Ôm chặt cơ thể đã lạnh lẽo của Lưu Hưng gã bây giờ chỉ muốn anh ta nhìn gã lần cuối thôi cũng được, nước mắt Trọng Khiêm rơi lã chã xuống mặt Lưu Hưng, đưa tay cầm vào cây thương đang cấm trên người Lưu Hưng gã rút mạnh ra khiến chỗ đó máu chảy xuống.
“Sau tất cả tôi vẫn chẳng thể nói lời yêu với cậu… Lưu Hưng à! Cậu phải chờ tôi nhé, tôi sẽ báo thù cho cậu lẫn tất cả những người khác… Rồi tôi sẽ tìm cậu”
Trọng Khiêm ôm cơ thể Lưu Hưng bước tiếp, gã dùng chân đạp cánh cửa bước ra khu hành lang rồi đưa mắt nhìn giáo giác xung quanh không thấy Tô Tĩnh đâu gã có chút ngạc nhiên:
“Gì thế này? Tô Tĩnh lại tốn nhiều thời gian như thế sao? Chẳng lẽ căn phòng đó có kẻ đáng gồm giữ chân được hắn?”
…Rầm!!..
Cánh cửa phòng nơi mà Tô Tĩnh đang ở bị đá văng ra, hắn bước ra với một trạng thái vô cùng tồi tệ, tay Tô Tĩnh lôi theo một người nào đó thân thể toàn máu với máu. Đôi mắt Hắn bỗng dừng lại trên cơ thể Lưu Hưng đang được Trọng Khiêm bế lắp bắp không thành lời hắn hỏi:
“Cậu… ấy… Kh…ông… Chuyện gì thì này… thật tồi tệ khi… chúng ta lại mất một đồng chí…”
“Em không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi, là em đã thất trách… Nên chuyện này mới xảy ra thêm một lần nữa, nhưng Đại Ca đừng lo! em sẽ làm thay luôn cho phần của cậu ta”
Tô Tĩnh thấy gã khá bình thản trước cái chết của Lưu Hưng nhưng hắn cũng không muốn hỏi, vứt cái xác trong tay đi Tô Tĩnh lãng đạm bước trên hành lang chỉ có ánh sáng yếu ớt của mấy cái đèn dầu, Trọng Khiêm đặt xác Lưu Hưng ở lại đây ngay ngắn rồi cũng bước theo Tô Tĩnh.
Bước chân hai người bị một giọng nói nhẹ tựa lông vũ làm dừng lại: “Đừng bước tiếp nữa, hai người không đánh lại ai trong đây nữa đâu”
Người vừa nói không ai khác là Trần Ngọc Liên phía sau lưng cô có bóng dáng ai đó đang núp, Tô Tĩnh vừa nhìn đã nhận ra:
“Cái gì thế này! Cô đưa Trần Kim vào đây làm? cô có bị úng não không vậy Hả!?”
“Nè! đừng có ăn nói kểu như thế với phụ nữ chứ cậu Tô, lý do ba người bọn tôi có mặt ở đây cũng vì Trần Kim muốn cứu cậu đấy!”- Cao Sơn lên tiếng ánh mắt có chút ghét bỏ Tô Tĩnh mà trách né đi nơi khác, Trần Kim không núp sau lưng Trần Ngọc Liên nữa, cậu bước ra đi đến trước mặt hắn:
“Anh muốn bỏ tôi lại sao? Thằng tồi khốn nạn này, Lâm Bảo về nước rồi anh không định gặp cậu ấy nữa sao? sao tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là gì? Tôi bây giờ rối lắm anh biết không? nhưng chẳng thể trốn tránh việc tôi đã thích anh. Anh hiểu cảm giác đó không?”
Một đống câu hỏi được Trần Kim đặt ra, hắn chỉ đảo mắt xung quanh chứ không giám nhìn thẳng mặt cậu, Trần Kim mạnh mẽ nắm lấy cổ áo Tô Tĩnh kéo xuống khiến mặt hai người muốn chạm vào nhau cậu nhìn thẳng mắt hắn lạnh nhạt nói:
“Anh đây là đang trốn tránh tôi sao? Lần này Trần Gia bọn tôi sẽ giúp anh tiêu diệt Tô Lão nhưng đổi lại với một điều kiện”
“Anh sẽ làm bảo vệ cho tôi suốt đời, đồng ý không? đó là tất cả rồi tôi không phải một kẻ đi.ên như anh có sở thích kì quặc”
“Được!”- Nghe được câu trả lời từ miệng Tô Tĩnh cậu cười lên như đã đánh thắng một ván game, ánh mắt Trần Kim híp lại nhìn phía trước còn Trần Ngọc Liên thì búng tay một phát đã có hành trăm người mặc quần áo đen tay cầm Katana xuất hiện chờ lệch tấn công.
Trọng Khiêm đứng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Sao cậu lại giúp chúng tôi với một điều kiện như thế? điều kiện này còn chẳng giúp ích được gì cho Trần Gia các người”
Không một ai trả lời câu hỏi của gã, khi nãy lúc Tô Tĩnh vừa rời khỏi trực thăng không lâu, Trần Kim đã tỉnh lại và hỏi hắn ở đâu vừa biết được Tô Tĩnh đã quay trở lại đó cậu như mất hết lý trí mà đồi Trần Ngọc Liên quay đầu chiếc trực thăng, trạng thái của cậu lúc đó rất hoảng sợ, cậu sợ hắn sẽ chết dù gì cậu cũng không muốn chuyện đó xảy ra chút nào. Thế là mới có cảnh như vừa rồi đây Cao Sơn thấy không ai đáp lời Trọng Khiêm thì cũng nhanh mồm trả lời:
“Không phải Lão Già Tô Hoàng là kẻ thù của một mình các người đâu, hai thế lực còn lại cũng ghét Lão chẳng thua Trần Gia là bao, tin tức việc Tô Gia và Trần Gia sắp nổ ra chiến tranh các người không biết sao?”
“Được Rồi, đừng luyên thuyên nữa, quân đội phía Trần Gia cũng sắp đến đây rồi mà chẳng thấy Lão Già Tô Hoàng có động thái gì. Tôi thấy rất bất an”- Trần Ngọc Liên chán nản nói lên những gì cô đang nghĩ, đó cũng là thứ những người còn lại đang lo lắng bất an.
Bị đánh đến cửa rồi mà lão cáo già đó vẫn chưa ra mặt, liệu Lão đang âm mưu chuyện gì? Tô Tĩnh khẽ cau lên nụ cười rồi thở hắc ra:
“Lão ta chuẩn bị chó săn mạnh nhất giết chúng ta, giờ đây mạng chúng ta chắc nằm trong tay lão già đó rồi!”