Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 7: Ác Mộng





Lâm Nhã Tịnh ngước mắt lên, vội đến mức không kịp nhìn đến thân ảnh của người phụ nữ phía trước, lập tức cúi gập người, cung kính lễ phép chào: “Cháu...Cháu chào bác”
Không biết tại sao không khí xung quanh lại im lặng như tờ, khiến cho trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm, không dám cử động.

Lúc này một bàn tay ôm lấy eo cô, kéo cô đứng thẳng dậy, giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ: “ Gặp tôi, em cũng không cung kính như vậy nhỉ?”
Lâm Nhã Tịnh đổ mồ hôi lạnh, sợ hắn trách móc cô, môi nhỏ khẽ run: “Đó là bởi vì...bởi vì tôi bị trúng thuốc”.

Cô chợt nhận ra, lúc nãy cô bị trúng xuân dược, không lâu sau cảm giác “xấu hổ” kia liền mất, có lẽ cô tắm không lâu, thuốc ngấm vào cũng ít nên mới tỉnh táo lại nhanh đến như vậy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Xin chào tiểu thư” - Không khác với dáng vẻ co rút của cô hiện giờ là bao, người phụ nữ kia đến trước mặt cô cúi đầu chào.

Lâm Nhã Tịnh lập tức bối rối xua xua tay, lắc đầu nói: “Không cần đâu, bác..."
Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông bên cạnh đã lạnh mặt kéo cô qua một bên, ra lệnh với người phụ nữ: “Gột rửa sạch sẽ cho cô ấy”
“Vâng” - Người phụ nữ lễ phép đáp lại, sau đó dẫn cô lên lầu.

Chân cô vừa bước lên lầu, mắt cô liếc nhìn qua phía cửa, thấy được ở bên ngoài cửa xuất hiện một vài bóng người...!Người phụ nữ đi trước cô dẫn đường, nhờ vậy cô mới có thể quan sát được bộ đồ bà ấy mặc trên người là một bộ đồ quen thuộc của người hầu.

Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán, cô vẫn lên tiếng hỏi: “Bác là quản gia ở đây sao?” Người phụ nữ quay người nhìn cô một cái, sau đó vừa đi vừa nói: “Vâng” Lâm Nhã Tịnh vẫn chưa nhận ra thái độ của bà có chút kỳ quái, cô vẫn tiếp tục mở miệng thăm dò: “Bác tên gì?"
Người phụ nữ lần này không nhìn cô nữa, nói với thái độ không dễ chịu: “Tôi họ Lâm”
“Vậy Bác Lâm, Cửu gia, ngài ấy thường có ở nhà không?” - Lâm Nhã Tịnh tiếp tục hỏi Người phụ nữ không trả lời.

Lâm Nhã Tịnh lúc này mới cảm nhận được bà ta dường như không thích nói chuyện lắm, hoặc vấn đề này bà ta không thể trả lời.


Khi đến một căn phòng, quản gia Lâm mở cửa cho cô, không nói gì mà nhìn cô.

Cô đoán có lẽ đây là phòng của mình, nhẹ nhàng đi vài bước vào trong phòng.

Sau đó, quản gia liên đi mất.

Lâm Nhã Tịnh vừa thấy bóng dáng của quản gia đi khuất tâm mắt, cô lập tức đứng dậy, xem xét xung quanh căn phòng.

Đây là một căn phòng khá lớn, các vật dụng trang trí đều ở mức độ cơ bản, không thừa cũng không thiếu.

Chăn và gối đều có thể ngửi được đây là tất cả đồ dùng mới, trong tủ quần áo đầy ắp những bộ đầm váy thời trang xinh đẹp thời thượng.

Cô có cảm giác người đàn ông này đang xem cô như là con chim Hoàng Yến mà nhốt vào trong lồng.

Những thứ cô muốn tìm kiếm không phải là trang sức hay là quần áo, cô quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách.

Cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm vì bên trong căn phòng này không hề gắn chiếc camera nào cả, điều này chứng tỏ khả năng chạy trốn của cô cao hơn rất nhiều.

Lâm Nhã Tịnh đang ngồi thâm vui mừng, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, rất nhiều cô gái đi vào.

Những cô gái này đều mặc đồ của người hầu giống nhau.

Cô vẫn chưa kịp mở miệng nói câu hỏi nào, những cô gái này đã kéo cô đi vào phòng tắm.

Lâm Nhã Tịnh không ngừng la hét: “Các cô làm gì vậy? Buông ra! Các cô buông tôi ra!"
Những cô hầu gái này dường như tất cả đều bị câm điếc, không nghe thấy cô nói gì, cũng không nói một lời nào, khiến cho Lâm Nhã Tịnh càng thêm sợ hãi.

Bọn họ đẩy cô vào nhà tắm, sức lực rất lớn, khiến cho cô ngã xuống sàn.

Khi cô còn đang loạng choạng đứng dậy, bọn họ lại một lần nữa đẩy cô ngã xuống.

Cô cảm nhận được hai đầu gối của mình bị ma sát mạnh khiến cô có một chút đau đớn.

"Các cô định làm gì?" - Lâm Nhã Tịnh một lần nữa hỏi lại.

Bọn họ tiếp tục phớt lờ lời nói của cô.

Một người trong số bọn họ cởi áo của cô ra.


Lâm Nhã Tịnh dùng sức giữ lại áo, đồng thời giơ chân ra đạp cô ta một cái.

Người khác thấy cô hung dữ như thế, dường như nhất thời chưa thích ứng được, chợt dừng lại động tác nhìn nhau.

Lâm Nhã Tịnh nắm bắt được thời cơ này, nhanh chóng đứng dậy, đẩy bọn ra một bên, một mình chạy ra khỏi phòng tắm.

Nhưng cuộc tẩu thoát không bao giờ là dễ dàng như vậy.

Lâm Nhã Tịnh vừa bước một bước ra ngoài liên chạm mặt quản gia Lâm, bà ta nắm lại mái tóc dài của cô mà kéo, khiến da đầu cô tê rát một trận, cô cứ như vậy bị kéo giật trở về.

Lần quay “trở về” này của cô, mọi người như đã rút được kinh nghiệm trước đó, họ chia nhau ra giữ chặt tay chân cô, khiến cho cô không thể “giương nanh múa vuốt” được nữa.

Lâm Nhã Tịnh bất lực la hét chói tai.

Bọn họ không hề thay đổi biểu cảm của mình.

Chiếc vòi sen trong phòng tắm được bật lên, dòng nước lạnh lập tức xối lên trên người cô.

Cảm giác lạnh buốt chảy dọc theo cơ thể ấm nóng, khiến toàn thân cô không khỏi run rẩy.

Bọn họ không vì nhìn thấy tình cảnh thảm thương như con chuột dính mưa của cô, mà động lòng trắc ẩn bỏ qua, ngược lại còn mạnh bạo trút bỏ quần áo của cô.

Cô vừa lạnh lại vừa đói, hơn nữa một người không thể đánh lại nhiều người như thế.

Đến sau cùng, cô chỉ có thể giãy giụa trong bất lực, trơ mắt nhìn bọn họ cởi bỏ hết quần áo của mình.

Có lẽ bọn họ tin chắc rằng sau với thân thể trần truồng này, cô không thể bỏ trốn này, liền nới lỏng tay, không giữ chặt tay chân cô nữa.


Lâm Nhã Tịnh vừa được thả ra, lập tức lấy hai tay ôm lấy cơ thể bản thân, đôi mắt hoảng loạn nhìn từng động tác của bọn họ.

Cô nhìn thấy được bà quản gia đeo lên một chiếc găng tay y tế, đeo khẩu trang trên mặt, cầm một chiếc hộp sắt trên tay lục lọi, giống như đang chuẩn bị dụng cụ gì đó.

Cô liền nối lên một dự cảm không tốt.

Cô liếc nhìn xung quanh, bọn họ tạo một vòng vây xung quanh cô, khiến cho cô không còn đường nào để chạy.

Một cô gái khác trong số bọn họ đưa tay chà xà phòng lên người cô.

Lâm Nhã Tịnh giật mình, lập tức tránh né, giựt lấy chiếc bông tắm, hét lên: "Cô tránh ra! Tôi có thể tự làm được!" Cô gái đó nhìn cô một cách đầy mỉa mai, sau đó ngước mắt nhìn những cô gái còn lại.

Bọn họ như hiểu được ý nhau, những người còn lại tiến đến một lần nữa giữ chặt cố định lại chân tay cô.

Lâm Nhã Tịnh hiện tại bây giờ cảm thấy tình cảnh của mình rất đáng buồn cười.

Rõ ràng đây là cơ thể của cô, tay chân là do não bộ cô điều khiển, từng mỗi một bộ phận đều là của cô, của Lâm Nhã Tịnh cô.

Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, thân thể này đều phải do người khác quyết định, cô lại không được quyền sử dụng chúng! Hay nói đúng hơn chính là số mệnh! Số mệnh sắp đặt cô phải rơi vào trong tình thế cay đắng thế này ư? Hiện giờ bọn họ đang chà rửa thân thể của cô như thể đang rửa sạch một con heo, chuẩn bị mang đi nướng thịt! Mà cô, cô không thể làm được gì cả, ngoài việc năm yên, phơi bày những gì riêng tư nhất cho bọn họ!
Cô hận tất cả mọi người, cũng hận bản thân mình không có đủ sức lực để bảo vệ chính mình! Nhưng tất cả chưa dừng lại tại đó, hành động tiếp theo của bọn họ mới là ác mộng của cô..