Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 4: Chó bị hại



Edit: Ry

Bà Thẩm nhanh chóng ý thức được mình lỡ lời.

Không cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng nói ra khỏi miệng thì cũng khó nhìn mặt nhau.

Ngẫm nghĩ một hồi, bà ta bỗng vươn tay nắm cổ tay Lục Nhiên, mềm giọng bảo: "Tiểu Nhiên, con cũng đừng giận. Mẹ biết con nhiều năm sống khổ cực ở bên ngoài, tối qua còn ném chó của con đi, con chắc đã ấm ức nhiều rồi."

Lục Nhiên ngẩng lên nhìn bà Thẩm.

Kiếp trước, cậu đã vô số lần bị giọng điệu này của bà ta mê hoặc.

Sở dĩ cậu nhịn nhục chịu đựng nhiều như vậy, chính là vì bà Thẩm cao quý đây thường xuyên khiến cậu ngộ nhận rằng, bà ta yêu thương cậu.

Lần nào cũng vậy, bà ta sẽ nói: "Nhiều năm qua con đã chịu khổ ở bên ngoài."

Cũng sẽ nói: "Mẹ biết con ấm ức."

Còn không ngừng hứa hẹn với cậu: "Con yên tâm, mẹ sẽ bù đắp đầy đủ cho con."

Trấn an được cảm xúc của Lục Nhiên xong, để Lục Nhiên trở thành con chó con khát vọng tình thương của mẹ nên nhẫn nhịn mọi chuyện, bà Thẩm sẽ quay ngoắt 180 độ.

"Do con tới nên Nhiễm Nhiễm quá khủng hoảng, mọi người phải an ủi em để em yên tâm. Chứ thấy Nhiễm Nhiễm khổ sở mẹ đau lòng lắm."

Bà Thẩm tiếp tục cầm tay Lục Nhiên, dùng giọng điệu Lục Nhiên đã nghe tới mòn tai: "Tiểu Nhiên, con hiểu được cho mẹ mà đúng không? Đừng gây thêm phiền cho mẹ nữa. Hôm qua em con vì con mà chịu bao ấm ức, hôm nay mình đi mua quà cho em đi, bù đắp một chút."

Từng câu từng chữ đều là "tại vì con".

Luôn khiến Lục Nhiên có cảm giác như thể mình thật sự là kẻ đầu sỏ làm nhiễu loạn gia đình người ta.

Đời trước, mỗi lần bà Thẩm nói như vậy, Lục Nhiên lập tức dẹp mọi cảm xúc.

Nếu cậu có bất cứ bất mãn gì, bà Thẩm sẽ dùng ánh mắt "sao con lại ngang bướng như vậy chứ, sao con không hiểu cho nỗi lòng của mẹ" nhìn cậu.

Chỉ cần thấy ánh mắt đó, Lục Nhiên sẽ vô thức khủng hoảng.

Bà Thẩm nói rất nhiều lần rằng sẽ bù đắp cho cậu, nhưng bà ta chưa từng thực hiện lời mình nói.

Bà Thẩm cũng rất nhiều lần tự xưng là "mẹ" với cậu, nhưng không bao giờ cho phép cậu gọi bà ta như vậy trước mặt người ngoài, hoặc là trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm.

Mỗi lần cậu có xung đột với Thẩm Tinh Nhiễm, bà ta vĩnh viễn đứng về phía đứa con nuôi đó.

Lần này, Lục Nhiên liếc tay mình bị bà ta nắm lấy, lạnh nhạt bảo: "Bà Thẩm, bà đang làm phiền tôi ăn cơm đấy."

Bà Thẩm cứng đờ, ngượng ngùng thu tay lại.

Lục Nhiên bình tĩnh nhét nốt chiếc bánh bao nhân gạch cua cuối cùng vào miệng.

Ăn xong, cậu liếc nhìn điện thoại của bà Thẩm.

Bà Thẩm mới đặt đơn mua một cái đồng hồ, rõ ràng mua để bồi thường cho Thẩm Tinh Nhiễm, đốt hơn 200 nghìn.

"Đúng là nên đền bù." Lục Nhiên nói.

Cuối cùng bà Thẩm cũng lộ vẻ vui mừng.

Sau đó bà ta thấy Lục Nhiên lấy điện thoại ra, mở phần mềm máy tính.

Cậu lẩm bẩm: "Thẩm Tinh Nhiễm một ngày ấm ức được đền bù 200 nghìn. Tôi từ năm 4 tuổi đã bắt đầu ấm ức, ấm ức tới năm 19 tuổi, tức là 15 năm, mỗi năm 365 ngày, tổng cộng là 5475 ngày ấm ức."

"Mỗi ngày đền bù 200 nghìn là..."

Nửa ngày sau, Lục Nhiên đẩy điện thoại tới trước mặt bà Thẩm: "Tất cả hết 1 tỉ 95 triệu, tôi xóa bớt số lẻ cho bà, làm tròn thành 1 tỉ đi, nhớ chuyển khoản đấy."

Trước kia, Lục Nhiên sẽ không bao giờ dám nhắc tới chữ tiền ở trước mặt người nhà họ Thẩm.

Như thể chỉ cần cậu làm vậy, cậu sẽ không giấu được mười mấy năm sống trong nghèo khổ, sẽ càng khiến mình không hợp với gia đình phú quý này.

Và cũng sợ nhắc đến tiền sẽ khiến mục đích mình trở lại không đơn thuần, giống như là cậu đang ngấp nghé gia sản của cái nhà này vậy.

Về sau nằm trên giường bệnh, Lục Nhiên mới hiểu tại sao mình có suy nghĩ đó.

Bởi vì cái nhà đó nghĩ cậu như vậy chứ sao!

Ánh mắt mỗi kẻ nhìn cậu đều nói cậu là cái đồ không biết an phận, luôn âm mưu ngấp nghé nhà họ.

Khi ngộ ra điểm ấy, Lục Nhiên kệ con mẹ luôn.

Cần chó gì tình thân, đòi tiền thích hơn bao nhiêu.

Cậu nhìn bà Thẩm mặt xanh như tàu lá ở đối diện, vui vẻ đứng dậy phẩy tay: "Nhớ chuyển đấy nhé, tiền mặt hay chuyển qua Wechat đều được hết."

Nói rồi xách cặp lên, ngâm nga đi ra ngoài.

Sáng hôm nay cậu có rất nhiều tiết, rời phòng thí nghiệm một cái phải chạy tới phòng máy trong trường.

Bây giờ đã là học kì thứ hai, nhưng Lục Nhiên không có máy tính, nên có vài việc muốn làm cũng chỉ có thể dung máy tính của trường.

Cậu kiểm tra học phí của mình.

Tiền vay quỹ học tập đã được chuyển vào tài khoản, cuối cùng cũng thanh toán xong học phí năm nay.

Năm thứ nhất Lục Nhiên là sinh viên dự bị*, học phí đi vay sẽ được chuyển muộn hơn học sinh bình thường.

*Gốc là 他大一走的是绿色通道, hắn đại nhất là đi lục sắc thông đạo, lục sắc thông đạo tui gg thì nó ra green path, là một chương trình được tạo ra dành riêng cho du học sinh Trung Quốc bên đại học Toronto ở Canada, với mục đích giúp các du học sinh nhanh chóng làm quen với môi trường, nó là kiểu dự bị đại học á nên tui đoán ở đây cũng mang nghĩa như vậy.

Kiểm tra hết mấy thứ này, Lục Nhiên mới lên mạng tìm kiếm tin tức về Tóc Vàng.

Cậu cứ nghĩ là chuyện liên quan tới tận mấy nhà thì họ sẽ hợp tác đè video xuống, để nó biến mất trong dòng lũ tin tức.

Nhưng thật bất ngờ là chủ đề con nhà giàu đâm chó không những không giảm độ hot, mà còn leo lên hẳn vị trí thứ nhất, nằm im ở đó, không hề có dấu hiệu bị đè xuống.

Bên dưới thì có mấy bài bóc phốt liên quan tới ngành giải trí.

Có vẻ như là có người muốn tạo chủ đề khác để dời ánh mắt của công chúng, nhưng không có tác dụng.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ ở hàng đầu, nhạy bén ngửi được mùi tiền.

Cũng không biết là đấng nào ra tay giúp đỡ.

Trong đầu cậu hiện lên chiếc xe doanh nhân phiên bản dài màu đen kia.

Nhưng rồi cũng nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.

Thần tiên đánh nhau thì liên quan quái gì tới cậu.

Ra khỏi phòng máy, lớp trưởng nhắn tin cho Lục Nhiên, bảo cậu đi nhận mẫu đơn.

Lục Nhiên tới đó mới biết là đơn hỗ trợ mà giáo viên hướng dẫn phát cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.

Cái này là các công ty bản xứ hợp tác với nhà trường, tới trường phỏng vấn, các sinh viên được giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp phải theo ý của các công ty tài trợ.

Đời trước Lục Nhiên cũng nhận được tờ đơn này.

Nhưng cậu cho là mình không cần nữa nên từ chối.

Kết quả là cậu bị nhà họ Thẩm gây khó dễ, đại học cũng không tốt nghiệp được.

Lần này Lục Nhiên dứt khoát điền đơn, mang lên nộp ở phòng giáo vụ.

Buổi trưa, cậu tới bệnh viện thú y thăm Đại Hoàng, sau đó vội vàng chạy đi làm.

Tới nơi làm thêm Lục Nhiên mới nhớ ra, mình đã "nghe lời" nghỉ việc.

Cũng may chủ tiệm dễ tính, Lục Nhiên được nhận vào làm lại.

Lục Nhiên ngày ngày làm đủ mọi công việc đã từng mơ ước có một ngày mình sẽ không phải vất vả như vậy nữa.

Nhưng với một Lục Nhiên nằm một chỗ 10 năm, chân có thể chạy đã là một niềm hạnh phúc.

Gần đây cậu hơi thiếu tiền, vì tiền thuốc men cho Đại Hoàng không ít chút nào.

Nghĩ vậy, Lục Nhiên dành thời gian nhắn cho bà Thẩm một tin: "Đừng quên chuyển 1 tỉ nha ~"

Bà Thẩm giả chết.

Hoặc cũng có thể là tức ói máu với tin nhắn của cậu rồi.

Qua thêm ngày nữa, Lục Nhiên đón Đại Hoàng từ bệnh viện về.

Cậu thương lượng với chủ tiệm thú cưng mà mình làm thuê, buổi sáng cậu đi học muốn gửi nhờ Đại Hoàng ở đây, tối cậu làm xong Đại Hoàng sẽ cùng cậu về.

Lục Nhiên không định ra ngoài thuê phòng.

Trải nghiệm kiếp trước đã chứng minh, dù có thuê phòng thì đám người họ Thẩm kia thích tới khi nào vẫn có thể tới.

Bận rộn cả ngày, đến khi Lục Nhiên dắt Đại Hoàng về biệt thự nhà họ Thẩm, cậu không khỏi dừng chân.

Trong sân có hai chiếc xe.

Một cái là xe doanh nhân, một cái là xe thể thao.

Đại Hoàng bị xe đâm hơi để lại di chứng, vừa thấy xe thể thao là nó sợ, rên ư ử lùi lại.

Lục Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu Đại Hoàng: "Chó ngốc, bị xe đâm còn sống được thì sợ gì mấy cái này."

Cậu dắt Đại Hoàng vào phòng khách.

Bữa tối đã chuẩn bị xong.

Giúp việc đang vội vàng làm việc nhìn Lục Nhiên một cái, lại vô thức nhìn lên lầu.

Đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, Lục Nhiên mặc kệ, dắt Đại Hoàng vào nhà vệ sinh, rửa tay rửa mặt, còn lau chân cho Đại Hoàng.

Bình thường Đại Hoàng được lau chân sẽ rất ngoan, hôm nay lại xoay vòng vòng: "Ẳng ~~"

"Đừng sốt ruột, nhịn thêm chút nữa thôi." Lục Nhiên treo khăn lên kệ, ngồi xổm xuống sờ bụng nó.

Đại Hoàng lại ai oán kêu hai tiếng, mở to đôi mắt hạt đậu đen nhánh nhìn Lục Nhiên.

Đợi tới khi Lục Nhiên dẫn theo Đại Hoàng ra ngoài, người nhà họ Thẩm đã ngồi xuống trong phòng ăn.

Lần này tới đầy đủ ra phết.

Thẩm Hồng Nguyên đi công tác đã về, vị chủ nhân hiện tại của nhà họ Thẩm này trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn toát lên sự uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao.

Ngồi cạnh Thẩm Hồng Nguyên đương nhiên là vợ ông ta, bà Thẩm, bên còn lại là Thẩm Tinh Nhiễm đang cúi gằm mặt không thấy rõ biểu cảm.

Cuối cùng là ghế ngồi hơi dựa vào phía trong, có Thẩm Tinh Trác đang vắt chéo chân.

Nghe được tiếng, gã còn nhìn sang phía bên này.

Thấy Đại Hoàng đi sau lưng Lục Nhiên, gã cau mày, sau đó nhếch miệng cười khẩy.

Thẩm Hồng Nguyên đang răn dạy Thẩm Tinh Trác: "Ngồi cái kiểu gì thế hả? Anh không ngồi tử tế được à!"

Thẩm Tinh Trác có vẻ khó chịu, nhưng vẫn nghe lời thả chân xuống.

"Hôm nay tôi về là để thăm Nhiễm Nhiễm, chứ không phải nghe ông dạy đời." Gã còn nói.

Thẩm Hồng Nguyên giận tái mặt: "Anh còn có mặt mũi về nữa à! Cái phòng làm việc kia của anh thuê toàn hạng người gì thế hả? Lần này 5 đứa lên báo thì hết 3 đứa nằm trong công ty anh."

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thẩm Tinh Trác trở nên khó coi.

"Anh ra ngoài phá của như thế nào tôi không cần biết, nhưng quản cho tốt người của anh, đừng có phá hủy danh tiếng nhà họ Thẩm." Thẩm Hồng Nguyên nói.

"Danh tiếng danh tiếng, ông ăn danh tiếng thay cơm à?" Thẩm Tinh Trác mạnh mồm.

"Anh!" Thẩm Hồng Nguyên tức giận đập bàn.

Lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm nãy giờ cúi đầu nhẹ nhàng ngẩng lên, để lộ khuôn mặt đã trắng nõn như trước.

Nó bưng bát múc cho Thẩm Hồng Nguyên một chén canh: "Ba à ba đừng giận nữa, lâu lắm mới có dịp nhà mình cùng ăn với nhau."

Thẩm Hồng Nguyên mỉm cười với nó, đè xuống cơn giận.

Với Thẩm Tinh Trác nãy giờ chỉ biết mạnh mồm thì đơn giản hơn nhiều.

Thẩm Tinh Nhiễm quay sang nhìn gã, kêu đúng một chữ: "Anh!"

Thẩm Tinh Trác lập tức câm như hến.

Một trận phong ba dễ dàng bị san bằng bởi vài ba câu của Thẩm Tinh Nhiễm.

Bà Thẩm cũng nở nụ cười vui mừng.

Một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.

Nhưng tất cả đều ăn ý coi Lục Nhiên như không khí.

Dù là răn dạy hay ấm áp, tất cả đều không liên quan gì tới cậu.

Lục Nhiên cũng quen cái kiểu coi thường đó rồi.

Trong quyển truyện này, Thẩm Hồng Nhiên có thuộc tính cuồng con. Còn Thẩm Tinh Trác cũng là một thằng cuồng em chính hiệu.

Nhưng bọn họ cuồng Thẩm Tinh Nhiễm, chứ không liên quan gì tới đứa con đứa em ruột thịt là cậu.

Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng vào, ngồi xuống một cái ghế trống.

Mông vừa đặt xuống ghế, Thẩm Hồng Nguyên đã nghiêm khắc nói: "Đứng lên."

Thẩm Tinh Trác cũng nhìn sang, di chuyển hỏa lực: "Chuẩn rồi đấy, xem lại xem ai mới là người nên bị mắng. Có người nào đó đánh con trai ông còn mở mồm đòi 1 tỉ cơ đấy."

Cả bàn lập tức nhìn về phía Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhìn Thẩm Tinh Trác, mặt siêu dày nói: "Anh muốn cho thêm tôi cũng không ngại đâu."

Thẩm Tinh Trác cứng họng.

Gã không khỏi nhìn chằm chằm Lục Nhiên, quan sát kĩ càng.

Thẩm Hồng Nguyên lại không truy hỏi vụ 1 tỉ kia.

Ông ta nhìn Thẩm Tinh Nhiễm ngồi bên cạnh mình, lại giương mắt nhìn về phía Lục Nhiên, đầy ám chỉ nói: "Em trai anh đang ngồi đây đấy, anh cứ thế ngồi xuống hả?"

"À đúng rồi." Lục Nhiên lại như được ông ta nhắc nhở.

Cậu cúi xuống, bế Đại Hoàng lên, đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh mình - ghế của người thừa kế nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Ngộ.

Còn cầm một cái đĩa không, gắp đùi gà, đặt xuống trước mặt Đại Hoàng.

Nói rất hùng hồn: "Phải an ủi chú chó bị hại nữa nhỉ."