"Tiểu Quân, cứ tự nhiên ăn nhiều một chút." Vợ chồng Lăng gia rất ân cần gắp đồ ăn cho Hạ Quân Thần và Chương Hướng Minh, bọn họ làm mai mối cũng thật chuyên nghiệp. Lăng Khiêm Hi ở một bên yên lặng ăn cơm, tại sao trong lòng cảm thấy kỳ lạ? Đến cùng là lạ chỗ nào?
"Cháu cám ơn." Hạ Quân Thần cúi đầu chậm rãi ăn, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lăng Khiêm Hi ngồi kế bên. Mà cha con họ Chương ngồi đối diện nhìn chằm chằm nàng gật đầu không ngừng, xem ra là rất hài lòng.
Ăn bữa cơm này Lăng Khiêm Hi ngột ngạt muốn chết, đành gắp con ếch chiên trên bàn lên ăn, cả đĩa ếch duy nhất trên bàn cơ hồ bị cô cắn nát.
"Thời gian còn sớm, con đưa tiểu Quân ra ngoài đi dạo đi." Cơm nước xong, Chương Hiểu Kì nháy mắt mấy cái với Chương Hướng Minh.
Chương Hướng Minh mừng rỡ không khép miệng được, lập tức đáp ứng. Bây giờ nàng không đi không phải là khiến tất cả mọi người mất thể diện sao? Hạ Quân Thần nhếch miệng, đứng lên đi cùng Chương Hướng Minh ra khỏi nhà.
"Khiêm Khiêm, con đi đâu? Sao hai người kia đi con cũng đi?" Chương Hiểu Kì gọi Lăng Khiêm Hi lại, ánh mắt cả ba người lớn lộ vẻ thắc mắc, nhìn ra được cô không được tự nhiên.
"Công ty còn việc cần xử lý, con phải đi bây giờ." Lăng Khiêm Hi tùy tiện bịa một cái cớ, bước nhanh ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng Lăng Thiệu Hoằng, "Đừng làm việc quá sức nha!"
Lăng Khiêm Hi nhìn Hạ Quân Thần ngồi vào xe Chương Hướng Minh, cô cũng lái xe theo sau bọn họ.
"Con ếch chết tiệt, chạy chậm đến vậy, bà đi xe đạp còn nhanh hơn, làm gì không biết." Lăng Khiêm Hi khui kẹo bỏ vào miệng, đồng thời trách mắng tốc độ xe của Chương Hướng Minh, lúc này mà có cảnh sát đi tới cho hắn một tờ giấy phạt thì tốt biết bao nhiêu! (Phạt khi xe vượt qua quy định tốc độ chậm nhất cho phép)
Xe Chương Hướng Minh dừng trước cửa siêu thị, Lăng Khiêm Hi cũng ngừng xe, thật hả? Chở con gái nhà người ta đến siêu thị để hẹn hò? Thật là tâm lý khác người a!
Lăng Khiêm Hi theo sau hai người vào siêu thị, bên trong rất náo loạn.
"Chị gái, chị muốn mua sữa rửa mặt loại nào? Tất cả ở quầy này, chị xem xem..." Một cô gái ngăn lại Lăng Khiêm Hi, mời cô mua hàng. Lăng Khiêm Hi khoát tay, "Tôi sẽ xem sau." Đi qua phía hai người kia, cách một kệ hàng, nhìn Chương Hướng Minh luyên thuyên gì đó với Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần miễn cưỡng cười, nhưng trong mắt Lăng Khiêm Hi lại trở thành nàng đang ngại ngùng, nhịn không được bĩu môi.
"Tiểu Quân, em muốn đi đâu chơi? Cứ nói thẳng, anh đưa em đi đâu cũng được."
"Tạm thời em không muốn đi đâu, chỉ nghĩ sẽ về nhà sớm một chút."
"Em muốn ăn bánh khoai tây không? Thích ăn quả mơ không? Hay thích thạch trái cây? Đều mua hết đi..." Hạ Quân Thần thở dài, có lẽ người này không nghe được nàng nói muốn về nhà sớm? Chương Hướng Minh cầm một đống đồ ăn bỏ vào xe đẩy, sau đó ngại ngùng cười với Hạ Quân Thần, "Em biết không?" Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với một cô gái a! Cũng không hẳn, là hẹn hò mới một cô gái bình thường..."
"Bình thường?" Hạ Quân Thần mờ mịt.
"Ừ." Chương Hướng Minh dừng lại cước bộ, gãi gãi cái gáy nhìn Hạ Quân Thần, kéo khóe miệng, hành động kia có chút buồn cười, sau đó nói, "Trước kia có một cô gái 200 cân nói thích anh, anh cũng từng hẹn hò với cô ấy nhưng đi ngoài đường mọi người đều chú ý nhìn tụi anh."
200? Hạ Quân Thần nhìn Chương Hướng Minh trước mặt, vóc dáng cỡ hơn 170 cân chút, hơi gầy yếu... Nếu lúc ấy nàng gặp anh ta cùng cô gái kia đi chung hẳn là cũng sẽ nhìn theo bọn họ một đoạn. Chương Hướng Minh đưa mắt vừa thấy bốn phía cũng có vài ánh mắt hướng về bên này, không khỏi thắc mắc "Vì sao bây giờ đi cùng em cũng bị như vậy?"
"Còn hỏi vì sao? Bởi vì anh là đồ con ếch, cơ bản là không xứng!" Lăng Khiêm Hi đứng phía sau bất bình căm giận. Đột nhiên phát hiện xung quanh có rất nhiều cặp mắt nhìn mình. Một người đẹp đi siêu thị không những không mua thứ gì, còn đứng kia lầm bầm lầu bầu chẳng phải rất lạ sao?
Thấy Chương Hướng Minh và Hạ Quân Thần đến quầy thu ngân, Lăng Khiêm Hi cũng nhanh chóng đi qua, sực nhớ mình không có mua cái gì, liền đi tới một góc khuất gần cửa chờ bọn họ.
Không lâu sau hai người đi ra, trong tay Chương Hướng Minh xách rất nhiều túi, nhét vào trong xe, sau đó bọn họ cũng lên xe.
"Tiểu Quân, chiếc xe phía sau đi theo chúng ta phải không?"
Hạ Quân Thần nhìn gương chiếu hậu, không phải mới lạ? Bugatti của Lăng Khiêm Hi ở phía sau chạy tốc bộ rùa bò! Khóe môi mỉm cười, "Không đâu, chỉ là người ta trùng hợp đi cùng đường với anh thôi. Đúng rồi, bây giờ anh đưa em đi đâu?"
"Cửa hàng trang sức." Chương Hướng Minh ngại ngùng đẩy gọng kính, "Anh rất thích em, cho nên muốn... tặng nhẫn hoặc dây chuyền gì đó cho em."
Nhẫn? Không phải chứ. Lần đầu tiên gặp mặt đã tặng nhẫn là sao?
"Không không không không không, những cái đó rất quý giá, em không nhận được." Nhận nhẫn của anh ta chẳng khác nào đồng ý yêu anh ta.
"Ở đây, đã đến rồi. Trước tiên vào xem đã." Chương Hướng Minh tìm chỗ đậu xe, sau đó đi vào. Bên trong treo một ngọn đèn vô cùng đẹp mắt, chiếu xuống trang sức trên tủ, khiến cho mỗi cái đều trở nên sáng bóng lấp lánh.
"Lấy cho tôi xem nhẫn này một chút."
"Ánh mắt ngài thật tốt, đây là nhẫn thần tình yêu, kim cương 1.5 cara, ngài xem chỗ này, những viên kim cương nhỏ được khảm trên nền chất liệu vàng trắng, đường cong điêu luyện, thiết kế đơn giản, rất phù hợp với ngài và bạn gái!" Chị gái này càng nói càng loạn, trên trán Hạ Quân Thần xuất hiện rất nhiều hắc tuyến, bạn gái cái gì? Tất nhiên không phải nàng!
"Tiểu Quân, em thích không? Anh nghĩ lấy cái này." Chương Hướng Minh quay đầu hỏi ý kiến Hạ Quân Thần, Hạ Quân Thần liếc nhìn giá, thật dã man, hơn ba mươi vạn! Đồ quý giá như vậy bảo nàng nhận sao được?
"Qua bên kia xem đi." Hạ Quân Thần nói xong lập tức chạy đến quầy khác.
"Khiêm Khiêm!" Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới, Lăng Khiêm Hi quay đầu liền trông thấy Hồ Ngạo Tuyết kéo Bao Tử đi về phía cô.
"Thật trùng hợp... Aizz..." Lăng Khiêm Hi cười trừ, sao hai người này xuất hiện ở đây, phá rối kế hoạch theo dõi của cô.
"Mình với Bao Tử đi mua nhẫn cưới, còn cậu?" Hồ Ngạo Tuyết nói, đồng thời quét nhìn xung quanh Lăng Khiêm Hi môt lượt, nghi hoặc hỏi, "Cậu đi một mình?"
Lăng Khiêm Hi chớp chớp cặp mắt to gật gật đầu, vẻ mặt vô tội, Hồ Ngạo Tuyết thấy vậy liền đưa móng vuốt qua nắm lấy cô, "Đi chọn nhẫn giúp mình đi, đến đây, mình thấy cái này rất được, cậu cho mình ý kiến nào."
"Cậu cưới Bao Tử chứ đâu có cưới mình, hỏi cậu ta được rồi!"
"Được, để mình xem." Lăng Khiêm Hi nhanh chóng cúi đầu xem nhẫn, bà già hung dữ! Không thể chọc! lập tức cười nói, "Rất được, mình nghĩ lấy cái này đi. Ngạo Tuyết cậu nhất định sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, vậy nha, mình còn có việc đi trước!" Lăng Khiêm Hi nói xong liền chạy đi, để lại Hồ Ngạo Tuyết ở phía sau mắng cô không có nghĩa khí. Bởi vì khóe mắt cô liếc thấy Hạ Quân Thần và Chương Hướng Minh đứng ở cửa, không thể để lạc mất. Cô không cho phép Hạ Quân Thần đi qua đêm!
"Chương Hướng Minh!" Lăng Khiêm Hi gọi to tên của hắn, sau đó nàng đi về phía hai người đang đứng, "Thật trùng hợp, tới đây lại gặp anh."
"Khiêm Hi, sao em ở đây? Đúng là rất trùng hợp, ăn cơm cùng nhau, bây giờ đi dạo phố cũng gặp nhau." Chương Hướng Minh theo thói quen đẩy kính mắt nói.
"Cũng đã 9 giờ, trễ rồi, tiểu Quân, về nhà với chị." Lăng Khiêm Hi trực tiếp kéo Hạ Quân Thần bên cạnh Chương Hướng Minh trở về, sau đó quay qua Chương Hướng Minh nói, "Nếu anh còn hứng thú thì ở đây chơi đi, thứ lỗi nhưng nàng không đi nữa." Kéo Hạ Quân Thần ngồi vào xe, sau đó lái xe rời đi.