Vật Sở Hữu

Chương 12



Lớp học ấm áp, tác dụng của thuốc, cộng thêm phương pháp giảng dạy như thôi miên của giáo viên, làm Tần Ngọc gật gù muốn ngủ, cậu gối mặt lên khuỷu tay, híp mắt nhìn bầu trời xanh, chiếc mũ vừa vặn ngăn che chút ánh sáng cho cậu, cả người mềm nhũn.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác có người chọc vào má mình, Tần Ngọc mở mắt ra, ngáp một cái.
" Đội trưởng? ", cậu xoa xoa mắt hơi mỏi, phát hiện lớp học chỉ còn hai người bọn họ, buổi học đã sớm kết thúc, hiện giờ đang là giờ cơm trưa.
" Ôi, cậu dậy rồi, cậu ngủ ghê thật, ngủ suốt bốn tiết ", Trịnh Minh Triết nhếch môi cười, lại đưa tay chọt chọt mặt cậu.
Tần Ngọc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, không thể tránh thoát móng vuốt của hắn, " Ngô. . .Đội trưởng sao lại ở đây? ".
" Tôi bị què rồi a", Trịnh Minh Triết chỉ chỉ vào cái chân bong gân của mình.
" A. . .Vậy tôi, tôi về trước nhé? ", Tần Ngọc ngẩn người, đứng dậy muốn đi.
" Này!  Cậu cứ vậy mà đi à? ", Trịnh Minh Triết kéo Tần Ngọc lại, " Cậu đi, tôi phải làm sao đây? ", hắn chống tay Tần Ngọc đứng dậy, " Tôi ngồi ở đây lâu như vậy, cậu cùng tôi ăn bữa cơm đi ".
Tần Ngọc mím môi, đối với những người không thân cậu thường khá dè dặt, giờ còn bị rủ đi ăn cơm chung, không tránh khỏi có chút lúng túng, " Tôi. . .Buổi trưa tôi đều về nhà ăn ".
" Ai nha, về gì mà về, đi đi đi, tôi mời cậu, sau trường có một tiệm ăn không tệ, tôi dẫn cậu tới đó ăn thử ".
Trịnh Minh Triết nắm cổ tay Tần Ngọc, vừa đi vừa trò chuyện, Tần Ngọc muốn nói cũng không được, bị kéo đi, hình như Trịnh Minh Triết khá quen với ông chủ tiệm ăn này, vừa vào cửa đã xã giao với ông chủ một phen, sau đó quay đầu hỏi Tần Ngọc.
" Ăn cay được chứ? ".
" Không được ".
" Vậy được, ông chủ! Lấy một nồi lẩu uyên ương, bàn số sáu ", kêu xong liền vui vui vẻ vẻ kéo Tần Ngọc đến chỗ ngồi.
" Đến đến, gọi món ăn".
Tần Ngọc lơ mờ nhận thực đơn, lại không tiện mở miệng nói cậu không muốn ăn cơm, đành chọn tượng trưng vài món, xong lại ngồi tại chỗ ngẩn người.
" Nè! Cậu phát ngốc gì vậy? "
" Không, chỉ. . .Chờ phục vụ mang thức ăn ".
" Ngu ngốc ", Trịnh Minh Triết cười hì hì bóp mặt Tần Ngọc, bị cậu tránh ra liền chuyển tay muốn xoa đầu cậu.
Tần Ngọc biết tính cách đội trưởng cởi mởi, nhưng không nghĩ tới lại cởi mở tới như vậy, đột nhiên trong lòng cậu nảy sinh hoài nghi về việc hắn rủ mình tham gia vào câu lạc bộ.
Trong lúc cả hai đùa giỡn Trịnh Minh Triết nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tần Ngọc, dấu vết đã hơi mờ đi, hắn không chút biến sắc nhíu mày.
" Cậu cứ xấu hổ như vậy, buổi chiều câu lạc bộ tổ chức liên hoan sao tham gia được ".
" Không phải ăn cơm, vậy thì làm gì ", bả vai Tần Ngọc run một cái, muốn lấy tay Trịnh Minh Triết xuống.
" Chật chật , nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu kìa, mấy cô gái thời nay có vẻ yêu thích kiểu như vậy a, tôi nói cậu nghe, câu lạc bộ của chúng ta có nhiều cô em xinh đẹp như thế, buổi chiều cậu có thể. . . ", nói xong hắn còn nháy mắt ra dấu với Tần Ngọc.
" . . .Tôi không có hứng thú với những thứ này ".
" Không phải chứ, người anh em, cậu có bạn gái rồi sao? ".
" Ừ. . .Cũng có thể coi là vậy ", Tần Ngọc cúi đầu hàm hồ nói, không chú ý tới ánh mắt Trịnh Minh Triết nhìn mình có chút ý vị, tầm mắt mang theo suy tính quan sát cậu, Tần Ngọc nhìn điện thoại của mình, mới vừa rồi Bồi Phong có gọi điện cho cậu, nhưng tiệm cơm có chút ồn ào nên không nghe thấy.
" Tôi ra ngoài gọi điện thoại ".
" Ừ, đi đi đi ", Trịnh Minh Triết sờ cằm, xuyên thấu qua tấm kính nhìn Tần Ngọc rời tiệm cơm gọi điện thoại, hắn tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới bóng lưng cậu, trong miệng lẩm bẩm, " Không tệ a ".
——————
" Nè, Tần tiên sinh ". bên ngoài hơi ồn, Tần Ngọc che lỗ tai trả lời điện thoại của Bồi Phong, thâm âm mềm nhũn, cảm giác có hơi nũng nịu.
" Bệnh cảm đỡ hơn chưa? ".
" Ngô. . . Đỡ hơn rồi ".
" Vậy thì tốt, Tiểu A Ngọc ăn cơm chưa? "
" Ừ, đang ăn ".
" Ăn gì vậy? "
" Bạn học học dẫn em đi ăn lẩu ".
Tần Bồi Phong dừng một chút, " Thịt nhớ phải nấu chín mới ăn, còn có nhớ đừng uống nhiều thức uống lạnh, nếu không sẽ đau dạ dày ".
Tần Ngọc đều nghe theo, ngoan ngoãn đáp " được ".
Tần Bồi Phong cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, " Buổi tối muốn ăn gì? Anh tan làm xong về mua ".
" Buổi tối. . . ,em buổi tối không về, câu lạc bộ của em tổ chức liên hoan ".
Nụ cười trên mặt Tần Bồi Phong cứng đờ, " Vậy a. . . ", bút máy trong tay gõ lên bàn làm việc, tư liệu vốn đã viết xong lại bị mực thấm nhuộm, " Vậy hôm nay tiên sinh của em đành cô độc ăn cơm thôi ".
Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm mang theo ủy khuất, Tần Ngọc nghe thấy vừa có chút buồn cười vừa có chút áy náy, " Xin lỗi mà, dù sao em cũng đồng ý với đội trưởng rồi, bất quá Tần tiên sinh đã là người trưởng thành, ăn cơm một mình hoàn toàn không có vấn đề. "
Tốc độ gõ bút máy ngày càng nhanh, nụ cười hoàn toàn biến mất trên mặt Bồi Phong, nhưng anh vẫn ôn nhu nói với Tần Ngọc, " Vậy. Em nhớ về sớm, anh ở nhà chờ em ".
" Dạ "
Tần Bồi Phong cúp điện thoại, nhìn đống bừa bộ trên bàn, đem tài liệu ném vào máy cắt giấy, công biệc hôm nay xếp thành núi nhỏ, nhưng hiện giờ anh không có tí tâm tình nào để làm việc.
Anh cảm thấy có chút buồn bực.
Hít thở đều đặn cũng không cách nào khiến anh bình tĩnh.
Hết chương 12.