Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ

Chương 8: Phục sủng - Hoa Bỉ Ngạn (2)



Ta khoác áo choàng lông cáo trắng như tuyết đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Liễu Nhứ cẩn thận xác nhận không ai nhìn thấy nàng ấy đến chỗ của ta mới dám rời đi, ta tự giễu cười nhẹ.

Ngay cả Triệu ma ma cũng không còn đến kể lể về sự cô đơn lạnh lẽo của Hoàng hậu nương nương nữa, hiển nhiên Liễu Nhứ cũng không muốn đến chỗ của ta.

Lần nhục nhã đó là do ta tự chuốc lấy.

Tiếng nhạc, tiếng người trên sân khấu múa trống Khương vốn ồn ào, nếu ta không lên tiếng, Cao Thành đang đỏ mắt vì ham muốn căn bản sẽ không nghĩ đến việc ra lệnh cho tất cả mọi người không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sao ta có thể quên Cao Thành thích gì nhất chứ, chỉ mới dưỡng thương hơn một tháng, không ngờ ta lại quên mất hắn ta thích gì nhất rồi.

Hắn ta cuồng si những ánh mắt sợ hãi yếu đuối, cũng cuồng si những lần cưỡng ép chiếm hữu như đang xâm phạm.

Cao Thành sai người đi lấy một lượng lớn hoàng kim.

Những đồng hoàng kim lăn lóc khắp mặt đất còn sạch sẽ hơn ta.

Khi Cao Thành nhảy xuống khỏi sân khấu múa trống Khương, hắn ta như một con sư tử đực đắc ý, ta nằm trên trống Khương bất động nhìn những ngôi sao thật lâu.

Hóa ra trăng đã lên đỉnh đầu từ lâu.

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hóa ra trong dàn khán giả ngồi bên dưới, ngoài những phi tần trong cung được Cao Thành gọi đến, còn có cả ánh trăng mà ta yêu thích nhất từ thuở bé.

Khi ta nói với Liễu Nhứ rằng nàng ấy không cần đến nữa, nàng ấy như trút được gánh nặng, nàng ấy không muốn phụ lòng tình cảm tỷ muội, nhưng Tiêu Phòng điện bị vạn người khinh miệt, nguyền rủa, nàng ấy thực sự không muốn đến chút nào.

Nhưng Liễu Nhứ không đến, các phi tần khác lại bắt đầu đến.

Bởi vì Cao Thành bắt đầu ngày ngày đến chỗ ta.

Thân thể này vốn dĩ hắn ta đã chán từ lâu, vì vậy mới quay lại với Tiết Quý tần, nhưng hiện giờ đóa hoa Bỉ Ngạn kia lại như có ma lực kỳ lạ, khiến hắn ta như phát điên mà lại say mê ta, còn hơn cả lúc ta mới vào cung.

Đương nhiên đây là chuyện tốt, ta vốn không ngờ mình có thể làm tốt đến vậy, nên khi ta được độc sủng hậu cung thì ta lại bắt đầu lo lắng Hoàng hậu sẽ bất mãn về mình, ta càng thêm cung kính, phục tùng, Hoàng hậu càng thêm thương xót, rộng lượng, chủ tớ hòa thuận.

Mức sống trong cung của ta dần dần vượt xa Hoàng hậu, bọn nô tài trong cung thường hay nịnh bợ kẻ mạnh khinh bỉ kẻ yếu, cũng đã bắt đầu truyền tin ta sẽ thay thế Hoàng hậu, nhưng ta chưa từng lo lắng Triệu Bình sẽ ra tay với ta, cho đến khi ta lại có thai.

Ta không chắc chắn, nhưng ta nghi ngờ ta lại mang thai đứa con của Cao Thành.

Hoàng hậu có thể chấp nhận ta, là vì Tiết Thường Khiết vẫn chưa c.h.ế.t trong tay chúng ta, hơn nữa vì ta không sinh được con nữa.

Cao Thành là kẻ điên, khi hắn ta chán ghét ngươi, sẽ coi ngươi như heo chó, khi hắn ta thích ngươi, lại nâng niu ngươi như trăng sao.

Hắn ta vì một câu nói của ta mà trồng đầy hoa anh đào trong hậu cung; cũng vì một nụ cười của ta mà trước mặt Hữu Tướng ôm ta lên ngai vàng.

Hắn ta sẽ ôm ta vào lòng cẩn thận chăm sóc khi ta nhiễm phong hàn, hắn ta sẽ dịu dàng dỗ dành khi ta không chịu uống thuốc, hắn ta sẽ nhìn ta đầy sủng ái khi ta cười đùa. Triệu Bình ghét Cao Thành, nhưng nàng ta vẫn ghen tị với ta, nhiều khoảnh khắc, ánh mắt nàng ta nhìn ta đầy ghen tị chẳng khác gì khi nhìn Tiết Thường Khiết.

Nhưng Triệu Bình khác với Tiết Thường Khiết, nàng ta đã gần ba mươi tuổi, thủ đoạn tâm cơ của nàng ta vượt xa Tiết Thường Khiết trong lòng chỉ chứa Cao Thành kia. Nàng ta không tiếc nâng đỡ ta cũng muốn chèn ép Tiết Thường Khiết không chỉ vì chuyện tình cảm nam nữ, nàng ta còn có nhiều tính toán cho gia tộc.

Tiết Tướng đang ở độ tuổi sung sức, còn Triệu Tướng đã già yếu. Vì Tiết Tướng đang nắm giữ Lại bộ, dòng tộc Triệu thị lại chưa con cháu đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều, một khi Triệu Tướng qua đời, thế lực của dòng tộc Triệu thị sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng, không còn ngày phục hưng.

Hoàng thượng và Tả Tướng cũng đang đánh chủ ý này, dù sao năm nay Triệu Tướng đã bị bệnh nặng nhiều lần, có lẽ không thể cầm cự đến mùa xuân năm sau.
— QUẢNG CÁO —