Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ

Chương 44: Phần 44



Khi Cao Thành quát mắng Hoàng hậu, có lẽ là do Hoàng hậu ra hiệu, hoặc cũng có lẽ là người của Hoàng hậu đã hiểu lầm Cao Thành muốn gi*t Hoàng hậu, một tên tiểu thái giám rút d.a.o ra, sau đó, nhiều người theo sau.

Cấm quân xông vào Phật đường, hai bên đánh nhau trong thời gian nửa chén trà, thái giám và cung nữ đều bị bắt hết, việc Hoàng hậu gi*t vua ở Phật đường trong Từ Ninh cung đã được xác thực.

15. Sự thật - Tìm ở đâu

Hoàng hậu không ch*t.

Vũ Uy Hầu vào cung, phân trần việc Hoàng hậu hành thích vua không liên quan gì đến ông ta.

Do lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng, Vũ Uy Hầu gấp rút điều động năm vạn binh mã bổ sung vào cấm quân, và sẵn sàng đợi đến khi năm vạn binh mã này đảm bảo có thể bảo vệ Hoàng thượng rồi mới rời khỏi Ảnh đô.

Thái hậu vốn đã tĩnh tâm lễ Phật cũng ra mặt bảo vệ Hoàng hậu trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Cao Thành hạ lệnh phế bỏ vị trí Hoàng hậu, giam giữ nàng ta trong một căn phòng tồi tàn ở Quang Hoa tự, suốt đời không được bước ra khỏi cửa Phật nửa bước.

Tiết Thường Khiết không thể chịu đựng được việc Hoàng hậu rời đi mà không hề hấn gì, gây náo loạn ở Phật đường, bị Thái hậu ra lệnh tát vào miệng. Cao Thành không thể làm kẻ bất hiếu trái lệnh Thái hậu ngăn cản thái giám dùng hình, Tiết Thường Khiết bị tức đến ngất đi.

Hoàng cung Bắc Tề nằm dưới chân dãy núi Phục Liên, Quang Hoa tự treo lơ lửng trên sườn núi cách nửa canh giờ đi bộ.

Cao Thành ngày ngày quấn quýt bên ta, cho đến khi hoa mặc anh trong cung rụng hết, ta lại được nuông chiều đến mức chỉ uống sương mai trên hoa mặc anh thành thói quen, Cao Thành mới bị buộc phải ra khỏi cung để đi đến vùng lạnh lẽo ngoại ô Ảnh đô, để hái sương mai trên những bông hoa mặc anh chưa rụng hết.



Cao Thành phi ngựa rời cung vào giờ Dần một khắc, nhuyễn kiệu vàng của ta nhẹ nhàng hạ xuống trước cổng Quang Hoa tự vào giờ Dần ba khắc.

Mặc dù Hoàng hậu đã trở thành quân cờ bị bỏ đi, nhưng trong tay vẫn nắm giữ sự áy náy của Vũ Uy Hầu đối với huynh trưởng, vẫn còn tình cảm cô cháu với Thái hậu.

Nhân vật như vậy không thể gi*t được, đương nhiên càng không thể thả đi, giam cầm ở Quang Hoa tự cùng lắm chỉ là để tiện cho Cao Thành giám sát.

Nhưng ta không sợ Cao Thành biết ta đã đến Quang Hoa tự, Tiết Thường Khiết đã thất sủng, hậu cung hiện tại, Liễu Quý phi một lời có thể quyết định sinh tử của người khác.

Cao Thành sủng ái ta đến cực điểm, tấu chương cứu trợ hạn hán ta đùa cợt xé đi, hắn ta chỉ giận dữ đến bắt lấy tay ta, hắn ta tháo bộ hộ giáp tơ vàng của ta xuống, nói dù có thích đến mấy cũng phải đợi sinh xong Thái tử cho trẫm mới được đeo, đầu ngón tay không ấm áp, chẳng lẽ tự mình không biết sao?

Hoàng hậu không hề tiều tụy như con gà chọi đã thua trận, khi nhìn thấy ta nàng ta cũng không có có chút biểu hiện dữ dội nào, trong đôi mắt dài và nhỏ chỉ thoáng lóe lên một tia hàn quang trong chớp mắt.

Ta vịn cái bụng mới bảy tháng nhưng to quá mức, cười duyên dáng với Hoàng hậu: "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu cười nói: "Sao lại đến chậm như vậy?"

Ta thở dài nhè nhẹ: "Hoàng thượng quấn quýt chặt quá, thần thiếp thật sự không thể thoát thân được."

Hoàng hậu ra hiệu cho ta ngồi xuống chiếc ghế tre cũ nát đã bị nước mưa ngâm đen trong sân. Ta nhíu mày, lập tức có tiểu thái giám mang ghế quý phi bằng ngọc tơ đan cùng với lớp lót mỏng bằng vải nhung kim tước đến sân. Chỉ trong chốc lát, chén đựng tổ yến nóng hổi bằng ngọc xanh, gối tựa bằng gấm quý từ Tô Châu và Chiết Giang, bình phong ngọc chạm rỗng chống gió chống bụi, bộ hộ giáp tơ vàng đính phỉ thúy đế vương lục, các vật dụng thường dùng ở điện Tiêu Phòng điện đều có đủ. Hiện tại Liễu Diệp ta sở hữu tất cả những thứ quý hiếm nhất thiên hạ Bắc Tề.