Kỷ Đinh nhìn thấy Giải Tích như thấy người thân vậy, cô đứng dậy, ánh mắt hồ hởi, giọng điệu thân thiết: “Cậu đi một mình hả?”
Cậu vô thức muốn phản bác: “Ai bảo là tớ…”
Phát giác ra ánh mắt ra hiệu nửa cưỡng ép nửa cầu cứu của cô, Giải Tích rất có lương tâm chuyển sang: “Đúng rồi, không ngại tôi ngồi chung bàn với các cậu chứ?”
Tần Hiểu ngẩn người, không thấy có gì bất thường nên đáp ngay: “Được chứ.”
Giải Tích nhếch môi, uể oải mang dụng cụ ăn uống sang, đi vòng qua bên kia, ngồi xuống cạnh Kỷ Đinh.
Tần Hiểu cười nói: “Ban nãy bọn tớ còn nhắc đến cậu đó.”
Câu này cũng chỉ có Kỷ Đinh tiếp lời được, mặt cô không biến sắc: “Khen cậu vẫn mặt dày như xưa.”
Giải Tích ung dung: “Chậc, nếu mặt dày thì tớ về trước nhé.”
Kỷ Đinh: “Được thôi.”
Tuy nói thế nhưng tay cô lại bấu chặt vào ống quần Giải Tích dưới gầm bàn, rất mạnh.
Chàng trai cúi xuống nhìn rồi chợt cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cuộn vừa chín tới trong nồi, vẻ mặt vui sướng: “Ừ, ngon lắm.”
Quách Hạo Phong im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Một mình đến ăn lẩu, đúng là nhàn nhã thanh lịch.”
Giọng điệu cậu ta còn khó chịu hơn cả lúc nói với Kỷ Đinh, lạnh lẽo như băng.
Giải Tích nhướng mày, nhìn cậu ta vẻ suy tư.
Mãi sau cậu nói thẳng: “Cậu vẫn nhớ chuyện tôi đấm cậu à?”
Phụt.
Kỷ Đinh suýt bật cười, vùi đầu vào húp canh, cố kiềm chế không để vai rung lên.
Trước mặt bạn gái người ta, thật là…
Đẹp mặt quá cơ.
Sắc mặt Quách Hạo Phong lúc trắng lúc xanh, giọng vẫn trấn tĩnh: “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
“Haizzz, tôi không biết cách ăn nói, cậu cũng đừng để bụng. Bao năm nay thực ra tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi cậu, lúc đó cũng hơi quá tay…”
Giải Tích vẫn đang bô lô ba la, sắc mặt Quách Hạo Phong lại hoàn toàn sa sầm.
Cậu ta cứng nhắc cắt ngang: “Mấy chuyện đó không cần phải nói nữa.”
Kỷ Đinh cũng không muốn trêu chọc người ta quá đáng, kịp thời lảng sang việc khác: “Món cá này ngon lắm, các cậu nếm thử đi.”
Cô và Giải Tích trao đổi ánh mắt, cậu chàng lặng lẽ cười.
Tần Hiểu ngồi cạnh hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, rất nghi hoặc nhưng cũng đoán ra giữa Quách Hạo Phong và Giải Tích hẳn là có chút khúc mắc gì đó.
Cô không rõ vướng mắc giữa ba người Kỷ Đinh lúc đó, còn tưởng chỉ đơn giản do không hợp tính mà thôi.
Nhưng dù sao thì lúc này mà hỏi cũng không phải là thông minh.
Để phá vỡ im im lặng khó chịu, Tần Hiểu gắng sức tìm chủ đề nói chuyện: “Đinh Đinh này, cậu có bạn trai chưa?”
Câu này vừa hỏi ra, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Kỷ Đinh.
Cô cười cười: “Ừm, có rồi.”
Giải Tích im lặng trong tích tắc, rồi nhướng mày vẻ bất ngờ: “Được đấy, lại bị cậu cưa được rồi à?”
Cậu xì một tiếng, tỏ ra vô tình: “Nhưng mà thoát ế sao không nói tớ biết?”
Kỷ Đinh mím môi cười: “Cũng chưa hẹn hò được bao lâu, chưa kịp báo cáo mà.”
Tần Hiểu mới nghe thì tỏ ra hứng thú: “Ai thế? Giải Tích cậu quen à?”
“Quen chứ.” Giải Tích đáp, nhưng vẫn nhìn Kỷ Đinh, “Đàn anh của khoa bọn tôi, rất xuất sắc, lại còn cực kỳ đẹp trai.”
Ăn xong bốn người đi dạo trong trung tâm thương mại.
Hai cô gái đi phía trước, Giải Tích và Quách Hạo Phong thong dong đi đằng sau.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng có người lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đáng ngại: “Này.”
Giải Tích thờ ơ ngước lên: “Gì?”
Quách Hạo Phong nhìn cậu, như cười như không: “Hóa ra trong lòng cậu vẫn nhớ cô ấy, đúng là nặng tình thật. Tiếc quá, người ta vốn không cân nhắc tới cậu.”
“Câu này thì sai quá sai rồi.” Giải Tích hai tay ôm đầu, khẽ cười, “Tôi không cố chấp đến vậy. Còn cậu, chuyện đã tám trăm năm rồi mà còn thù dai tới bây giờ, sao phải khổ thế?”
“Nếu trong lòng cậu khó chịu thì tôi có thể xin lỗi cậu lần nữa, đến khi nào cậu hài lòng thì thôi.”
Quách Hạo Phong nghiến răng – bị đập tới mức không đánh trả lại được chắc là nỗi ô nhục lớn nhất cả đời này của cậu ta.
Tên này cố ý! Không ngừng chọc ngoáy vết thương của cậu ta.
“Đúng rồi.” Giải Tích như sực nhớ ra, nhún vai, “Có bạn gái rồi thì đừng có làm cái chuyện mất đạo đức như cưỡng ép con gái nữa nhé.”
“…”
Lát sau Quách Hạo Phong dẫn Tần Hiểu ra về, Kỷ Đinh cũng không rõ Giải Tích đã nói gì với cậu ta mà chỉ thấy sắc mặt đối phương lúc đi cực kỳ là bực bội.
Lúc đi dạo cùng Tần Hiểu, mấy lần cô định hỏi về Lục Văn Đào nhưng lại không rõ phải nói thế nào, cuối cùng vẫn không nhắc tới.
Còn về chút không vui với Quách Hạo Phong, Kỷ Đinh thấy bản thân không có lập trường nói đến nhân phẩm của cậu ta với Tần Hiểu, bất giác thở dài.
Có lúc quan hệ giữa người với người là vậy, có những lời không được nói, lúc nào cũng phải biết giữ chừng mực.
Giải Tích đi cạnh Kỷ Đinh, cảm thán: “Đồ không biết điều kia cuối cùng cũng đi rồi.”
Hình dung từ này có hơi sát thực tế.
Cô phì cười thành tiếng.
Giải Tích nói: “Có phải cậu cần cảm ơn bố đây đã đi ăn cùng hay không?”
Kỷ Đinh vừa cười vừa nói: “Đúng đúng, cảm ơn bố đã cứu con khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Hai người đi lòng vòng một lúc, cô hỏi: “Cậu biết Lục Văn Đào và Tần Hiểu tại sao lại chia tay không?”
“Không rõ.” Giải Tích nhớ lại, “Chỉ là có một hôm trong học kỳ này, Văn Đào bỗng gọi điện cho tớ, hình như tâm trạng rất tệ, nói họ chia tay rồi nhưng cũng không nói lý do. Về sau lúc bọn tớ gặp nhau thì cũng không nhắc tới chuyện này.”
Cậu lắc đầu: “Hôm nay tớ cũng hơi ngạc nhiên, Tần Hiểu lại hẹn hò với Quách Hạo Phong, đúng là phí cả một cô gái tốt.”
Kỷ Đinh bất giác nhíu mày.
Lẽ nào là Tần Hiểu chủ động chia tay?
Nhưng lúc đó cô ấy thích Lục Văn Đào đến thế, mọi người đều thấy rõ mà.
Giải Tích nhìn bộ dạng âu sầu của cô thì cười: “Yêu đương chia tay là rất bình thường mà? Cậu đang lo lắng vớ vẩn cái gì?”
Kỷ Đinh ngẫm nghĩ – cũng đúng, rốt cuộc cô vẫn là người ngoài cuộc.
Đang trầm tư thì Giải Tích hỏi: “Cậu hẹn hò với anh Ôn Nghiên thật đấy à?”
Kỷ Đinh ngước lên, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng vui vẻ: “Ừ.”
“Anh ấy tốt với cậu không?”
Nhớ đến anh A Nghiên, khóe môi Kỷ Đinh nhướng lên theo thói quen: “Ừ, anh ấy rất tốt.”
“Ừm, hình như anh ấy luôn tốt với cậu.” Giải Tích sờ mũi, đổi cách nói khác, “Ý tớ là, cậu có chắc kiểu tốt này, không phải là tốt với em gái không?”
Kỷ Đinh nhướng mày nhìn sang, cậu vội tự thanh minh: “Nói rõ nhé, tớ không phải đào góc tường gì đâu, chỉ đơn giản là quan tâm thôi.”
Vừa thấy hơi ấm áp thì Kỷ Đinh nghe Giải Tích nói: “Vậy thì tốt.”
Cậu chàng đút tay vào túi quần, lại quay về với bộ dạng nhàn cư vi bất thiện: “Chia tay rồi đừng tới tìm tớ khóc kể, tớ không làm kẻ dự bị đâu đấy.”
Kỷ Đinh: “…”
Bye bye cậu! 🙂
Chiều thứ Bảy, Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung vạch kế hoạch đi chơi, tiện thể ăn một bữa hoành tráng, Kỷ Đinh vì vẫn còn việc chưa hoàn thành nên đành ở nhà.
Kỷ Sâm theo hai ông bà già đi chơi, còn đặc biệt chạy tới trước mặt cô khoe khoang: “Anh mày sẽ chụp hết quá trình đi chơi vui vẻ gửi cho em xem.”
Kỷ Đinh mặt không cảm xúc: “…”
Rốt cuộc cô đã nhịn tên này mười chín năm bằng cách nào vậy?!
Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, Kỷ Đinh thở dài, ánh mắt quay về với dây chuyền công nghiệp của công ty thuốc nhuộm trên màn hình máy tính.
Khoảng sáu giờ rưỡi, cuối cùng cô đã viết xong báo cáo nghiên cứu, gửi cho Tưởng Tịnh Nghi qua email và wechat.
Lúc nhận được câu trả lời OK, Kỷ Đinh thở phào, mở nhóm gia đình ra: [Con làm xong rồi! [rớt nước mắt]]
Kỷ Đinh: [Mọi người ở đâu thế? Con sang đó tìm mọi người!]
Cô chờ mãi cũng không thấy ai trả lời, mười phút sau Kỷ Nhân Lượng gọi điện.
“Đinh Đinh, tối nay mọi người định xem phim, ở rạp chiếu phim Kim Dật, ‘Đêm lạnh nghe tiếng mưa’ lúc 19 giờ 30. Con bảo cô giúp việc làm gì đó cho con ăn tạm đi rồi tới đây xem cùng.” Ông nói, “Bố thấy ghế 7H còn trống, vừa hay ở cạnh bố mẹ, con mua đi nhé.”
Lâu quá không đi chơi thoải mái nên Kỷ Đinh vui vẻ nói: “Dạ, con tới ngay.”
Ăn vội một bát mì xong, cô thay một bộ đồ rồi đi.
Đang giữa hè nên không khí quá nóng, cho dù mặc áo tay ngắn quần short cũng sẽ rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Kỷ Đinh buộc tóc đuôi ngựa cao cao, lại mặc một chiếc áo pull sạch sẽ dịu dàng. Màu trắng thuần túy như sữa cực kỳ hợp với cô, toàn thân toát ra một vẻ tinh nghịch lanh lợi.
Cô dùng app lên mạng mua chỗ ngồi xem phim mà Kỷ Nhân Lượng đã chỉ trước đó, lúc đến rạp chiếu phim thì vui vẻ chạy tới máy quét mã để đổi vé.
Màn hình lớn vẫn đang phát quảng cáo, nhờ ánh sáng chiếu ra, Kỷ Đinh dễ dàng tìm thấy hàng 7.
Thế nhưng…
Cô phát hiện chỗ ngồi cạnh ghế 7H có một người đàn ông.
Kỷ Đinh nhìn tứ phía cũng không thấy bóng dáng bố mẹ và ông anh đâu.
Cô men theo lối đi nhỏ hẹp vào trong, lòng càng nghi hoặc hơn, người đàn ông kia lại bất chợt ngẩng lên.
Dường như anh cũng cảm thấy khó hiểu: “Chloe?”
Nhạc đầu phim vang lên, những khán giả đến muộn lần lượt vào chỗ, Kỷ Đinh chớp mắt như cũng thấy thần kỳ: “Kevin?”
Du Trác Lâm nhìn thấy cô vẫn đứng đó thì ngoắc tay, “Em ngồi đâu?”
Kỷ Đinh: “Ngay cạnh anh.”
“Ủa, trùng hợp vậy à?”
Kỷ Đinh cười với anh rồi ngồi xuống, đang định nhắn tin hỏi xem gia đình sao chưa thấy tới thì không ngờ Kỷ Nhân Lượng đã để lại tin nhắn vào hai phút trước: [Trời ạ, hình như bố đọc sai giờ rồi, xuất của nhà mình là 19:50.]
Kỷ Đinh: “…”
Ông bố não cá vàng.
Cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan: [Vậy con đã vào rạp rồi làm sao giờ?]
Đang gõ chữ, Du Trác Lâm ngồi cạnh lại lên tiếng: [Chloe, em cũng một mình đi xem phim à? Trùng hợp thế.]
Kỷ Đinh chưa kịp trả lời, anh lại nói: “Hôm nay anh cũng là nổi hứng nhất thời, vốn tưởng chỉ có thể xem một mình, ai ngờ còn có em, I’m so happy.”
Du Trác Lâm theo thói quen hay biểu đạt bằng tiếng Trung – Anh lẫn lộn, đã nói như vậy nên Kỷ Đinh cũng ngại giải thích lý do nhầm lẫn tới đây, chỉ cười cười rồi hùa theo: “Dạ, bộ phim này nói về gì thế anh?”
“Một bộ cổ trang âm mưu đoạt quyền, nghe nói điểm douban rất cao.”
“Ồ ồ.”
Lúc này đèn trong rạp tối xuống, âm thanh cũng không còn, chỉ còn lại tiếng loạt xoạt như tiếng côn trùng kêu trong rừng.
Cảnh đầu tiên của bộ phim, một đêm không trăng gió lộng.
Kỷ Đinh thừa lúc này cúi xuống đọc tin nhắn.
Kỷ Nhân Lượng: [Vậy con cũng đừng đi nữa, cứ xem đi, bộ phim này là do Thẩm Tấn Sơ diễn chính, chắc chắn con sẽ thích.]
Thẩm Tấn Sơ:?????
A a a a a a a a a top 3 trong bảng xếp hạng trai đẹp của cô!!!
Hình như trước đây nghe nói anh có tác phẩm điện ảnh sắp chiếu, chính là “Đêm lạnh nghe tiếng mưa” này sao?
Kỷ Đinh vốn định rời rạp, giờ thay đổi ý định, sự chú ý dồn hết vào màn hình.
Một nhóm thị vệ mang theo những chiếc đèn lồng nhỏ tinh xảo đi tuần, bóng cây đan xen, bầu không khí kỳ lạ tràn ngập rừng trúc.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân khựng lại, không khí rơi vào một sự tĩnh lặng u ám.
“Á!!!”
Một tiếng hét vang lên, làm kinh động đám chim đen, lông vũ rơi lả tả.
Tiết tấu ban đầu rất nhanh, phát hiện ra thi thể của Nhị Hoàng tử, cảnh tượng thay đổi thành cảnh trong tẩm cung của Tam Vương Phi.
Một bóng áo đen từ cửa sổ nhảy vào, trên người toàn mùi máu tanh nồng.
Chỉ nhìn đôi mắt đẹp và sắc bén kia, Kỷ Đinh đã nhận ra đó chính là Thẩm Tấn Sơ.
Thế nên, anh là hung thủ sao?
Cô gái áo trắng trong phòng vốn đang trang điểm chải tóc, thấy người tới thì kinh hãi run rẩy. Cô ta chưa kịp nói gì thì nghe người áo đen nói bằng giọng trầm trầm không chút cảm xúc: “Băng bó cho ta.”
Người con gái rèm mi run run, chậm rãi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, để lộ dung nhan tuyệt mỹ.
Kỷ Đinh là người cuồng sắc đẹp, bị ngoại hình cô gái kia “giết” trong tích tắc, vừa kinh ngạc vừa kích động, len lén tra tên nữ diễn viên này trong di động.
Thẩm Yên.
Chắc là diễn viên mới, nhưng thật sự là xinh đẹp quá.
Aa a a a a a chị gái nhỏ xinh đẹp! Diễn xuất cũng tuyệt vời! Yêu rồi yêu rồi!
Cô càng xem càng hứng chí, gần như chìm đắm hoàn toàn vào bộ phim.
Du Trác Lâm thực tế là một bạn xem phim rất tuyệt, không quá ồn ào, cũng không hoàn toàn im lặng, mà thi thoảng sẽ trao đổi vài câu với Kỷ Đinh khi phim có bước ngoặt thú vị.
Bộ phim này danh bất hư truyền, nổi tiếng thực sự.
Từ việc Nhị Hoàng tử bị hại, dần dần dẫn đến những âm mưu hỗn loạn và kinh thiên động địa trong hoàng cung.
Trong lòng mỗi người đều có âm mưu, cao sâu khó đoán.
Một cuộc chiến đẫm máu và tàn khốc.
Kỷ Đjnh khá thích kiểu phim âm mưu thế này, bộ phim này hoàn toàn hợp với khẩu vị của cô. Lại thêm nhan sắc diễn chính lại đẹp như thế, chỉ xem thôi đã thấy bổ mắt rồi.
Khoảng mười giờ thì bộ phim dần đến hồi kết.
Trong cuộc chiến long tranh hổ đấu này, nam chính cuối cùng cũng sống sót, như ý muốn có được thiên hạ của mình, tiếc rằng phải trả giá bằng tính mạng của người mình yêu thương nhất.
Kết cuộc quá bi thương, nhưng trong dự đoán.
Trong thâm cung nơi người ta giết người không thấy máu, làm gì có tình cảm ấm áp nào để nhắc tới?
Một thứ xa xỉ.
Cuối cùng, Hoàng đế mặc long bảo ngồi trên ngai vàng cao sang, trầm mặc mà lạnh nhạt nhìn cảnh tượng phồn hoa bên dưới.
Đây chính là, giang sơn mà anh ta hy sinh mọi thứ để đổi lấy.
Nhưng tại sao, đã không còn cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống nữa.
Bối cảnh rộng lớn và cảm giác bao la này có thể dễ dàng chạm đến phần yếu mềm nhất trong trái tim khán giả…
Hóa ra, điều kinh khủng nhất thế gian này không phải tuyệt vọng, mà là hy vọng.
Đáng sợ nhất cũng không phải cái chết, mà là sống cô độc.
Trong rạp lại bật sáng, nhưng Kỷ Đinh vẫn mãi không bình tĩnh lại được.
Quá chấn động.
Đời người có rất nhiều thứ đáng để theo đuổi.
Muốn giành lấy, đương nhiên phải trả giá.
Cho và nhận thường tỷ lệ thuận với nhau.
Nhưng, không từ thủ đoạn để tranh giành, ràng buộc mà không có giới hạn, thì sẽ sống thành thế này sao?
Một người ngay cả tình yêu cũng có thể bỏ đi, thì cuộc đời sẽ cô độc đến nhường nào.
Kỷ Đinh bỗng nhớ đến Ôn Nghiên, trong lòng bỗng thấy dịu lại.
Từ một khía cạnh nào đó thì anh và nam chính do Thẩm Tấn Sơ diễn đã có quá khứ giống nhau, bị ép phải trưởng thành, bị ép phải mạnh mẽ, nhưng họ lại là hai kiểu người khác nhau hoàn toàn.
Vì anh A Nghiên của cô, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương cô.