Lục Nhiên chỉ vào dãy buồng vệ sinh: "Đây là nhà vệ sinh chung mà, anh muốn đi vệ sinh thì đi đi, muốn rửa tay thì rửa, muốn ở đây ngẩn người tìm phòng để ngủ cũng được. Tôi chỉ ở bồn rửa tay, đâu có xen vào việc của anh, sao lại đuổi tôi đi?"
Người đàn ông giật giật lông mày, không nói nữa.
Trông điệu bộ của hắn thì không giống như không thèm để ý, mà là lười tranh cãi.
Lục Nhiên cũng kệ, chạy tới tủ lấy khăn.
Tủ này có rất nhiều ngăn, cậu mở lần lượt từng cái ra kiểm tra.
Có ngăn chất đầy đồ, Lục Nhiên lại mở hơi mạnh tay, làm đồ bên trong rơi ra. Cậu luống cuống nhặt lên, thấy được là hai cái hộp giấy vuông vuông khá tinh xảo.
Trên hộp không có hình hay chữ, Lục Nhiên không biết nó là cái gì, cầm nghiên cứu một hồi. Sau đó thấy ở góc hộp in hai chữ XL.
"Khăn mặt ở ngăn thứ hai." Sau lưng thình lình vang lên tiếng nhắc nhở.
"À." Lục Nhiên đáp lại, cất hai cái hộp vào ngăn kéo.
Cậu mở ngăn dưới ra thì thấy đống khăn màu trắng dùng một lần.
"Cảm ơn." Thiếu niên nói.
Lục Nhiên cầm khăn đi tới bồn rửa.
Lúc này người ngồi trên xe lăn đã cởi nốt chiếc găng còn lại.
Hắn mở vòi nước, để hai tay dưới làn nước lạnh.
Bây giờ trời đã se se, Lục Nhiên nhìn cũng thấy buốt.
Cậu cởi cái áo đã ướt mèm, cầm máy sấy sấy khô.
Đến lúc định cởi quần jean thì không khỏi ngẩng lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Nhiên dừng khoảng chừng hai giây, bỗng thấy cởi quần trước mặt người lạ không được hay cho lắm.
Cái tay lần lữa ở cúc quần, quyết định cài lại, sau đó nhúng khăn vào nước, cặm cụi lau vết bẩn.
Người bên cạnh rửa tay phải 5-6 phút mới tắt vòi nước, điều khiển xe lăn ra ngoài.
Cửa phòng vệ sinh dày và nặng, muốn mở cần dùng khá nhiều sức, ngồi xe lăn chắc chắn không tiện mở.
Lục Nhiên đứng ngay gần, bèn giúp một tay đẩy cửa ra cho hắn.
Cửa mở, bác quản gia vẫn luôn đứng chờ ở ngoài thấy Kỷ Mân thì rất bất ngờ: "Cậu chủ?"
Kỷ Mân nhìn bác một cái, không nói gì đẩy xe lăn về phía trước.
Lục Nhiên đã lau xong quần áo, cũng theo ra ngoài.
Kỷ Mân đi được một quãng mới nhớ ra, đôi mắt đen não nề nhìn cậu, hỏi: "Cậu là người nhà họ Thẩm?"
Lục Nhiên muốn phản bác.
Nhưng người nọ không tìm kiếm sự khẳng định của cậu nên không cho thiếu niên cơ hội mở miệng. Cũng có thể nói là hắn không quan tâm cậu nghĩ gì, chỉ quan tâm sự thật mà mình biết.
Hắn bâng quơ nói: "Gửi lời hỏi thăm của tôi tới anh trai Thẩm Tinh Ngộ của cậu."
Đầu Lục Nhiên "đùng" một tiếng.
Thẩm Tinh Ngộ.
Người Lục Nhiên sợ nhất.
Nhắc tới cái tên này, cậu nháy mắt cảm nhận được cơn đau thấu xương chảy ra từ mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Đó là cơn đau giây phút gặp tai nạn xe cộ đã hằn sâu vào kí ức.
Lục Nhiên nhìn bóng lưng người đàn ông trên xe lăn.
Cậu chợt nhớ ra, hình như trong tiểu thuyết có nói anh trai của cậu, Thẩm Tinh Ngộ, và vị chủ nhân trẻ tuổi của gia tộc họ Kỷ là bạn học, quan hệ còn rất tốt.
Quản gia dặn một vệ sĩ đưa Lục Nhiên ra ngoài, bản thân đi theo Kỷ Mân.
"Sao cậu ta lại ở đây?" Kỷ Mân hỏi.
"Tình cờ thôi, hình như là bị ức hiếp ở tòa bên cạnh, chạy theo lối thoát hiểm lạc sang đây." Quản gia nói.
Kỷ Mân không hỏi nữa.
Quản gia lại cười giải thích: "Lần trước tiên sinh cố ý ra tay giúp đỡ bạn nhỏ này, tôi tưởng là lần này cậu cũng sẽ hỗ trợ."
"Chỉ là nói vài câu nghe lọt tai thôi." Kỷ Mân nghĩ đến câu nói hắn nghe được lúc trên xe.
Lần này quản gia không nói nữa, nhưng bầu không khí giữa hai người không phải kiểu chủ tớ nghiêm ngặt phân chia đẳng cấp.
Một người trông như thư kí chạy tới.
Y còn chưa nói gì, Kỷ Mân đã mất kiên nhẫn giơ tay.
Quản gia mỉm cười tiến lên, khom lưng nói: "Hôm nay tiên sinh mệt rồi."
Thư kí hoảng loạn: "Giám đốc Kỷ, chúng tôi..."
"Xin nhắn lại với giám đốc Trương, chuyện dự án để lần sau có cơ hội lại bàn." Quản gia chặn y lại.
Nói rồi cả hai đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
"Tôi còn muốn hỏi chuyện này, sao tiên sinh tự dưng lại xuất hiện trong nhà vệ sinh chung?" Quản gia hỏi.
Kỷ Mân vẫn lạnh lùng như cũ: "Trong phòng có mấy thứ bẩn thỉu."
"À ra vậy." Quản gia hơi ngạc nhiên.
Bác trêu chọc nhìn Kỷ Mân, sau đó nhìn về phía nhà vệ sinh cuối hành lang. Nghĩ đến một chuyện, nét mặt bác trở nên áy náy: "Hi vọng không dọa tới bạn nhỏ kia."
"Chú Trần!" Kỷ Mân gắt, giọng nói lại đậm sự bất đắc dĩ.
Quản gia Trần không sợ, nụ cười mang theo sự bao dung của bậc cha chú.
Hai người ra khỏi thang máy, đi tới cửa ra vào.
Quản gia nghĩ về phản ứng của Lục Nhiên ban nãy, lại bắt đầu trêu Kỷ Mân: "Rõ ràng tiên sinh đã giúp người ta, lại cố tình nói những lời đó, bình thường tiên sinh sẽ không làm vậy."
Kỷ Mân mặc kệ ông, thò tay mở cửa.
Hai chủ tớ vừa ra khỏi cổng, lại thấy trước cổng tòa nhà bên cạnh có một cái xe cứu thương đang đỗ.
Có người được bọc chăn đẩy ra.
Người không thấy đâu, giọng thì tru tréo như heo bị cắt tiết: "Lục Nhiên! Tao phải giết Lục Nhiên!"
Có lẽ là gào thét kích động quá, chăn trượt xuống một đoạn, để lộ Lâm Y ướt như chuột lụt bên trong.
Kỷ Mân cau mày, ngẩng lên nhìn quản gia, nhẹ nhàng lại đầy hàm ý hỏi: "Đây gọi là bị ức hiếp?"
Quản gia Trần cũng ngạc nhiên lắm, sau đó bất đắc dĩ nhún vai.
Phía sau hai người, giám đốc Trương phát hiện cơm canh đã hỏng, cuống quít đuổi theo.
"Giám đốc Kỷ! Làm ơn dừng bước! Chuyện ngày hôm nay tôi rất xin lỗi, là cấp dưới không biết cách ứng xử!" Ông ta khốn khổ tìm 5-6 người bắc cầu mới có một cơ hội này để gặp Kỷ Mân, sao có thể dễ dàng buông tha.
Nhưng lải nhải nửa ngày, giám đốc Trương lại phát hiện người trên xe lăn không cho ông ta nửa ánh mắt, suy tư nhìn sang tòa bên cạnh. Trong đôi mắt đen ánh lên hứng thú cực kì hiếm thấy.
Miệng ông ta nói vậy nhưng không nhúc nhích nửa bước.
Một là vì bộ dạng hiện tại của Lâm Y thật sự rất chật vật, hơi mất mặt...
Hai là không hiểu sao mà bạn bè của thằng bé đều vô thức giữ khoảng cách, tránh né như thể trên người nó dính mấy thứ bẩn thỉu gì.
"Giám đốc Trương, hôn phu của con trai ông thành ra như vậy mà không tới hỏi thăm à?" Giọng Kỷ Mân vang lên.
Giám đốc Trương lập tức thấy mặt nóng rát, cảm thấy hành vi như thằng điên của Lâm Y quá mất mặt, đồng thời cũng hoài nghi.
Ông ta không rõ có phải vì "sắp xếp" của mình chọc giận Kỷ Mân, nên hắn cố tình cho người sang tòa bên cạnh gây phiền phức cho Lâm Y không...
Lục Nhiên chẳng hay biết gì.
Cậu về rất muộn, còn phải đi đón Đại Hoàng, nên về tới phòng là lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau không có tiết. Sáng nay Thẩm Tinh Trác đã cho cậu gấp đôi tiền lương nên ngày mai cũng không cần phải tới quán đồ ăn nhanh đó đi làm, thế là ngủ một lèo tới tận trưa.
Cho tới khi bị tiếng gõ cửa rầm rầm đánh thức.
Lục Nhiên bực bội ngồi dậy.
"Ai!!" Cậu hét lớn.
Đại Hoàng ngồi cạnh cửa, hết nhìn cửa phòng lại nhìn Lục Nhiên.
Nó không kêu, duy trì sự lễ phép và cảnh giác.
"Tao!" Người đập cửa cũng hét lại.
Nghe ra được là tiếng của Thẩm Tinh Trác.
Lục Nhiên thấy hơi lạ.
Thật ra người nhà họ Thẩm không hay ở lại lầu một.
Biệt thự này có tổng cộng 3 tầng, tầng 3 là của riêng Thẩm Tinh Nhiễm, tầng 2 là phòng ngủ của vợ chồng Thẩm Hồng Nguyên, phòng làm việc, còn có hai phòng trống cho Thẩm Tinh Ngộ và Thẩm Tinh Trác thỉnh thoảng về ở.
Chỉ có Lục Nhiên ở lầu 1, tầng cho người hầu.
Nên với cái kiểu tự cho là cao quý của lũ người kia, chắc chắn sẽ không tới đây, càng không đập cửa.
Lục Nhiên vò mái tóc như ổ gà, lê dép xị mặt ra mở cửa.
Thẩm Tinh Trác ở bên ngoài còn định đập cửa, Lục Nhiên lại thình lình kéo cửa ra.
"Điên hả, sáng sớm ngày ra có cho ai ngủ không?"
Thẩm Tinh Trác như nghe được cái gì lạ đời, chỉ ra ngoài trời nắng chang chang: "Đây mà gọi là sáng sớm à? Sao mày ngủ còn ác hơn tao vậy?"
Lục Nhiên không muốn đôi co với gã.
Cậu thò chân chặn Đại Hoàng đang vẫy đuôi định sấn tới, nhìn Thẩm Tinh Trác: "Chuyện gì? Tiền vào túi tôi là của tôi, đừng mơ tôi trả lại."
"Ai bảo mày là chuyện tiền?" Thẩm Tinh Trác phát điên.
Nói xong lại đổi giọng: "Đang nói chuyện tiền đấy! Mày biết hôm qua rốt cuộc mày tiêu hết bao nhiêu không?"
"Hả?" Lục Nhiên còn chưa nhớ ra là chuyện gì.
Thẩm Tinh Trác lấy ra một tờ hóa đơn, dí vào mặt cậu.
Lần này thì nhớ rồi, hôm qua để dạy Thẩm Tinh Trác một bài, cậu gọi liền tù tì mười mấy chai rượu ngon.
Thẩm Tinh Trác đồng ý trả tiền, nhưng gã không ngờ Lục Nhiên phá của tới như vậy.
Sáng nay câu lạc bộ gửi hóa đơn tới, Thẩm Tinh Trác nhìn muốn rớt cả tròng mắt, tức tới nỗi lái xe về nhà họ Thẩm gây sự với Lục Nhiên.
"Chẳng lẽ chút tiền này anh cũng không trả nổi?" Lục Nhiên ngáp một cái.
Thẩm Tinh Trác lập tức nghẹn họng.
Gần đây công ty của gã thua lỗ, nhưng để mà nói là không trả nổi thì cũng không đến mức đó.
Chỉ là số tiền này đã vượt xa chi tiêu bình thường của gã.
Nhưng bảo Thẩm Tinh Trác ở trước mặt Lục Nhiên thừa nhận là mình không có tiền trả...
Gã... Có chết cũng không nói ra được.
Thẩm Tinh Trác tức muốn xì khói, nhưng cúi đầu nhìn Lục Nhiên ngủ tới đầu bù tóc rối, còn đang dụi mắt, tự dưng lại cảm thấy không có bực như vậy nữa.
Gã nghênh ngang thích gì làm nấy đã quen, từ trước đến nay muốn cáu là cáu. Đây là lần đầu tiên chịu thua thiệt còn phải nghẹn trong lòng, tức muốn chết nhưng cứ phải nín nhịn không được nói.
"Mày!" Thẩm Tinh Trác chỉ vào Lục Nhiên.
"Làm sao?" Lục Nhiên vô tội nhìn gã: "Chẳng phải chính miệng anh đồng ý à?"
Thẩm Tinh Trác mày nửa ngày, không nói được chữ thứ hai.
Gã quay đi vớt đại một thứ định đập cho hả giận, nhưng cầm cái chén lên rồi lại không dám đập.
Cuối cùng hùng hổ đặt nó về bàn, sau đó ngồi xổm xuống vò đầu Đại Hoàng mấy cái cho bõ tức, "hừ" một tiếng bỏ đi.