VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 275: Đánh nhau



Darmil tỉnh dậy với cảm giác nhức mỏi khắp người, khiến không nhịn được rít lên một hơi rồi cuống quýt xoa bóp từng thớ cơ chợt đau nhói của mình.

Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi tổ đội của Darmil khởi hành từ thành Carne, và giờ thì đã đến được thành Goryth. Suốt hai ngày nay Darmil cứ bị bắt ngồi trên xe suốt, mà chiếc xe được lái bởi Turan xuyên qua đám quái thì không hề êm ái tí nào, vào tay Kull thậm chí còn kinh khủng hơn, chẳng khác gì thảm họa.

Có mấy lần Darmil cố ngủ lấy sức trên xe, không cẩn thận bị đập đầu vào cửa đau điếng, rồi còn cả lăn rớt xuống sàn hay giật mình trước tiếng la hét bất ngờ của Kull. Sau cùng, nó đành gắng giữ bản thân tỉnh táo, chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc khi đi qua các tòa thành, nhưng rõ ràng là không giúp ích được bao nhiêu cả.

Nghĩ lại, Darmil thật sự rất nể Turan khi mà có thể ngồi yên trên xe với đôi mắt lim dim giữa sự hỗn loạn mà Kull gây ra. Đâu phải là chuyến lái xe của Kull chỉ có mỗi sự rung giật, mà rõ ràng còn phải đối mặt với nguy cơ đụng phải mấy đám quái, làm cả đội phải xuống xe vài lần để giải quyết. Sự điềm tĩnh của Turan khiến Darmil nhận ra rằng nó vẫn còn phải cố gắng thêm nhiều lắm.

Tổ đội Darmil đến thành Goryth vào nửa đêm. Vừa tới, Turan liền tìm thuê vài căn phòng ở một chỗ trọ trông không được tốt lắm mà giá lại cao bất thường. Dù thế, cậu ta vẫn không thèm mặc cả một chút nào, trả tiền thuê xong thì bảo mọi người tùy ý nghỉ ngơi còn bản thân rời đi mất.

Darmil không phủ nhận chính mình có phần lo lắng thái quá, nhưng trông dáng vẻ làm việc cật lực đó của đội trưởng mình thì có chút hoang mang. Nó biết rằng chuyến đi này là giải cứu Tiffia, vô cùng quan trọng, nhưng tình hình có vẻ không được tốt chút nào. Nếu có thể, nó mong bản thân có thể bớt vô dụng một chút, giúp đội trưởng của mình được nhiều hơn, cũng như góp thêm nhiều công sức vào việc cứu thoát Tiffia.

Về phần Kull, cậu ta có rời đi nói chuyện riêng với Turan một lúc, sau đấy thì trở lại với vẻ mặt bực bội không chút giấu giếm. Darmil thấy vậy có tới hỏi chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại nó chỉ là cái thở dài cùng lời nói rằng không liên quan đến nó.

Darmil thật sự cảm giác chính mình bị lạc lõng giữa cái tổ đội này. Suy cho cùng, nó chỉ biết tới du hành thôi, mà bản thân cũng chẳng giỏi việc đó cho lắm, đều phải nhờ Turan lo cho đủ thứ chuyện.

Nốc xong một bình thuốc hồi phục khí huyết, cảm giác nhức mỏi khắp người Darmil cũng giảm đi ít nhiều. Nó biết hiệu quả của bình thuốc không phù hợp với trạng thái hiện tại của mình, nhưng vẫn là có còn hơn không.

– Giờ thì dạo phố một chuyến nhỉ?

Darmil cất tiếng, xong liền bước khỏi phòng.

Kì thực, Darmil mong muốn hơn là có thể đi diệt vài con quái, tranh thủ thu thập thêm Thần tinh để đạt tới giới hạn Thần cấp 5, nhưng Turan đã dặn kỹ là mọi người không nên rời khỏi thành, nên chẳng có thể làm gì được.

Phía bên ngoài, không biết từ khi nào Kull đã đứng đợi sẵn, giờ đang tựa người vào tường, khoanh tay, mắt nhắm nghiền như đang ngẫm nghĩ điều gì đấy. Darmil thấy lạ, vừa định lên tiếng chào hỏi thì cậu ta đã nói trước:

– Đi với tôi một chuyến không, Darmil?

Darmil không hiểu ý Kull lắm. Câu hỏi có vẻ bình thường, nhưng vẻ mặt của cậu ta lúc này thì trông nghiêm trọng đến lạ, cho thấy rõ rằng vấn đề không đơn giản.

– Đi đâu cơ? – Darmil hỏi lại – Tôi thật sự đang rảnh.

– Ừm thì… Có thể nói là đi đánh nhau.

Vẻ nghiêm túc của Kull chợt biến đi đâu mất, thay vào đó là nụ cười đang đùa cợt người khác. Darmil không giỏi nắm bắt tình huống, càng không giỏi nhận định cảm xúc thật sự của một người, chỉ có thể thuận theo cảm nhận của chính mình.

– Được. Đi thôi nào!

Darmil hô lên. Nếu người đồng đội của nó cần giúp đỡ, lại chuyện đánh nhau mà nó tự tin là mình giỏi, thì chẳng có lý gì để từ chối cả.

Kull sau đó dẫn Darmil rời nhà trọ, lần qua mấy con hẻm có phần tối tăm, đến một ngôi nhà bằng gỗ khá lớn nhưng trông có vẻ cũ kĩ vì bị thời gian bào mòn.

– Đây là đâu? – Darmil thắc mắc.

– Đừng lớn tiếng. – Kull nhỏ giọng bảo – Chúng ta không muốn gây nhiều chú ý đâu.

– Ừ-ừm.

Darmil gật đầu đáp. Nó nhìn quanh thì thấy hai người không biết từ lúc nào đã bị vây quanh bởi không ít những kẻ khác đều với bộ dạng trông rất nguy hiểm. Họ không đến gần mà đứng từ xa, nhưng sự chú ý bất thường rõ ràng là không thể nhầm lẫn được.

– Cứ giữ nguyên nhịp độ. – Kull lên tiếng – Đừng cúi đầu xuống, bước chân mạnh dạn lên. Bọn chúng chỉ đang cố dọa kẻ lạ mặt mà thôi.

Darmil hiểu lời của Kull, nhưng đó chỉ là lời thừa vì nó hoàn toàn chẳng để tâm lắm mấy cái nhìn kia. Thậm chí nếu cả đám nhào tới tấn công, nó cũng sẽ không ngần ngại mà tẩn lại cả bọn.

Hai người bước về trước được thêm một lúc nữa, ngay trước khi tiếp cận thềm căn nhà gỗ thì bị chặn lại bởi một đám bốn người. Một tên có thân hình vạm vỡ, cao to nhất bọn bước tới trước, vênh mặt lên nhìn xuống cả hai với ánh mắt khinh khỉnh, hỏi:

– Bọn mày tới đây làm gì?

Darmil im lặng, vì bản thân nó cũng chẳng biết mục đích, chỉ là đang đi theo Kull mà thôi.

– Danley có ở đây không? – Kull cất tiếng.

– Là tao đang hỏi mày, thằng chó!

Tên to con lớn tiếng mắng. Giọng điệu cùng bộ dạng của hắn ta trông như thể đang muốn nhào tới tẩn cho kẻ không biết điều một trận.

– Danley sẽ không vui đâu, phải chứ?

Kull đáp, cùng với đó là mỉm cười một cách thản nhiên. Không biết là do câu đáp bất ngờ của cậu ta hay là do nụ cười khó hiểu ấy, tên to con khựng lại trong giây lát, rồi mới gằn giọng bảo:

– Đừng có mà tinh tướng với tao. Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa-

Lời của tên to con bị buộc phải ngừng lại khi một lưỡi dao nhọn hoắc đột ngột nhắm thẳng vào cổ hắn ta. Tốc độ đâm tới đó là rất nhanh, nhưng phản xạ của tên to con cũng không hề tệ, kịp lùi bước đồng thời đưa tay chống trả làm chệch hướng.

Kull không buông tha cơ hội của mình, nghiêng người lao tới, rút dao về rồi lại đâm trong khi tránh né một cách dễ dàng sải tay to lớn của đối phương.

Ba tên còn lại nhận thấy tình huống không ổn, liền định nhào tới giúp. Darmil tất nhiên không ngu đến nỗi quên mất mục đích ban đầu mà Kull đã nói với mình: đánh nhau.

Nó lập tức xoay người, sải bước đồng thời vung cái chùy sang ngang. Cú vung chùy không có gì đặc sắc, nhưng lại ra đòn rất dứt khoát và đúng thời điểm, khiến một tên trong số chúng không thể tránh né mà chỉ đành đưa đao ra đỡ. Thanh đao vốn nên vững chắc và sắc bén chợt trở nên giòn yếu đến đáng thương, liền gãy mất, cùng với đó là cú đập chùy thẳng vào ngực hắn ta.

Darmil không buồn xem xem kết quả đòn đánh của mình như thế nào, tiếp tục sải bước về trước, đưa tay nhào tới một tên khác vừa cố tránh đi khi thấy sức mạnh của nó. Đáng tiếc là hắn có tốc độ quá chậm so với một con quái cấp 6 như Hề chiến binh, dễ dàng bị Darmil tiếp cận, chỉ còn cách vung thanh đoản đao trong tay mình nhằm khiến nó phải lùi lại.

Nhưng Darmil không lùi, thay vào đó quật mạnh cái chùy ở tay còn lại của mình vào thẳng cánh tay đang cầm đoản đao kia. Cú quật ấy gây ra một xung chấn xuất phát từ cổ tay lan truyền khắp người đối phương, và khi hắn ta có thể hoàn hồn lại thì cánh tay đã gãy nát.

Một tiếng thét đau đớn vang lên, chỉ được chừng nửa giây thì bị Darmil đạp một cú không thương tiếc lên ngực làm văng đi thật xa. Đối thủ của nó yếu đến tội nghiệp. Kỹ năng chiến đấu của hắn ta chẳng những tệ, mà tinh thần chiến đấu cũng là rất kém. Nó thật sự thất vọng khi đã có chút mong chờ vào trận đánh mà Kull nhắc tới.

Đối thủ của Darmil còn lại một tên cuối cùng. Hắn ta có lẽ vì hoảng sợ, sau khi bị nó nhìn tới thì liền kêu ré một tiếng rồi quay người chạy xéo đi, lúc chạy còn vấp chân mấy lần suýt ngã mất.

– Bọn mày có biết mình đang làm gì không?

Tên to con gầm lên đầy giận dữ, nhưng cơn giận đó không khiến động tác của Kull chậm lại. Cậu ta đã đâm trúng được mục tiêu bốn nhát rồi, và đều là vết thương khá sâu. Tình thế này nếu tiếp tục, tên to con chết là cái chắc.

– Phế vật!

Một tiếng nói lớn xuất phát từ căn nhà gỗ. Darmil trông thì thấy một nhóm ba người vừa bước ra, cùng với đó là hình dáng của kẻ không ai khác hơn là tên vừa hoảng sợ chạy mất, giờ bị đá văng đi.

Tên to con nghe tiếng nói kia, rùng mình một cái, xong liền bắt chéo hai cánh tay lại rồi đột ngột hất mạnh sang hai bên, thành công đẩy lùi Kull. Thừa lúc đó, hắn ta quay người, chạy đến trước ba người vừa mới bước ra kia, giọng gấp gáp nói:

– Đội trưởng! Hai thằng này muốn kiếm chuyện với chúng ta.

Kẻ được tên to con gọi là đội trưởng lườm hắn ta một cái, xong thì nghiêm giọng bảo:

– Tránh sang một bên.

Tên to con lập tức cúi đầu, bước chân theo đó chạy vội đi.

– Ngươi là tên nào? Là tụi Gamlr thuê đến làm loạn ư?

Kull ngước đầu lên, không vội trả lời mà quan sát kỹ càng cả ba đối tượng vừa xuất hiện hồi lâu mới đáp:

– Ta là ai không quan trọng. Ta đến đây chỉ muốn nói là, ngươi chọc nhầm người rồi.

Tên đứng giữa trong cả ba tên, cũng chính là tên vừa cất tiếng hỏi Kull, nhăn mày lại. Ông ta không có vẻ là đang giận dữ, nhưng áp lực phát ra thì khó mà bỏ qua được.

– Vậy là chỉ muốn đánh nhau?

Kull cười khẩy một tiếng, bảo:

– Ông có vẻ có kinh nghiệm trong việc nhận định mấy vấn đề thế này nhỉ?

Người đàn ông nhếch mép, gằn giọng:

– Ngươi, cùng tên đó, quả thật rất mạnh. Nhưng đừng tưởng rằng chỉ với bấy nhiêu đó thì có thể kiếm cớ làm loạn hòng gia nhập đội nhóm này. Cái tên Sarnoir không phải chỗ để chứa đám du hành giả thích chơi nổi.

Kull cất lên một tràng cười giòn tan, nói:

– Không không không. Ông hiểu nhầm rồi. Đội nhóm rác rưởi này gia nhập có ý nghĩa gì đâu chứ. Còn cái tên Sar- gì gì đó, chưa nghe bao giờ. Hẳn cũng là rác rưởi nốt.

Im lặng. Người đàn ông không đáp lời Kull, hai bàn tay thì đã siết chặt lại. Hai kẻ kế bên ông ta sau vài giây thì không nhịn được, một tên nhào về trước, một tên thì gắt:

– Không đánh cho một trận thì không hiểu trời cao đất dày!

Kull mỉm cười. Đối với kẻ đang nhào tới với cái lưỡi liềm trong tay, cậu ta không định tiếp đón mà lùi lại thật nhanh.

Darmil hiểu ý, lập tức nhào đến, vung chùy táng thẳng vào mặt đối phương. Hắn ta có vẻ có lợi thế về tốc độ, dù bị bất ngờ vẫn kịp nghiêng người tránh né, thuận thế tiến tới, móc lưỡi liềm hướng vào bụng nó.

Darmil hô lên một tiếng, đưa tay còn lại đánh bật cánh tay cầm liềm của đối phương, sau đó liền giơ chân định đạp một cái, tiếc là hắn ta đã lùi lại tránh thoát.

Vẻ mặt của tên cầm liềm hiện lên sự do dự. Hắn ta mặc dù có lợi thế về tốc độ, nhưng cú đánh tay làm bật đòn tấn công vốn dĩ nên dễ dàng cắt mở bụng Darmil khiến hắn ta nhận ra rằng đối phương không tầm thường. Nếu vừa rồi hắn ta bất cẩn một chút, cái kết rất có thể là không khác hai tên đang nằm rên rỉ xung quanh là bao.

– Bất cẩn như thế là không được đâu.

Một giọng nói chợt vang lên, ngay sau đó là gương mặt của tên cầm liềm trở nên nhăn nhó. Kull vừa xuất hiện ở bên hông hắn ta, đâm một nhát vào bụng, rạch một đường thật dài cắt mở làm máu cùng mớ nội tạng rớt ra ngoài.

– Cái-

Chỉ kịp kêu lên một tiếng đứt quảng, cả người tên cầm liềm đổ sụp xuống, nằm trên đất với vẻ mặt kinh hoàng cùng đau đớn.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” Darmil thốt thầm. Nó không hề trông thấy Kull cho tới khi giọng nói kia vang lên, và lúc đó thì mọi chuyện đã rồi.

Không chỉ Darmil ngạc nhiên, mả tên đội trưởng cùng kẻ đứng cạnh ông ta cũng bất ngờ không kém. Họ bây giờ mới nhận thức được là đối thủ của họ đáng sợ vô cùng, là kẻ thù mà thậm chí những khi nguy nan nhất cũng chưa từng đụng phải.