Sau tiệc sinh nhật của Hình Dư Di là kỳ nghỉ đông, ban đầu hai người còn thi thoảng chat qua wechat, tình hình cũng rất ư là mơ hồ khó định, loáng thoáng mùi vị mờ ám, nhưng không rõ thế nào mà có một hôm, thái độ của Hình Dư Di bỗng lạnh lùng hẳn.
Kỷ Sâm hỏi thăm xa gần cũng không tìm ra nguyên nhân, mỗi ngày ngẩn ngơ nhìn khung chat trống rỗng, lo lắng không biết phải làm sao.
Anh tin chắc mình đã đắc tội cô rồi, nhưng vắt cạn não ra cũng không thể nghĩ được gì.
Câu đố này sau một tháng, cũng tức là hôm nhập học trở lại, đã được vạch trần.
Một tối, Kỷ Sâm bỗng nhận được tin nhắn Hình Dư Di nhắn, khoảnh khắc avatar sáng lên, anh đã mừng rỡ như điên, lập tức mở ra – là một đoạn ghi âm.
Nghe xong, tâm trạng anh khó mà hình dung được.
Thậm chí còn muốn chậm rãi giơ ngón cái lên với La Tấn.
- -- “Kỷ Sâm, có phải cậu thích Di Di không?”
- -- “Không thể nào, nằm mơ đẹp quá nhỉ.”
Shit!
Trò quỷ quái gì đây!
Đỉnh, trà tới mức trắng trợn lộ liễu như này, “điếm” tới mức người ta không nói gì được.
Tiếp đó là một đoạn voice chat của Hình Dư Di.
“Kỷ Sâm”, cô nấc lên vì uống say, hét to, “Mẹ nó cậu dựa vào đâu mà không thích tôi hả… Tại sao? Điên à a a a a a! Đồ khốn không có mắt nhìn! Hức…”
Kỷ Sâm: “…”
Anh giữ tư thế nghe đoạn chat, huyệt thái dương âm ỉ đau.
Lát sau anh mới chấp nhận sự thật bản thân đã bị một tên trà xanh chơi một cú đau.
Thật đau đầu, Kỷ Sâm không ngừng nhập chữ rồi xóa, cảm thấy nói gì cũng không đúng.
Anh gửi trước một tin [Tôi không có không thích cậu].
Sự việc đã tới nước này giống như mũi tên lắp vào cung, không thể không bắn đi. Kỷ Sâm nhìn khung chat, căng thẳng nghĩ – phải tỏ tình thế nào đây?
Tại cái tên phế vật La Tấn kia, nếu không phải hắn thì bản thân có bị động đến mức này không!
Thật là nghĩ thôi cũng tức! Lần sau gặp, nhất định phải cho hắn biết mặt!
Haizzz… khoan đã!!!
Kỷ Sâm suy tư – Dư Di… tại sao lại để bụng chuyện này?
Nếu là người khác bị người ta nói là không thích mình thì phản ứng đầu tiên chắc là phản cảm nhỉ? Nếu không thích anh thì có lẽ sẽ chia tay sớm bớt đau khổ rồi, làm sao lại nửa đêm nửa hôm nhắn tin trách móc như vậy?
Hả, thích?
Kỷ Sâm hoang mang nghĩ –e là mình đang nằm mơ, tại sao trong đầu lại bật ra từ đó được?
Tâm trạng bị lạnh nhạt gần cả tháng lại quay về, Kỷ Sâm thấy lòng phức tạp, ngạc nhiên, mừng rỡ… liên tục ập tới, tràn ngập lồ.ng ngực.
Cô ấy thích mình?
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này và tâm lý của Hình Dư Di, Kỷ Sâm hưng phấn vô cùng, anh nhảy bật dậy, lăn vòng vòng trên giường.
Bạn cùng phòng thò đầu ra khỏi màn, chọc anh: “Mẹ nó, cậu ăn nhầm thuốc súng hả?”
Kỷ Sâm phớt lờ, lại tung ba nắm đấm vào không trung: “Oh yeah! Oh yeah! Oh yeah!”
Bạn: “…”
Oh shit, bệnh thần kinh!
Trên đời này còn có chuyện gì vui hơn là người bạn thích cũng thích bạn hay không, Kỷ Sâm cảm động nghĩ – không có, không hề!
Kệ mẹ nó dịu dàng ấm áp từ từ thu lưới gì đi! Cất luôn những tâm tư suy tính khó đoán, yêu thì cứ lớn tiếng nói cho cả thế giới biết! Anh lập tức nhắn cho Hình Dư Di – [Hóa ra cậu cũng thích tôi! Tuyệt quá, nếu hai ta đã cùng thích nhau, thì hẹn hò nhé!!!]
Nhắn xong, Hình Dư Di mãi không trả lời, Kỷ Sâm đoán chắc là cô lại cùng bạn bè đi high rồi nên không nhìn thấy.
Ôm tâm trạng phơi phới và vô cùng thoải mái đó, Kỷ Sâm ung dung nằm trên giường, há miệng ra nhớ lại cảm giác lâng lâng đó.
Loáng thoáng nghe thấy hai thằng bạn nói nhỏ: “Kỷ Sâm từ hồi rơi xuống hồ Không Tên tới giờ hình như không ổn cho lắm…”
“Ai mà biết, có lẽ não bị úng nước thật…”
Kỷ Sâm như không nghe thấy, anh đắc ý nghĩ – ngày mai, anh cũng là người có bạn gái rồi, hai tên bạn chó này, cứ để chúng nói mát mẻ đi, nếu biết sự thật rồi cũng chỉ biết hâm mộ mà thôi! Hahahahahahahaha!
Sáng hôm sau, mặt trời ấm áp, thời tiết vô cùng trong lành.
Kỷ Sâm xuống giường, đầu tiên là tập thể dục, động tác tuy chậm rãi nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, bộ dạng có phần gấp gáp.
Anh rất kiềm chế mới làm động tác cầm điện thoại của mình trở nên ung dung tự tại, khóe môi nhướng lên mở wechat ra, đồng thời trong lòng đã chuẩn bị được niềm vui lấp đầy, đã bắt đầu gióng lên tiếng trống nhỏ chúc mừng, chuẩn bị bắn pháo hoa rực rỡ.
“Ủa?”
Trống ngừng gõ.
Pháo hoa cũng ngừng bắn.
Trong khung chat trống rỗng, nhật ký chat còn nằm ở câu cuối cùng mà tối qua anh nhắn, Hình Dư Di vẫn không trả lời.
Kỷ Sâm nhíu mày, nỗi mong chờ hệt như tàu lượn cao tốc lên cao rồi vụt xuống.
Hay là… tối qua cô chơi muộn quá, chưa ngủ dậy?
Anh suy nghĩ rồi nhắn một biểu cảm sang.
Điện thoại “ting” một tiếng.
[Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Kỷ Sâm: “???”
***
Cảm giác uống say rất khó chịu, Hình Dư Di gần như không nhớ tối qua đã làm gì.
Trong ấn tượng, cô và bạn bè đi hát ở KTV, mọi người vừa high vừa uống, lát sau đã nghiêng ngả xiêu vẹo.
Cô có tâm sự nên bất giác cũng uống nhiều hơn vài ly, do đó tư duy cũng hơi đứt đoạn.
Lúc nhỏ luôn nghe mẹ cảnh cáo bố, nói là uống rượu bên ngoài không được tham, Hình Dư Di lúc này mới hiểu ra tính quan trọng của việc giữ tỉnh táo đầu óc.
“Con mẹ nó aaaaaa! Đồ khốn không có mắt nhìn! Hức…”
Cô ôm mặt tắt màn hình điện thoại – nghẹt thở!!!
Không chỉ có thế.
Câu trả lời của Kỷ Sâm càng khiến tâm trạng cô phức tạp.
Hóa ra anh cũng thích cô ư?
Hình Dư Di biết người như Kỷ Sâm sẽ không chơi trò thả thính hoặc giở mánh khóe nào, anh nói đôi bên cùng thích nhau, vậy thì tất nhiên là thích cô rồi.
A…
A?
A!!!
Hóa ra anh cũng thích cô!
Tim nhảy lên trong tích tắc, sau đó là phẫn nộ - aaaaaaa con người này sao lại như vậy!
Qua loa như thế, ngay cả tỏ tình cũng không nói mà đã muốn hẹn hò! Cậu nghĩ hay quá nhỉ!!!
Hơn nữa vốn dĩ cô uống say mới không nhịn được mà nói anh biết chuyện này, thế mà anh lại còn trắng trợn bỏ qua? Cái gì mà “Hóa ra cậu cũng thích tôi à”?! Cách tán gái bình thường là thế này hả?
Aaaaaaa tức chết! Đúng là trai thẳng siêu cấp vũ trụ!!!
Hình Dư Di tức điên, sau đó rất bình tĩnh, mỉm cười, block anh!!!
Không chỉ wechat, còn có điện thoại, Alipay… tất cả các công cụ trò chuyện, tất cả đều block hết!
A, thế giới này thật yên tĩnh.
So với sự ngượng ngập khó xử sau lần cưỡng hôn, lần này tốc độ của Kỷ Sâm nhanh cực kỳ, hôm thứ sau sau khi Hình Dư Di phớt lờ, anh đã chặn cô ở cửa lớp học.
Lúc này cô vừa học xong tiết Số học làm người ta hói cả đầu, đề quá khó còn chưa tiêu hóa hết, hàng lông mày còn đang nhăn lại thì đã nhìn thấy Kỷ Sâm.
Lần này biến thành Hình Dư Di nhăn gương mặt nhỏ nhắn, tay xách túi, hùng hổ nghênh ngang đối chiến với người đàn ông đứng ở cửa.
Trước khi nhìn thấy cô vốn còn có nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi thấy gương mặt xinh đẹp đó, Kỷ Sâm bỗng không nói nổi. Lửa giận của anh tắt ngóm, chỉ vào dòng người đang qua lại: “Có thể nào… ra ngoài nói vài câu không?”
Hình Dư Di cười như không cười hừ một tiếng, không nói gì mà đi vòng qua người anh để ra ngoài.
Kỷ Sâm im lặng, quay lại đi theo sau cô, vừa đi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt cô.
Tóm lại là sao? Tâm tư con gái đúng là khó đoán, anh nhìn kiểu gì cũng không tìm ra nguyên nhân.
“Cậu…”
Hình Dư Di chợt dừng bước, nói: “Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Ừm…” Kỷ Sâm không biết nói gì, bỗng thông minh nghĩ ra câu nói mà “Vòng ngọt ngào của Bắc Đại” chỉ dẫn, anh gật gù, thành tâm khen, “Vì cậu xinh đẹp.”
Hình Dư Di kinh ngạc trước sự tiến bộ đó, sắc mặt hơi hoang mang.
Kỷ Sâm thở phào, bổ sung: “Kỹ thuật trang điểm của cậu rất tuyệt.”
Hình Dư Di: “…”
Cô hơi ngước mắt, mặt không cảm xúc: “Tôi, không, trang, điểm.”
Kỷ Sâm: “…”
Lặng im là tiếng tiêu ly biệt, trầm mặc là khang kiều đêm nay.
Cứu tôi!
Hai người nhìn nhau im lặng, sự ngượng ngập trong không khí dường như có thể thấy rõ.
Hình Dư Di liếc nhìn anh, tiếp tục giữ nụ cười bình thản: “Nếu cậu đã không nói gì thì tôi đi đây?”
“Khoan…”
Kỷ Sâm mới sáng dậy đã nghĩ rất lâu, cảm thấy cô block mình chỉ có một khả năng duy nhất là vì đoạn ghi âm kia.
Trong lòng cô có khúc mắc, sẽ không dễ dàng tha thứ. Dù thế nào thì vẫn nên giải thích rõ việc này đã.
Kỷ sâm nhanh chóng nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhấn mạnh: “Những lời trong đoạn ghi âm kia không phải ý của tôi, cậu đừng coi là thật.”
Hình Dư Di ban đầu vẫn không muốn để ý đến anh, nhưng nghe xong thì sắc mặt dần lạnh lùng, nghiêm túc.
Buổi sáng nghe Kỷ Sâm tỏ tình, tâm trạng cô vô cùng rối loạn, đến nỗi quên cả điểm quan trọng này – đoạn ghi âm mà La Tấn gửi rốt cuộc là gì?
Giờ xem ra đây không chỉ là hoang đường, mà còn tới bước không thể hiểu nổi. Hình Dư Di nghĩ kỹ lại mọi biểu hiện của La Tấn trước đây, phát hiện ra đối phương hình như đúng là có sự mờ ám, khuất tất.
Người bạn thân thiết lại là loại người này, Hình Dư Di cảm thấy ấn tượng sụp đổ, nhất thời không biết nói gì.
Kỷ Sâm nhìn vẻ mặt cô, tưởng là cô không tin nên vội nói: “Thật đấy, tôi dám thề là tôi không nói dối.”
Ánh mắt anh hiện rõ vẻ căng thẳng và luống cuống, hẳn nhiên là sợ cô hiểu lầm.
Trái tim Hình Dư Di như bị mèo cào nhè nhẹ, rất có tác dụng vuốt lông, mắt cô nhìn đi nơi khác, rồi lạnh lùng cao ngạo ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
“…”
“Còn gì nữa không?” Hình Dư Di liếc mắt, “Không thì tôi đi nhé?”
“Khoan đã!” Kỷ Sâm bỗng kéo cổ tay cô, “Tôi đã giải thích rõ rồi, sao cậu vẫn tỏ thái độ này?”
Hình Dư Di khẽ nhếch môi, hỏi anh: “Cậu nghĩ sao?”
“Tôi không biết.” Giọng anh thật sự hoang mang, mãi mới thiếu tự nhiên ho khan một tiếng, “À thì… tôi thích cậu, cậu cũng… thích tôi, tại sao không đồng ý hẹn hò với tôi? Còn block tôi?”
Đúng là gãi đúng chỗ ngứa, cảm xúc bị đè nén cuối cùng bùng phát, Hình Dư Di nhảy dựng lên: “A, cậu nói xem?! Có kiểu tỏ tình với con gái như cậu không?! Người ta tốt xấu gì cũng phải bày tỏ một chút chứ? Tặng quà tặng hoa! Còn không thì cậu hẹn tôi đi dạo dưới ánh trăng lãng mạn, rồi hãy nói những lời đó cũng tốt hơn chứ! Aaaaaa sắp tức chết mất!!!”
Rõ là không nói thì không biết, nói ra giật cả mình, Kỷ Sâm sau khi nghe xong bỗng cảm thấy cánh cửa thế giới mới từ từ mở ra - ồ! Hóa ra thế giới nội tâm của con gái phong phú đến vậy!
Hình Dư Di block anh là vì vấn đề “thái độ”, chê anh không đủ chính thức.
Kỷ Sâm há miệng – lúc đó vì quá vui mà không kịp nghĩ gì nhiều.
“Vậy…” anh sờ sờ mũi, nghiêm túc đề nghị, “Vậy tôi theo đuổi cậu 3 tháng được không? Bù đắp cho cậu.”
Hình Dư Di: “…”
Chuyện mà người ta chỉ cần ngọt ngào mấy câu đã dỗ được, mà anh lại phải cứ giày vò bản thân như vậy, logic đúng là khiến người ta tuyệt vọng…
Haizzz, cô ôm trán nghĩ, ai bảo tên ngố này là người mình thích làm chi, dù khó khăn mấy cũng phải ráng lết mà đi!
“Tùy cậu.” Hình Dư Di cười như không cười.
“Cảm ơn cậu!” Một tiếng nói hừng hực khí thế làm cô giật mình, giây sau đó thấy Kỷ Sâm lùi lại hai bước, trịnh trọng khác thường cúi gập người, “Cảm ơn cậu đã chịu cho tôi cơ hội này!”
Hình Dư Di: “…”
Lần này không chỉ không khí ngưng đọng, mà cô thấy thời gian cũng dừng lại – các bạn xung quanh lần lượt dừng bước, quay sang nhìn họ thắc mắc.
Hình Dư Di cứng đờ, nghĩ rằng cô đã dự đoán được cuộc sống tương lai sống không bằng chết rồi.