Tay tôi bất giác run lên, trong phút chốc run sợ khi nhìn thấy hai hàng chữ này, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Có thể đó chỉ là cách hắn bày tỏ đối với người yêu, tôi diễn giải cho hắn như thế này, tôi nghĩ hắn thật tuyệt và thật lãng mạn.
Về sau, hắn luôn ở trong những thời điểm tôi không nghĩ đến bất giác xuất hiện trong sinh hoạt của tôi, chẳng hạn như học xong thì biến mất một cách bất ngờ mà không hề báo trước, vào buổi tối khi tôi đang ngủ thì hắn bất chợt xuất hiện ở bên cửa sổ phòng tôi dùng hình dáng của cái đầu mà lắc lư di chuyển.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, tôi đã rất hoảng sợ, bởi vì cái bóng giống như đầu của một người chết vậy, nó treo lơ lửng trước cửa sổ còn bức rèm thì bị gió thổi lắc qua lắc lại, tiếng cách mành đong đưa lay động và bóng dáng một khuôn mặt đang nhìn tôi từ lớp kính trong suốt, thật khiến tôi vô cùng kinh hãi,làm tôi mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy rùng mình sợ hãi. Tôi suýt thì hét lên gọi mẹ, gia đình tôi là gia đình đơn thân, trong nhà ngoài mẹ tôi ra thì còn có một con chó, tên là bắp cải, tên hơi xấu nhưng đáng yêu.
Vì vậy, vào nửa đêm, để không bị mẹ đánh, tôi chỉ có thể ôm bắp cải để tiếp thêm lòng can đảm của mình.
Vừa định tới gần rèm cửa nhìn xem thế nào thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên, trong trạng thái căng thẳng, tôi suýt chút nữa đứng tim, mặt tôi tái mét, run rẩy từ trên giường cầm lấy chiếc điện thoại, người gọi chính là bạn trai của tôi.
Chúc Tiêu Hành!!
Đây không phải là vị cứu tinh của tôi sao! Tôi thực sự muốn nhảy lên người hắn ngay lập tức.
“A lô …” Tôi run sợ trả lời điện thoại, tranh thủ lúc đang nói chuyện với hắn để có thêm dũng khí mà nhìn xuống cửa sổ!
Sau đó, một gương mặt đã in sâu trong tâm trí tôi từ lâu xuất hiện ở tầng dưới, khuôn mặt của hắn thực sự rất đẹp, cũng may là nó có ưu điểm này, nếu không thì tôi chỉ có xách dép chạy. Một người thân quen mỉm cười với tôi, như thể cố gắng nhận được lời khen ngợi từ tôi.
Nội tâm tôi gào thét có thể đem ra so sánh với thiên quân vạn mã, trong lòng có tám trăm câu chửi thề không biết có nên nói ra hay không.
Tôi lấy điện thoại di động và rọi sáng, một thứ giống như cái đầu và nó ở cửa sổ, cố gắng hù chết ai đó.
Tôi không biết nên cười hay khóc, nhưng khi hắn nói với tôi rằng hắn nhớ tôi rất nhiều và lập tức ôm bao bọc tôi vào trong áo khoác của hắn, nghĩ đến có một khoảng thời gian không gặp mặt, liền có chút yếu lòng, và vừa rồi người nào đem tôi hù dọa đến mức chết khϊếp kia đều bị quăng ra sau đầu.
Có lẽ đây là sự tuyệt vời của tình yêu.
Tôi cảm thấy mình đã có một mối quan hệ hạnh phúc nhất, mang tên Chúc Tiêu Hành, chỉ ba chữ này làm tôi thấy rất hạnh phúc. “Anh à, anh thật đẹp, nhưng chỉ có thể là của em.” Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi.
Hắn đã nói câu này với tôi hơn một lần và tôi đã trả lời hắn, “Tất nhiên là tôi biết tôi đẹp.” Vì vậy, tôi bỏ qua đoạn cuối của câu này, không bao giờ nghĩ sâu về nó, tôi lựa chọn bỏ qua, không thích sử dụng bộ não của mình để suy nghĩ, để ghi nhớ một số điều mà tôi nghĩ là không quan trọng, và đây chính là nhược điểm chí mạng của tôi.
Tôi đã từng như một đứa trẻ trước mặt hắn, làm nũng và muốn được hắn bao dung.
Nhưng cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn, giống như trong một lần đi chơi với bạn, tôi vô tình chơi quá phấn khích, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, tôi nghĩ mình sẽ quay lại sau khi chơi khiến hắn phải đợi quá lâu, và tôi gần như gặp rắc rối. Mọi người đều không biết về bạn trai của tôi nên mọi người liền vây quanh la ó tôi, tôi ngượng ngùng, trong bầu không khí như vậy tôi không có cơ hội để nói, tôi đỏ mặt và không biết giải thích thế nào, người bạn thực sự muốn nửa thật nửa đùa, tôi đang bị vướng víu đến mức sẽ nói rằng tôi có bạn trai, và đột nhiên hắn đến.
Cửa mở ra, tất cả mọi người phút chốc đều sững sờ, một bóng dáng quen thuộc, Chúc Tiêu Hành đi thẳng về phía tôi, trên mặt không chút biểu cảm, khi hắn đến gần mang theo không khí lạnh lẽo, lạnh đến mức làm tôi rùng mình, nhất thời tôi không phân biệt được là hắn lạnh hay là gió lạnh.
Tôi không nghĩ hắn sẽ đến, nên nhất thời ngẩng ra, sợ hắn hiểu lầm nên tôi vội vàng giải thích nói rằng đây chỉ là trò chơi, không biết hắn có nghe thấy hay không, chỉ thấy nói: “Xin lỗi không thể chơi tiếp rồi”, sau đó kéo tôi đi. Tôi không nghĩ hắn sẽ đến, nên nhất thời ngẩng ra, sợ hắn hiểu lầm nên tôi vội vàng giải thích nói rằng đây chỉ là trò chơi, không biết hắn có nghe thấy hay không, chỉ thấy nói: “Xin lỗi không thể chơi tiếp rồi”, sau đó kéo tôi đi.
Chúc Tiêu Hành nhìn người khác với vẻ mặt lạnh lùng, vẻ ngoài lịch thiệp chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn mà thôi.
Bàn tay nắm lấy tôi mồ hôi nhễ nhại, hắn cũng không chịu buông ra, tôi nhìn hắn suốt chặng đường, hắn mím môi nhìn về phía trước và không hề có động tác gì.
Quá yên tĩnh, lại là điều bất thường, nhưng cũng không có vẻ gì là tức giận, có lẽ không phải là tức giận, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy hắn giận, tôi thỉnh thoảng còn hỏi đùa, tại sao cậu không tức giận? Cậu không biết tức giận à?
Câu trả lời của hắn trước giờ vẫn luôn là lãnh đạm nhìn tôi chằm chằm, không có chút ấm áp sâu kín nào, không giận cũng không nói là không giận, hắn thờ ơ đến mức cứ nhìn tôi chằm chằm không một chút tức giận, thậm chí còn có chút kỳ quái, nhất thời làm tôi luống cuống cả chân tay. “Anh … Thật sự làm em mất khống chế.” Hắn khẽ cười và hơi nghiêng đầu nhìn tôi. Đây là lần đầu tiên hắn cười như thế này và nói điều này với tôi, khác hẳn với sự chu đáo và dịu dàng của thường ngày, nó tạo cho tôi một ảo giác mình đã nhận nhầm người, tôi sững người một lúc, cảm thấy câu này rất đáng sợ.