Vật Sở Hữu

Chương 19



Tần Ngọc bị móng mèo đập tỉnh, lão nương thờ ơ đập lên mũi Tần Ngọc, thấy cậu tỉnh, mới khàn giọng " meo " một tiếng, ưu nhã dạo bước đến mép giường, chóp đuôi quét qua mũi Tần Ngọc, khiến cho Tần Ngọc mãnh liệt hắt hơi một cái.
Lập tức liền tỉnh táo.
Tần Ngọc lấy điện thoại, nhìn thấy đã gần mười giờ, hôm nay đồng hồ báo thức không gọi cậu dậy, Đặng Gia Vân cũng không vào gọi cậu.
Cảm giác có chút kỳ quái, Tần Ngọc có chút nửa tỉnh nửa mê đi rửa mặt, thay bộ quần áo xuống lầu, loáng thoáng nghe được mấy cô mấy thím thân thích ở dưới nhà cười to.
Mấu chốt là em trai cậu cũng ở trong đám người này, giương mắt ngẩng đầu, trong mắt toát ra ánh sáng ngưỡng mộ, Tần Ngọc híp mắt nhìn, người bị mấy thím vây chính giữa, bóng lưng có chút quen mắt.
" A! A Ngọc, lại đây, lại đây, chào Tần tiên sinh đi, cũng cùng họ Tần, không chừng 800 năm trước chúng ta là người một nhà đó ".
Thím hai tinh mắt, nói chuyện cũng nhiều, kéo Tần Ngọc qua, cùng tham gia náo nhiệt.
" Tần. . .Tiên sinh? "
Tần Bồi Phong mặc tây trang, cẩn thận tỉ mỉ không qua loa, đẩy mắt kính kim loại, nhu hòa nói, " Tần Ngọc, cháu có quen ".
Bảy tám cô dì lại bắt đầu tra hỏi nói chen vào, Tần Bồi Phong duy trì nụ cười, khẩu khí ca ngợi, " Các dì hẳn cũng biết, loại chuyện như linh cảm hay cơ duyên, đều là không dễ có được, trùng hợp là Tần Ngọc tiểu tiên sinh cho cháu linh cảm đó ".
Anh nói chuyện mập mờ, tầm mắt từ sau khi Tần Ngọc xuống lầu vẫn không rời khỏi cậu, " Quả nhiên tuấn tú lịch sự ", Tần Bồi Phong đưa một tấm danh thiếp, " Tôi muốn tham khảo thêm với Tần tiểu tiên sinh về giá cả của hạng mục đấu thầu, cậu nghĩ sao? ".
Tần Ngọc mê mang trừng mắt nhìn, hạng mục gì? Đấu thầu gì?
Cậu chỉ biết là toàn bộ quá trình sau bản thân mơ mơ màng màng bị đẩy đi, sau đó vòng trở lại phòng ngủ của mình, " Tần tiên sinh? ".
Tần Bồi Phong hôn trán Tần Ngọc, " Năm mới vui vẻ, A Ngọc ".
" Năm mới vui vẻ ", Tần Ngọc cười híp mắt nói một tiếng chúc mừng, sau đó vỗ một cái vào trán Bồi Phong, " Biết điều thì khai thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng! ".
" Anh muốn đến nói chuyện với em ".
" Anh nói ".
" Anh vừa nói xong rồi ".
Anh dùng thời gian nửa đời người, đến cái nơi vừa xa lại mà cũng vừa quen thuộc này, chỉ để nói một câu " Năm mới vui vẻ " với A Ngọc mà thôi, giống như năm đó vậy, đây là nhân quả, là ân huệ.
" Lời ngon tiếng ngọt cũng không có tác dụng đâu, khai báo thật đi, hạng mục gì? Đấu thấu gì? Tại sao em lại không biết ở vùng quê nhỏ nhoi này của mình lại có hạng mục gì đó? ".
" Đầu năm sau sẽ có ", Tần Bồi Phong muốn đưa tay sờ má Tần Ngọc, đột nhiên nhớ đến tay mình hiện giờ lạnh như tảng đá, đành rút tay lại sờ tóc Tần Ngọc, cậu vừa mới ngủ dậy, tóc còn chưa có chải lại, bị xù lên, " Dùng danh nghĩa của em để khai thác một hạng mục du lịch ".
Tần Ngọc trợn to hai mắt, cậu chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, nhưng cũng biết chắc chắn tốn rất nhiều tiền, " Cái đó không phải tốn rất nhiều tiền sao? '.
" Không nhiều lắm, chẳng qua chỉ có chút xíu ", Tần Bồi Phong suy tư một hồi, cho ra một con số đại khái, mắt Tần Ngọc trừng còn lớn hơn, " Sao anh không thương lượng trước với em? ".
" Bởi vì. . .Thật sự chỉ là một con số nhỏ thôi ", Tần tiên sinh lúng túng khoát tay, cảm giác tựa hồ rất không ổn, anh vốn dĩ chỉ muốn tới tặng cho thân ái của mình một bất ngờ thôi mà.
Tần Ngọc ôm tay, ngồi trên ghế không nói gì.
" A Ngọc, sao vậy? Không vui sao? ".
". . .Anh đúng là có rất nhiều tiền ", Tần Ngọc trầm mặc một hồi lại nói, " Em đã sớm nghĩ tới rồi, cảm giác anh và em là hai người không cùng một thế giới ".
" Anh và em không cùng một thế giới, vậy anh đến từ thế giới nào? Hoặc là từ tinh cầu nào khác? Người ngoài hành tinh? ", Tần tiên sinh đáng thương ngồi xổm.
Bên ngoài đang đốt pháo, một tràng tiếng pháo nổ huyên náo vang lên, sau đó lại trở về yên lặng, Tần Ngọc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, buồn buồn nói, " Anh là người có sự nghiệp thành công, có lúc em cũng nghĩ không ra, tại sao anh lại yêu thích em ".
Tần Bồi Phong đặt tay lên, lạnh như băng, Tần Ngọc kinh sợ run một cái, " Anh lạnh quá ".
" Nhưng em lại ấm áp ", Tần Bồi Phong lưu luyến cọ xát ngón trỏ Tần Ngọc, " Bướm đêm đuổi theo ánh sáng, mà anh thì đuổi theo em ".
Tần Bồi Phong thở dài, " Em phải tin tưởng anh một chút A Ngọc, anh từng nói, Tần Ngọc tiểu tiên sinh, là một người vô cùng ưu tú ".
————————————————
Cơ thể tôi cực kỳ lạnh lẽo
Trong lòng trống rỗng
Quanh quẩn một mình trên đường phố không người
Trầm mặc mà thở than
Nếu như có một khoảnh khắc nào đó ánh mắt em nhìn về phía tôi
Nếu như em có thể nhìn thấy
Thì dù cho tôi chỉ là ngọn cỏ mọc lên từ đống đổ nát
Cũng sẽ nỗ lực vì em mà nảy nở
Hết chương 19.