VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 233: Thu hoạch



Những con quái chết đi, hóa thành đốm sáng li ti tụ thành một đám mây sáng trắng to lớn, mất hồi lâu mới chậm rãi tan đi, để lại một mỏm đất lớn cao hơn mét. Trên mỏm đất có vô số những tinh thể dính lên, qua sự quan sát của Turan vậy mà thấy có tới bốn viên tinh thể lớn. Ngoài ra, nó cũng đếm được rằng số lượng viên tinh thể vừa có không ít hơn bốn mươi viên.

– Thật tốt.

Turan cười bảo, hơi ngừng một chút, quay sang mọi người, nói lớn:

– Người còn có sức ở lại thu thập chiến trường. Những người khác, tùy ý nghỉ ngơi là được.

Lời là vậy, nhưng lúc này ngoài Turan với Kull ra, chẳng còn có ai muốn cử động nữa cả. Trận chiến này dù chiến chiến thắng, lại quá khốc liệt rồi, tổn thất cũng quá lớn.

Hàng tiên phong ngoài Darmil với tên kiếm sĩ bỏ chạy trước đó, toàn bộ bỏ mạng; hậu phương thì chết đi hai pháp sư với một thuật sư; ngoài ra người mang trọng giáp không kịp cứu chữa đã tan biến mất rồi, còn có cả một kiếm sĩ ở nhóm của Kull.

– Còn tốt có tới bốn viên tinh thể lớn.

Người nói chuyện là Howlei. Bộ dáng cậu ta bây giờ trông có phần chật vật nhưng vẻ mặt là tươi cười, không có chút nào thương xót những người mới chết đi. Dù vậy, Turan có vẫn có thể cảm nhận được từ cậu ta sự bức bối, khó chịu nào đấy.

Đây âu cũng là số phận của bọn họ, một khi đã bước lên cuộc tranh đua Thần cấp này chính là lúc nào cũng có thể mất mạng. Dù sao thì vẫn có thể tái sinh, sớm làm quen với chuyện đó hẳn là nên, tránh khi tham gia trận chiến lớn lại vì sợ hãi mà bỏ chạy như người nào đấy.

– Ừm. – Turan nhẹ nhàng đáp – Như thỏa thuận, nhóm chúng ta lấy một nửa số tinh thể. Tình huống hiện tại chắc đành phải tự thu thập rồi.

Howlei cười méo xệch, lưỡng lự hồi lâu mới bảo:

– Chuyện này phiền cậu với Kull xử lý vậy. Tôi đi trao đổi với đám người kia một chút.

Nói rồi cậu ta liền rời đi. Turan cũng không có gì dị nghị, quay sang bảo Kull vừa chạy đến gần:

– Cậu cứ từ từ thu thập. Tôi đi chăm sóc cho tên ngốc kia.

– Thoải mái.

Kull cười tươi rói đáp, xong liền cúi người hì hục làm việc.

Darmil đánh với con Sói một sừng tốn không ít thời gian, nhưng vẫn là không đủ để trạng thái ‘Cuồng nộ’ kết thúc. Lạ là lần này cậu ta không có điền cuồng đập vào khoảng không hay hò hét mà chỉ đứng yên một chỗ nghiến răng kèn kẹt. Có lẽ là đang kiềm chế, cũng có thể là trạng thái ‘Cuồng nộ’ mỗi lần là khác nhau.

Turan bước đến bên cạnh, rất cẩn thận dò xét, sau khi xác định Darmil không có ý đối địch mới vỗ vai một cái, bảo:

– Làm tốt lắm. Nghỉ ngơi được rồi.

Đến cả Turan cũng không ngờ rằng, một lời nói bâng quơ, thuận miệng mà cất lên của mình vậy mà khiến trạng thái ‘Cuồng nộ’ của Darmil chấm dứt ngay lập tức. Cả người cậu ta cứ thể đổ sập về trước, suýt đập thẳng xuống đất nếu không được Turan kịp thời giữ lại.

Turan bất ngờ là có, nhưng cũng chẳng để ý nhiều, kéo lê Darmil sang một bên để cậu ta nghỉ ngơi. Xong, nó kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình, tra ra bảng thuộc tính hiện tại của Darmil.

“Họ và tên: Darmilphonse Olviz Altoris.

Tuổi: 20.

Thần cấp: 5.

Tiến trình: 159 (10%).

Yêu cầu tiến trình: Không có.

Thuộc tính chính:

+ Sức mạnh: 53 bậc.

+ Thể lực: 41 bậc.

+ Nhanh nhẹn: 23 bậc.

+ Khéo léo: 6 bậc.

+ Trí tuệ: 3 bậc.

+ Minh mẫn: 1 bậc.

Thuộc tính phụ:

+ Cảm ngộ: 21 bậc.

+ Phản xạ: 42 bậc.

+ Cảm giác: 36 bậc.

Thông số:

+ Khí huyết: 921 640 bậc.

+ Nguyên khí: 64 815 bậc.

Điểm thuộc tính còn lại: 25 bậc.”

Tiến trình của Darmil không có tăng lên nhiều, suốt từ hôm trở về thành Tailor để gặp nhóm Turan chỉ tăng được vỏn vẹn không tới 10%. Nhưng đây đã là tốc độ tăng trưởng rất nhanh rồi, ít nhất là khi so với du hành giả bình thường. Dù sao thì con Sói một sừng cấp độ 10 vừa nãy, không phải ai cũng có thể đánh giết được.

Tiến trình tăng trưởng 10% trong vòng ba ngày, theo tốc độ này, Darmil vẫn là phải mất đến trên dưới một tháng liền mới có thể chạm đến giới hạn Thần cấp đầu tiên. Dĩ nhiên nếu Turan dồn ép, liên tục du hành, cộng thêm một mực nhường cho Darmil kết liễu mục tiêu, tốc độ tăng trưởng tiến trình sẽ tăng vượt bậc, rút ngắn thời gian chạm giới hạn Thần cấp 5 xuống còn không tới ba ngày, có khi còn ít hơn.

Nếu Turan nhất định phải thăng đến Thần cấp 15 trong vòng ba tháng, vậy thì thành viên tổ đội của nó chậm chạp nhất cũng nên đột phá được giới hạn Thần cấp 10. Chênh lệch Thần cấp quá lớn giữa các thành viên tổ đội sẽ khiến chiến lực tổng thể giảm mạnh, dù có thể bù đắp lại theo thời gian nhưng Turan biết bản thân giờ không có nhiều thứ xa xỉ đó.

Kì thực, cái Turan mong muốn hơn cả là có thể mang cả tổ đội đi cùng mình đến lục địa phía Tây. Thần Syrathr không nghi ngờ gì đã ấn định sẵn chuyện đưa nó đến đấy rồi, và nhiều khả năng là có vô số món lợi hấp dẫn mà không một du hành giả nào có thể cưỡng lại.

Nếu như chỉ có mình Turan, sau chuyến đi, dù chưa rõ có thu hoạch được gì hay không, nhưng hẳn sẽ càng kéo dài khoảng cách giữa nó với các thành viên tổ đội. Tổ đội, suy cho cùng không phải là một kẻ mạnh nâng đỡ mấy tên dưới cấp mình, mà là tổ hợp của nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất là sự hỗ trợ lẫn nhau. Một du hành giả có Thần cấp 15, tất nhiên là mong muốn càn quét những phó bản cùng cấp, thậm chí cao hơn, chứ chẳng thể nào lại đi dành tới mấy cái tháng liền để kéo đồng đội mình đi thăng Thần cấp.

Đó đồng thời cũng là phần lớn nguyên nhân mà Turan khó tìm được người giúp mình hoàn thành nhiệm vụ từ thần Syrathr. Nếu không phải là số tiền nó bỏ ra quá lớn, cùng với đấy là mối quan hệ với Wyndur, vị phó đoàn trưởng quân đoàn Ungreilt chắc chắn lập tức cự tuyệt.

Thế nên, mấy người đồng đội của Turan giờ lộ thành khó xử. Nó muốn giúp họ thăng Thần cấp, nhưng tiền quả thật không dễ kiếm, càng không dễ tìm ra người giúp. Chưa kể đến, Tiffia hiện tại còn chưa có đột phá Nihr, và hẳn là còn mất rất nhiều thời gian mới làm được.

Mặt khác Darmil và Kull, từ Thần cấp 5 cho tới đột phá giới Thần cấp 10, nhanh nhất cũng phải mất trên dưới một tháng liền du hành không ngừng nghỉ. Ngoài Darmil, đoán chừng không ai muốn bản thân phải chịu cực khổ nhiều như vậy, lại còn không thiếu các loại nguy hiểm có thể đụng đến, hơi sơ sẩy cái liền mất mạng, tốn vài ngày để tái sinh, còn hao hụt mất không ít Thần tinh.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, thời gian mà nhóm Darmil có là tận ba tháng chứ không phải một. Turan có lẽ có thể sắp xếp cho thành viên tổ đội mình du hành thường xuyên tới khi đột phá được Thần cấp 10. Nếu nhiệm vụ tấn thăng của họ không phải là quá khó, hẳn mỗi tuần du hành năm ngày là đủ.

Đang lúc Turan suy tính thì Howlei bước lại gần, cất tiếng:

– Các nhóm du hành giả khác muốn nhận phần tinh thể của mình rồi rời đi.

Turan nghe, quay sang nhìn Kull vẫn còn đang một mình miệt mài đập gõ mỏm đá với mồ hôi nhễ nhại khắp người. Tặc lưỡi một cái, nó bảo:

– Họ có thể đến tự lấy phần mình. Muốn đi đâu thì đi.

Turan không định cản, cũng không có lý do gì để cản. Giờ cũng đã là quá trưa, chỉ còn chừng ba tiếng đồng hồ nữa là các nhóm cướp bóc sẽ bắt đầu ra tay. Bốn nhóm du hành giả khác dù sao cũng không được mạnh mẽ như nhóm Turan, lại còn đã mất đi vài thành viên, hiển nhiên là không mong muốn gặp phải đánh cướp.

Nhưng đồng thời, Turan cũng biết rằng họ không chỉ có nguy cơ bị đánh cướp, mà còn phải dè chừng, tránh né những đám quái trong rừng. Nơi đây là ở rất sâu vào khu vực săn giết quái, chuyện xuất hiện vài đám quái cấp độ 7 đến 8 là rất bình thường. Lúc trước còn đủ cả nhóm thì không có nhiều vấn đề, nhưng giờ chính là nguy hiểm chí mạng.

Howlei gật nhẹ đầu, định nói gì đó lại thôi. Cậu ta sau đấy đến gặp mấy người du hành giả khác, điều động họ đến thu thập. Mỏm đất chứa đầy các viên tinh thể cứ thế trong vòng hơn tiếng đồng hồ liền bị móc sạch.

– Giờ chúng ta làm gì?

Kull cất tiếng hỏi. Nhóm du hành giả khác đã rời đi được một lúc lâu rồi nhưng Turan vẫn chưa có ý định di chuyển. Dù sao thì Darmil vẫn còn mê man bất tỉnh, trong thời gian ngắn có vẻ sẽ không tỉnh lại.

– Còn chừng hơn tiếng đồng hồ sẽ bắt đầu săn giết lẫn nhau rồi.

Howlei nói, vẻ mặt không giấu được hiện lên một tia lo lắng.

– Không gấp. – Turan bảo – Trở về kịp cũng phải đối mặt với sáu tiếng đồng hồ săn giết. Không bằng chờ Darmil hồi phục lại di chuyển, lúc đấy không phải sợ ai cả.

Ngừng một chút, nhìn một vòng khu vực xung quanh, Turan nói tiếp:

– Nhưng đúng là cần di chuyển một đoạn, tránh bị đám quái cấp cao dòm ngó.

Sau đấy một khoảng thời gian, đúng bốn giờ chiều, Turan liền cảm giác như có thứ gì đó bị gỡ bỏ khỏi người mình, khiến cho bản thân trở nên nhẹ nhõm đến lạ. Đây không nghi ngờ gì chính là dấu hiệu cho thấy nó có thể bị du hành giả khác tấn công, cũng đồng thời có quyền chủ động công kích kẻ khác.

Kull với Howlei tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó, liền theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh, nâng cao sự cảnh giác.

– Lại đi thêm một đoạn. – Turan cất tiếng – Sau đó nghỉ ngơi một đêm chờ Darmil tỉnh dậy.