc xong thư, ta liền ra tay giết chết ngươi.

Kull nhếch mép, không định đôi co thêm nữa mà cúi xuống nhạt cuộn giấy lên trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi kẻ đứng trước mặt mình. Cậu dùng dao vạch một nhát làm đứt sợi dây cột, mở ra, bắt đầu đọc qua nội dung bên trong:

“Nhóc. Ta quả thật đã xem nhẹ ngươi, vậy mà có thể thành công vượt qua được thử thách khai trừ. Nếu ngươi không phải là Nihr, ta thật có chút chờ mong những gì ngươi có làm được. Đáng tiếc là sự thật vẫn không thay đổi, giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ. Hão huyền.

Chuyện của Hein, lời đã nói ra, ta chắc chắn sẽ thực hiện. Tuy nhiên, con bé rất bận bịu, không có nhiều thời gian như ngươi để mà chạy đi chạy lại. Sao ngươi không thử đến vương quốc Servous xem, có thể sẽ may mắn gặp được.

Cơ hội, điều kiện, ta đều đã cho ngươi rồi đấy.”

Kull tức giận, thật sự. Cậu không ngờ là người đó lại là kẻ gian xảo như thế. Vậy mà trước đấy cậu còn có chút kính trọng hắn ta nữa cơ.

“Servous, tới được sao?” Kull nói thầm. Cậu biết chuyện di chuyển giữa các quốc gia là không dễ dàng chút nào trong thời đại hiện tại. Mặt khác, sang đến vương quốc Servous, không có gì đảm bảo rằng hội Zalt không sắp xếp đủ trò “chào đón” cậu cả, như cái tên cầm đoản kiếm vừa làm mặt cậu chảy máu đây.

– Đọc xong rồi?

Tên cầm đoản kiếm hỏi, mặt hơi vênh lên.

– Xong rồi.

Kull đáp với vẻ hời hợt, cất cuộn giấy da vào trong túi trữ vật.

– Thế thì chết đi.

Dứt lời, tên cầm đoản kiếm nâng thanh đao ngắn trong tay mình lên, toan chém xuống.

Biết chuyện sắp xảy đến, Kull liền vung tay hướng về phía hắn ta, kích hoạt kỹ năng ‘Lĩnh vực’ của mình. Một vùng không gian lờ mờ chừng ba mét hiện lên mà chỉ có cậu trông thấy được bao phủ lấy kẻ địch. Ngay sau đó, từng cử động của hắn ta đều lọt vào trong sự kiểm soát của Kull.

Thanh đoản đao rồi cũng được chém xuống, tạo ra một cơn gió mạnh thổi về phía Kull, nhưng cậu trước đó đã di chuyển sang ngang rồi.

Đối phương không hề nao núng, liền vung đao sang ngang. Kull đoán biết trước, nhảy lên trên, thành công tránh né.

Sau đó là một nhát chém xéo, rồi một nhát chém ngang nữa nhưng đều bị Kull tránh được. Tên cầm đoản kiếm dần mất đi sự bình tĩnh, tốc độ vung đao tăng lên nhưng rõ ràng càng khó mà đánh trúng Kull được.

Cú thế, Kull dần tiếp cận kẻ địch, thừa cơ lao tới đâm dao về phía hắn ta. Cú đâm bị chặn lại bởi thanh đoản kiếm, nhưng tiếp theo đó lại là năm cú đâm liên tiếp nữa, khiến hắn ta không thể không lùi về sau.

Kull bất chợt dừng lại, không đuổi theo mà đứng thẳng dậy, lấy ra khẩu súng Kals’ 21 của mình, nhắm vội rồi bắn liền một phát.

Phát đạn bất ngờ, nhưng tên cầm đoản kiếm vẫn phản ứng kịp, kích hoạt một tấm bùa tạo ra lớp màn màu vàng đất chặn lấy viên đạn.

Kull không có ngừng lại, bắn tiếp hai phát nữa, khiến cho lớp màn tan biến mất. Tên cầm đoản kiếm thoáng hoảng hốt, nhưng liền vung đao lên chém xuống, tạo ra một gió thổi đến chỗ Kull, nhưng nào còn có bóng dáng của cậu.

Kull vừa bắn xong phát đạn thứ hai, để ý thấy cử động của kẻ địch, liền di chuyển sang ngang, tránh né cơn gió rồi thừa cơ lao tới đâm một nhát dao vào người hắn ta, kèm theo sau là một phát đạn.

Tên cầm đoản kiếm đỡ được nhát dao, nhưng hắn ta không có cơ hội kích hoạt tấm bùa khác, đành phải gắng gượng chịu phát đạn của Kull. Không cam tâm, hắn ta liền vung đao phản kích.

Nhưng đó là hành động ngu ngốc. Ở khoảng cách gần, dưới sự hỗ trợ của kỹ năng ‘Lĩnh vực’, Kull dễ dàng đoán biết ý định của đối phương, di chuyển chéo ra sau lưng hắn ta, đâm dao tới, thành công tạo một vết khá sâu ở mạn sườn.

Tên cầm đoản kiếm bật lên tiếng chửi, kêu rít, theo phản xạ chém đao sang ngang, lại bị Kull tránh được, đâm tiếp một nhát dao nữa. Hắn ta hoảng loạn, và đau đớn, đưa tay lấy ra một tấm bùa.

Kull không biết tấm bùa đó là gì, nhưng cử động đó không thoát khỏi ánh mắt của cậu, liền nâng súng, bắn một phát xuyên qua cổ tay đối phương.

Một tiếng kêu thất thanh vang lên, kèo theo sau là một tràng chửi rủa. Kull không có để tâm, cánh tay lại nâng lên, liên tiếp ra đòn tấn công.

Khoảng thời gian tấn công không ngừng của Kull trôi qua rất nhanh, nhưng sự đau khổ tiếp đó của tên cầm đoản kiếm vẫn tiếp tục kéo dài. Hắn ta vẫn chưa có chết, giờ đang nằm trên đất với máu me tràn lan khắp người. Miệng hắn ta kêu lục bục, muốn cất lên lời gì đấy.

Hồi lâu, Kull nhắm hờ mắt, chốc thì mở ra. Rồi cậu nâng tay, chém một nhát dao sang ngang, cắt qua cổ hắn ta ngọt lịm, biến hắn ta thành những đốm sáng li ti bay đi mất.

– Đánh giết du hành giả, là như thế này ư…

Kull nói nhỏ, lòng mang lên cảm giác mông lung khó tả. Dù vậy, cậu biết rõ rằng cảm giác này, chính là thứ mình đã luôn mong muốn, và sẽ luôn theo đuổi nó.