VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 567: Tên nhóc Velt



– Cậu cần thuốc gì? – Lily hỏi.

– Thuốc trị bệnh. – Velt đáp – Tôi cũng không rõ, chỉ biết là người ấy sốt cao lắm.

Nếu chỉ là sốt cao thì không khó, thuốc hạ sốt cung cấp bởi điểm trị liệu hẳn đã đủ. Nhưng nếu không chỉ đơn giản là sốt cao thì dùng thuốc qua loa ngược lại có thể dẫn đến mất mạng. Từ sau Đại Thánh Thế, rất hiếm có người bị bệnh, đa phần đều là Nihr, nhưng một khi bị bệnh thì thường là khó chữa, cần có phương thức đặc trị phù hợp.

Thế nên, Lily không dám liều lĩnh đem tính mạng người khác làm bậy. Vô hình trung, cô giờ lại đi lo lắng hộ người ta rồi.

Lưỡng lự hồi lâu, Lily cất tiếng:

– Cậu tin tưởng tôi chứ? Nếu cậu không tin, tôi cũng chẳng thể giúp được gì cả.

Velt nghe vậy thì hai mắt sáng lên, thốt:

– Tin chứ. Cậu sẽ cho tôi thuốc ư?

– Không phải vậy. – Lily nói – Vị y thuật sư ở đây sẽ làm điều đó. Cậu chỉ cần-

– Không được.

Velt quả quyết bảo, lại rất nhanh nhận ra mình vừa phản ứng quá khích, vội giải thích:

– Người ở đây không tốt như cậu nghĩ đâu. Nếu không thì tôi đã chẳng cần phải… ừm, trèo vào.

“Tôi hiểu.”, Lily vừa định cất lời như vậy, lại thôi. Cô chẳng ở hoàn cảnh của đối phương để phán xét điều chi cả. Tuy nhiên, nếu tình hình là thế thì cô khó mà giúp được cho Velt.

– Vậy cậu cứ tự mình tìm thuốc đi. – Lily nói – Nhưng tôi chỉ cho cậu mười phút. Sau đó nếu vẫn còn ở đây, xảy ra chuyện gì thì đừng trách.

Đó cũng là lời đe dọa. Cô chẳng thể làm gì hơn được nữa. Giới hạn đến cùng là vẫn phải có.

Đối với Velt mà nói, đây lại là tình huống tốt đẹp nhất có thể xảy ra. Cậu ta còn tưởng rằng mình đã bị tóm ngay khi bị người trong phòng bệnh phát hiện cơ.

– Cám ơn cậu.

Dứt lời, Velt liền quay đi bắt đầu cuộc tìm kiếm thuốc của mình. Cậu ta lần mò từng ngóc ngách một, trong ngăn tủ, dưới lòng bàn hay cả trên đĩa hoa quả, sẵn tiện chộp ném vào trong túi trữ vật luôn. Đích thị là một tên trộm, động tác còn là rất thuần thục.

Đang mải mê tìm kiếm, Velt đột nhiên dừng lại, cả người giật nhẹ một phát. Rồi cậu ta thốt:

– Có người tới.



Dứt lời lập tức quay đi, không thèm liếc mắt nhìn Lily một cái mà hướng thẳng tới chỗ cửa sổ, toan leo ra. Nhưng được nửa chừng thì cậu ta dừng lại, vẻ hốt hoảng thốt:

– Bên dưới cũng có người…

Quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Velt rồi cũng chịu ngừng trên người Lily – kẻ đáng ngờ nhất. Thế nhưng cô chỉ điềm tĩnh lắc đầu bảo:

– Không phải do tôi. Nhưng tôi có thể giúp cậu thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

– Tôi không tin cậu. – Velt quả quyết nói.

Lily đành chịu phép. Cô không có cách nào thuyết phục đối phương tin mình. Đổi lại là bản thân, cô cũng sẽ lựa chọn như cậu ta.

Có điều, thực tế nghiệt ngã là bây giờ chỉ có mình Lily mới có thể giúp được Velt. Một tên trộm như cậu ta, đột nhập tới đây, có bị đánh thừa sống thiếu chết vẫn còn nhẹ. Huống hồ chi, gặp phải Wyndur, chuyện không chỉ đơn giản là bị đánh.

Kì thực, Lily lại không có lý do gì để giúp Velt thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Cô có thể đồng cảm với cậu ta về lý do đằng sau hành động trộm cắp, nhưng nhiều lắm là giúp cậu ta cứu chữa người bị bệnh kia. Cô nhất định không ủng hộ kẻ xấu.

Nghĩ rồi, Lily quyết định bỏ qua ý kiến cá nhân của Velt. Mặc kệ cậu ta có muốn hay không thì cô vẫn sẽ làm theo ý mình. Chuyện thuyết phục đã sớm chẳng còn ý nghĩa.

Cứ thế, một luồng ma năng từ người Lily bắt đầu vận chuyển, nhẹ nhàng kích phát một thiết bị nhỏ. Chỉ trong giây lát sau đó, cánh cửa phòng bệnh liền được mở bật ra.

Wyndur bước vào, vội vã. Ở ngay phía sau có thể thấy được một nhân viên điểm trị liệu bị anh ta đẩy dạt sang bên, vẻ mặt bàng hoàng sợ rằng mình vừa làm điều gì không đúng.

– Có chuyện gì, Lily?

Wyndur cất tiếng hỏi, ánh mắt trước đó đã hoàn thành việc dò xét khắp phòng.

– Có một người bạn tới thăm em.

Lily e dè đáp. Cô biết lý do mình đưa ra này nghe khó tin nhường nào. Hiện tại, cô là đang ở thành phố cảng Lanseng, tọa lạc nơi bờ biển phía đông của lục địa Trung tâm. Đối với một người chỉ vừa rời quê nhà được vài ngày, còn là hầu hết đều lênh đênh trên biển thì đột nhiên có một người bạn xuất hiện ở đây là gần như không thể.

Nhưng Wyndur không hề chất vấn lời của Lily dù chỉ một chút, hơi suy nghĩ liền bảo:

– Vậy à. Anh có thể giúp được gì?

Thứ Lily làm vừa nãy là truyền tín hiệu khẩn cấp cho Wyndur, tất nhiên không thể xem thường.


– Ừm… Trước hết em muốn cậu ta lộ diện đã.

Lily vẻ khó xử thốt. Wyndur nghe vậy nhếch mép, cười bảo:

– Nghe rồi đấy, cậu nhóc. Cậu không còn đường lui đâu, đừng bày trò nữa.

Tới như vậy, vẫn phải mất thêm gần mười giây nữa, một dáng hình mới chịu lồm cồm bò từ dưới gầm giường Lily ra, vẻ vừa xấu hổ vừa lo sợ cất tiếng:

– Tôi… không phải cố ý đâu.

Lời này thật sự vô nghĩa. Nhưng để quyết định được nên nói cái gì vào lúc này cũng là không dễ dàng.

Sau đó, nhờ vào sự góp mặt đầy uy thế của Wyndur, Velt cuối cùng cũng chịu lắng nghe một cách đàng hoàng. Cơ bản là do cậu ta sợ hãi, không dám nói hay làm gì linh tinh. Wyndur bảo thế nào thì là thế ấy, cứ vậy tự nhiên mấy lời của Lily dù được lặp lại chợt trở nên có giá trị hơn gấp nhiều lần so với trước.

– Lily không lừa cậu làm chi cả. – Wyndur nghiêm giọng, cố tình gây áp lực cho đối phương – Dù là có, tôi cũng sẽ biến nó thành sự thật như ý em ấy mong muốn.

– Thật không- Ừm. Tôi tin.

Velt vội bảo. Tin tưởng là lựa chọn duy nhất.

– Thế giờ cậu muốn nhận thuốc rồi tự mình mang về hay để tôi mang theo một vị y thuật sư đến khám chữa trực tiếp cho người bệnh?

Wyndur hỏi, và chờ đến khi Velt vừa định thốt ý mình thành lời thì tiếp tục:

– Kì thực, tôi đã quyết định rồi. Người sẽ nhanh chóng được cử đi, và nếu cậu không có giấu giếm hay lừa dối điều gì thì cả hai bên đều sẽ được vui vẻ.

– Tôi không có.

Giọng nói của Velt hơi thiếu chút lực, theo đó cũng không có bao nhiêu sức thuyết phục. Nhưng giờ đều chẳng còn quan trọng nữa.

Wyndur xác định đối phương nhất thời sẽ không nói thêm lời nào thì quay người bước ra khỏi phòng, dừng lại ở ngay ngoài cửa, bắt đầu sử dụng thiết bị truyền tin. Trông là thế, sự tập trung của anh ta phần lớn vẫn dồn về bên trong căn phòng, khiến cho cả Lily lẫn Velt chịu áp lực không nhỏ. Đương nhiên, kẻ xấu ở đây vẫn là người khốn khổ hơn.

– Cậu không nên ăn trộm.

Lily cất tiếng. Cô cảm thấy mình cần phải giáo huấn tên nhóc Velt này. Hôm nay cậu ta gặp cô nên may mắn không bị tổn thương, đổi thành người khác thì không biết sẽ thê thảm tới mức nào.

– Tôi biết.



Velt hằn học đáp. Cậu ta chẳng thể nào chấp nhận nổi cái tình cảnh này, bất kể có lợi cho mình hay không.

– Tôi đang giúp cậu. – Lily bực tức thốt.

– Tôi không cần cậu giúp.

Velt gắt, không chịu phép. Có vẻ như khi đối thoại với Lily, cậu ta vô thức quên mất bản thân cần phải lo lắng những gì. Hoặc có lẽ, đơn thuần là cơn giận chiếm mất lý trí.

Chợt nghĩ tới gì đó, Lily hỏi:

– Chẳng lẽ… cậu nói dối? Chuyện người bệnh-

– Tôi không có nói dối!

Velt lần nữa gắt lên, trông chừng như không chịu nổi việc bị cô nhóc trạc tuổi mình ra vẻ dạy bảo.

Lily cũng phát bực. Đã lâu lắm rồi cô mới lại bị người khát quát mắng như thế này, còn là một tên nhóc. Giờ, cô thật muốn có thể cử động một cách thoải mái để mà nhào vào đè đập cái tên này cho thỏa thích.

Mong muốn cấu thành ý chí. Ý chí thúc đẩy hành động, từ ý thức đến bản năng.

Vòng vận chuyển ma năng của Lily bắt lấy được tín hiệu, gia tốc, xông ra một luồng ma năng, lại nhanh chóng hình thành những đường nét màu lam nhạt sáng le lói.

Là ma pháp. Đó mới đầu chỉ là phép ‘Truyền động’ đơn giản, nhưng trong giây lát lại xuất hiện thêm nhiều đường nét màu lam nhạt nữa được, có dấu hiệu biến thành một vòng ma pháp hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, trước khi điều gần như là kì tích ấy xảy ra, trái tim của Lily đập mạnh. Một nhịp đập quả quyết và đầy uy lực, khiến cho luồng ma năng đánh tới trở thành một cơn sóng mãnh liệt, cuồng bạo, càn quét qua những đường nét màu lam nhạt kia.

Cảm giác bất an nổi lên trong lòng Lily. Cô vội vàng dùng mọi thứ có thể kìm hãm điều sắp xảy đến. Ma năng, không phải dùng như vậy. Không nên được dùng như vậy. Cô không muốn.

Velt ngồi bệt trên đất, hoảng hốt nhìn lấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Cậu ta không rõ có sợ hãi hay không, nhưng đôi mắt trừng to ấy cùng cái miệng há rộng chắc chắn không thể nào là đang bình tĩnh được.

Vẫn còn may, khi những đường nét màu lam nhạt khẽ rung lên kia chuẩn bị được kích phát, chúng đột ngột tản đi, trôi về các phía rồi lại hướng ngược trở vào người Lily, chậm rãi gia nhập dòng chảy nơi vòng vận chuyển ma năng của cô. Tự nhiên như thế.

Tai nạn, lần này đã có thể tránh được.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”