Vào Miệng Là Tan

Chương 13



Edit: Mật Mật

Beta: Heo Sữa

***

Tôi suy sụp đến phát khóc, không hiểu sao mình lại bị thế này, không hiểu sao không ai thấy tôi vào khách sạn, người phục vụ cũng rất lạ, cuối cùng biến mất không rõ lý do.

Kẻ biếи ŧɦái bắt cóc mình muốn làm gì? Muốn có tiền? Anh ta muốn có người đến chuộc, nhưng rõ ràng là mình nghèo hai bàn tay trắng.

Tôi lo sợ phát hiện xung quanh đều là bóng tối, mở mắt ra chỉ thấy mình tôi, góc nhà kho toàn mùi ẩm mốc, mặt đất phủ một lớp bụi dày.

Có thật hay không, trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình, mặt đất phủ đầy bụi, chỉ cần một ngọn gió nhỏ nhất cũng có thể thổi tung bụi khiến tôi nghẹt thở.

Tay chân mềm nhũn như muốn truyền nước, không còn sức mà nâng ngón tay lên, cố gắng lắm mới nâng lên được và lúc này cũng phát hiện ra chân mình tê dại, đầu váng từng cơn, đã ngủ một giấc dài? Bây giờ là ngày hay đêm?
Tôi sẽ chết sao?

Những lời này hiện lên trong đầu tôi, đây là suy nghĩ bình thường của con người.

Rốt cuộc là ai, trước giờ luôn an phận thủ thường chưa bao giờ chọc giận đến người khác, rõ ràng chính mình chiếu cố bản thân còn không hết làm gì có ý định làm phiền lòng người khác.

Hai tay đều bị trói, xung quanh tối đen như mực, căn bản không biết đây là đâu.

"Có ai không?"

"Giúp tôi với."

…… Những gì đáp lại tôi là những tiếng vang không dứt của tôi, va chạm qua lại trong nhà kho trống vắng, ánh sáng lốm đốm và vỡ vụn lọt vào qua các khe hở.

"Này!" Tôi hét lên, "Này..."

Vẫn là tiếng vang, trong quá trình thử độ lặp đi lặp lại, không có sinh vật nào khác ngoài tôi, tôi gần như tự hỏi liệu có ai đó muốn thử thách tôi sinh tồn tại nơi hoang dã này, nơi mà chim không thèm ị.
Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc lâu.

Khi mệt mỏi thì ngồi dựa lưng vào cột đá trên mặt đất, không rãnh nghĩ đến việc có bẩn hay không, hoàn toàn không có manh mối gì, từ khi bị bắt cóc đến giờ vẫn chưa nhìn thấy kẻ bắt cóc ra mặt, ai…ngoại trừ việc biến mất của người phục vụ quầy tiếp tân ở khách sạn.

Khát quá, tôi muốn uống nước.

Liếm đôi môi khô khốc, quả nhiên là đã bị nứt, nước bọt dính vào còn có chút đau.

Tôi không biết qua bao lâu tôi lại chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy, rồi lại ngủ thϊếp đi.

Sẽ chết mất...

"A Hành ..." Thực sự muốn về nhà.

Rất muốn gặp Chúc Tiêu Hành.

Chúc Tiêu Hành đang ở đâu?

Tôi rất muốn khóc, nhưng càng cố kìm nước mắt lại thì càng không thể ngừng rơi.

Tôi có chút hối hận, giá như lúc đó tôi không tức giận mà bỏ ra ngoài, nếu lúc đó tôi biết kiềm chế cảm xúc của mình hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này, nếu Chúc Tiêu Hành đi khắp nơi tìm mình mà không thấy thì phải làm sao bây giờ, còn có mẹ sẽ rất lo lắng, bạn bè đều sẽ nghĩ rằng mình đã chết hoặc là không bao giờ nhớ đến tôi. Tôi phải làm gì?
"Ô ..." Tôi khóc, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên khóc trong sợ hãi như vậy, bị khống chế hết thảy, không biết giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, rất mệt, rất mệt.

Đã gần một ngày trôi qua.

Thật kỳ lạ khi kẻ bắt cóc lại không xuất hiện dù chỉ một lần.

Tôi thực sự muốn gặp Chúc Tiêu Hành.

Có lẽ là vì tôi vô cùng sợ hãi.

Khi tôi mơ màng buồn ngủ, tôi mơ thấy mình rơi xuống một cái hố lớn, sức nặng rất lớn khiến tôi ngã xuống nhanh chóng, khi chỉ có không khí lướt qua tôi, âm thanh báo động xuyên qua màng nhĩ của và tôi đột nhiên tỉnh lại.

Khi tỉnh dậy là một màu đen kịt vô tận, trên tường có chút nước rỉ xuống nhỏ giọt trên nền bê tông đầy bụi, phát ra tiếng phập phồng khe khẽ, trong góc chỉ có tôi, một sinh vật có nhịp tim là còn sống.
Cảm giác này thật sự khiến da đầu tôi tê dại, thật sự rất sợ, muốn ngủ nhưng lại sợ mơ những cơn ác mộng kinh khủng hơn, vả lại đã ngủ một giấc dài nên không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Tôi hy vọng Chúc Tiêu Hành sẽ tìm tôi

Liệu hắn có lo lắng khi biết rằng tôi đã mất tích không?

Hắn có đang tìm tôi?

Nhưng tôi đang ở đây, một nơi mà thậm chí tôi không biết đến. Làm sao bây giờ……

"Giúp tôi với……"

"Thả tôi ra ..." Giọng tôi càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu, không còn sức lực.

"Anh……"

Là ảo giác sao? Tôi cảm thấy có ai đó đang gọi mình, nhưng khi tôi mở mắt ra thì trời vẫn tối đen như mực, tôi dựa vào tường gục đầu xuống.

Chính là, nơi này sao có thể có người.

Ngay sau khi tôi nghĩ nó là ảo giác.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ yếu đến mạnh chiếu vào mắt làm tôi hoàn toàn tỉnh lại, tôi ngây người nhìn ánh sáng rực rỡ, một lúc sau, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của tôi.
Tiếng mở cửa lớn làm tôi bừng tỉnh, ánh sáng trắng tràn vào từ bên ngoài khe cửa, tôi khẽ nheo mắt và cảm thấy khó chịu khi ánh sáng đột ngột xâm chiếm.

Thức rồi ngủ, ngủ rồi lại thức, tôi không thể chịu đựng được sự lặp đi lặp lại này, tôi không thể phân biệt được ngày hay đêm, tôi đói và khát, đầu óc căng thẳng và não liên tục chạy, mắt tôi đều chùng xuống, tôi không biết mình có thể ý thức được bao lâu.

Đây, lại cho là buổi sáng của hôm sau đi, ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào, đôi mắt híp lại khi bị ánh sáng chiếu vào cảm thấy khó chịu giống như giẫm lên phiến đá duy nhất, được cứu ở sông sâu, tôi đã bắt được ánh sáng duy nhất, tất cả kỳ vọng đều ghim vào người này, người có thể mở cửa cho tôi.

"...Đẹp thế nào cũng rơi xuống sau khi vớt lên."
"Đừng để nỗi cô đơn đẩy trái tim em đi lang thang một mình, có em nhớ anh là hạnh phúc lắm rồi ..." Tiếng hát vang lên.

Một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt tôi.

"Anh…"

...

Lần này, có vẻ như thật là hắn.

Hắn bị ánh sáng bao quanh, cả thế giới, giờ phút này tôi chỉ nhìn thấy hắn, cả thế giới đều là hắn, hắn lo lắng gọi tôi và nhạc chuông cũng bắt đầu kéo dài.

Chúc Tiêu Hành

--------------------