Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 23: Mommy đừng bỏ con đi



Trên đường trở về nhà, không khí bên trong xe trầm mặc.

Đèn đường nê ông từ cửa sổ xe chiếu đi vào, hình thành từng vệt ánh sáng vụt bay qua. Lạc Kim Vũ im lặng dựa lưng vào ghế ngồi, phản chiếu gương mặt cô lúc sáng lúc tối, giống một bóng ma lúc ẩn lúc hiện.

“Gia Dịch làm sao vậy?” Cảnh Tư Hàn nhìn thẳng con đường phía trước, mở miệng hỏi.

Lạc Kim Vũ đợi hai giây mới xoay mặt qua hỏi: “Hả? Cái gì?”

Cảnh Tư Hàn hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy hình như cô có chút không thích hợp, anh lại lặp lại một lần: “Tôi hỏi cô, Gia Dịch làm sao vậy?”

Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, lại thong thả, nói rất chậm: 

“Mẹ nói ngày hôm nay cũng giống như những ngày thường, 9 giờ đi ngủ, 10 giờ cô giúp việc đi lên sửa chăn lại cho bé, phát hiện bé cuộn tròn ở trên giường, vẫn luôn khóc không ngừng, hỏi bé, bé không nói”

“Có phải sinh bệnh hay không?” Cảnh Tư Hàn nhíu mày, suy đoán nói.

Lạc Kim Vũ lắc đầu: “Sẽ không, nếu không thoải mái bé sẽ chủ động nói, Dương Dương rất thông minh.”

“Vậy bởi vì cái gì?”

“Không biết.” 

Giọng nói của Lạc Kim Vũ có chút uể oải, hoàn toàn không hung dữ muốn cắn người như mới vừa rồi, chiếc ghế to rộng bao trùm cả cơ thể cô làm dáng người của cô càng thêm mảnh khảnh, cả người cuộn tròn trên ghế, mờ mịt nhìn chằm chằm cần gạt nước.

Cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Lạc Kim Vũ mới phản ứng lại đây, bản thân hẳn là đã uống say.

Kiếp trước tửu lượng của cô là trời sinh, ngàn ly không say, thay đổi một cơ thể khác lại không mang theo cái tài lẻ đó lại đây, không chú ý uống hai ly đã say đi không nổi.

Lạc Kim Vũ lần đầu tiên cảm nhận được “Uống say” là như thế nào, đầu lâng lâng nặng trịch, cơ thể không nghe theo lý trí, tay chân nhũn ra, ngay cả tư duy phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều.

Cô cảm thấy linh hồn của mình giống như bị chia thành hai nửa, một nửa thanh tỉnh, một nửa trầm luân.

Hiển nhiên, một nửa thanh tỉnh kia khôn thể khống chế thân thể, cô cảm thấy nâng lên một ngón tay đều hao phí sức lực.

Cho nên, khi xe dừng lại trước cổng nhà, Lạc Kim Vũ xuống xe thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất, gian nan đỡ lấy cửa xe mới miễn cưỡng đứng thẳng thân thể. 

Cảnh Tư Hàn nghe được động tĩnh, đi ở phía trước quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng cũng đứng không vững, mày thẳng nhăn: “Cô rốt cuộc uống bao nhiêu?”

Lạc Kim Vũ không có tâm tình để ý tới anh, chống cơ thể ở cửa sổ xe hít sâu một hơi, ý đồ làm đầu óc thanh tỉnh chút.

Ước chừng qua năm giây, Lạc Kim Vũ một lần nữa mở mắt ra, trở tay đóng lại cửa xe, phát ra “Phanh” một tiếng, sống lưng thẳng tấp, giống như có chút khôi phục giống như bình thường.

Ai ngờ vừa mới bước đi ra hai bước đã lộ tẩy, đi không đến hai mét cơ thể lệch khỏi quỹ đạo nghiêng hẳn 60 độ. Rõ ràng là muốn đi vào, lại đâm vào lưng Cảnh Tư Hàn.

Ngửi được mùi rượu trên người cô, khóe môi Cảnh Tư Hàn căng chặt banh thẳng.

Anh hơi do dự, giơ tay vịn Lạc Kim Vũ, một cái tay khác đỡ lấy cánh tay cô, thân thể bảo trì một khoảng cách 20cm, mang cô đi vào trong nhà.

Má Trương vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau đi vào, giật mình, nhưng thực mau tiếp đón đi lên: “Thiếu gia, Lạc tiểu thư, phu nhân đang ở trên lầu dỗ Dương Dương, hai ngươi mau đi xem một chút đi.”

Lạc Kim Vũ gật đầu, giày cũng không đổi, lập tức nhào lên thang lầu.

Thật là “Nhào”.

Người uống say không thể khống chế cơ thể, bởi vì vội vàng, nên nửa người trên của cô đi trước, chân lại theo không kịp, tư thế của cô chính xác là ‘nhào’ lên trước. Nếu không phải Cảnh Tư Hàn còn đỡ cô, thì sẽ trực tiếp nằm bẹp trên mặt đất.

Vì phòng ngừa cô té ngã, Cảnh Tư Hàn vịn chặt lấy bả vai của cô, thân thể cũng xích đến gần, nhắm mắt theo đuôi dẫn cô lên lầu hai.

Cảnh mẹ quay đầu lại, nhìn thấy tư thế thân mật của cũng kinh ngạc: “Sao hai đứa lại trở về cùng nhau vậy?”

“Ở bên ngoài gặp” 

Cảnh Tư Hàn mất tự nhiên, tay lập tức buông lỏng, Lạc Kim Vũ không có chống đỡ, cả người đi nghiêng về phía trước, té ngã trên đất, khi đầu gối chạm đất phát ra một tiếng nặng nề, nghe khá đau.

Cảnh mẹ nhanh chân đi lại muốn đỡ cô đứng lên, lại thấy Lạc Kim Vũ chỉ trong chớp mắt tự bò lên, lướt qua cô thất tha thất thểu vọt tới mép giường.

Cảnh mẹ khiển trách nhìn về phía thằng con trời đánh, Cảnh Tư Hàn mím môi, yên lặng rút trở về cánh tay duỗi đến nửa đường, rũ mắt che dấu cảm xúc tự trách.

“Dương Dương? Dương Dương” 

Lạc Kim Vũ nằm ở mép giường, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngọn núi nhỏ nhô lên giữa giường kia, dịu dàng nói: “Dương Dương, là mommy, mommy đã trở về”

Thân thể nhỏ bé dưới chăn bông bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó từ từ run rẩy lên, ẩn ẩn còn truyền ra tiếng khóc nức nở.

Lạc Kim Vũ nóng nảy vội vàng xốc chăn lên. Nào ngờ, Cảnh Gia Dịch từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại giống như thay đổi thành một người khác. 

Bé từ bên trong nhéo chăn không bỏ, một khi cô có ý đồ dùng sức mạnh xốc lên, còn sẽ không ngừng thét chói tai.

Cảnh mẹ vội vàng đi lên ngăn lại: “Bé cứ nhốt mình trong chăn, khóc la không ngừng, dỗ cách nào cũng không muốn ra tới.”

Lạc Kim Vũ lo lắng bé bị ngộp, lại lo lắng cổ họng của bé sẽ bị đau. Trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao, chỉ có thể vươn tay cách chăn vuốt vuốt người bé, một lần một lần kêu tên của bé.

Nhưng Cảnh Gia Dịch nằm dưới chăn lại thờ ơ không đáp lại, Lạc Kim Vũ càng kêu càng cảm thấy chua xót, có lẽ do cồn phóng đại cảm xúc, cô kêu, kêu đến cánh mũi đau xót rơi lệ.

Nước mắt vừa chảy xuống lại khóc không ngừng, từ nghẹn ngào đến nức nở, cuối cùng càng khóc càng thương tâm, hoàn toàn đã quên còn có người ở trong phòng, ghé vào mép giường khóc giống như một đứa trẻ.

Cô giống như một cô gái nhỏ bị người ức hiếp, khóc hồn nhiên quên mình.

Cảnh Tư Hàn nhìn một lớn một nhỏ, người trên giường, người dưới giường giống như muốn thi xem ai khóc thương tâm hơn, mũi chân bất giác đi phía trước, lại không biết tiếp theo phải làm cái gì, chỉ phải mờ mịt dừng lại.

Cảnh mẹ không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy, nhất thời cũng ngẩn người, đúng ra chỉ có một đứa trẻ khóc lóc khổ sở, hiện tại ngay cả người lớn cũng đi theo khóc không ngừng, phải làm sao bây giờ?

Bà nhìn Cảnh Tư Hàn, lại phát hiện ngay cả con trai của bà cũng bó tay không biện pháp. Cảnh mẹ khẽ thở dài một hơi, cảm thấy vẫn là bản thân ra ngựa tốt nhất, cầu thằng lạnh lùng mất cảm xúc kia không bằng cầu mình.

Nhưng bà mới vừa bước ra một bước nhỏ, phát hiện thằng bé di động cơ thể, trong chốc lát Cảnh Gia Dịch tự mình từ chăn bò ra tới.

Trên mặt bé vẫn còn dính đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, ngồi ở trong chăn, nhìn nằm Lạc Kim Vũ đang khóc ở trước mặt bé, bả vai không ngừng run rẫy, chần chờ kêu một từ: “Mommy?”

Đáng tiếc, Lạc Kim Vũ là thật sự bị cồn thôi thúc tuyến lệ, khóc không kềm chế được, căn bản không nghe được tiếng của bé.

Cảnh Gia Dịch nghe tiếng khóc của cô, càng nghe càng khó chịu, cái miệng nhỏ nhấp nhấp, hốc mắt nháy mắt chứa đầy nước mắt, sử dụng tay chân bò nhanh tới bên người Lạc Kim Vũ, tay nhỏ thử thăm dò sờ lên tóc cô, lại vội vàng mà kêu hai tiếng.

Lúc này Lạc Kim Vũ cuối cùng cũng nghe được, cô ngẩng đầu, hàm chứa nước mắt nhìn Cảnh Gia Dịch, mũi khụt khịt, nước mắt vẫn cứ ngăn không được.

Cảnh Gia Dịch miệng nhỏ bẹp bẹp, lao thẳng tới ôm cổ cô, vừa khóc vừa nói: “Mommy, mommy, con sai rồi, mommy đừng bỏ con đi! Con bảo ….. bảo đảm sau này đều ngoan ngoãn nghe lời, mommy đừng ….. đừng bỏ con đi”

Lạc Kim Vũ vừa ngừng được nước mắt đã bị những lời nói của bé cảm động, nước mắt lại trào ra tới. Cô vừa nôn nóng vừa tức, không nhẹ không nặng đánh ở trên mông bé hai cái, cũng nghẹn ngào hỏi lại bé: 

“Ai, là ai nói mommy không cần con! Là ai nói mommy bỏ con đi? Con nghe mommy nói không cần con, nghe mommy nói bỏ con đi?”

Cảnh Gia Dịch gắt gao ôm cô không bỏ, khóc nói không nên lời, Lạc Kim Vũ dùng tay vuốt vuốt trên lưng bé, một hồi lâu bé mới khụt khịt trả lời: “Là ….. là Dì Hoa nói ….. nói mommy sẽ rời khỏi đây, sẽ ….. sẽ….. sẽ không cần con……”

Lạc Kim Vũ giật mình, ôm Cảnh Gia Dịch chậm rãi xoay người nhìn ra phía cửa, trên lông mi còn treo nước mắt, hai gương mặt dơ như chú hề, một lớn một nhỏ hai đồng loạt nhìn phía sau Cảnh Tư Hàn.