Vật Trong Tay

Chương 72



Là người bình thường ai cũng biết xương cổ quan trọng như thế nào, nếu bị gãy thì mức độ ảnh hưởng sẽ ra sao. Phó Thận Hành nhìn Hà Nghiên buồn bã ngồi lặng một chỗ, trong lòng xót xa, đặt tay lên vai cô, khẽ gọi: "A Nghiên."

Hà Nghiên đờ đẫn quay sang nhìn hắn, không nói câu gì. Thấy cô bỗng đứng phắt dậy, Phó Thận Hành vội kéo cô lại, hỏi: "Em định làm gì?"

"Tôi phải sang đó ngay." Hà Nghiên trả lời, vành mắt đỏ hoe, cuống quýt nói: "Tôi sẽ lấy hộ chiếu và xin visa."

"Hà Nghiên, em tỉnh táo lại đi." Hắn trầm giọng khuyên nhủ cô.

"Ba mẹ gặp chuyện, tôi không thể tỉnh táo." Cô nóng nảy quát lớn, dứt lời liền nhận ngay ra sự luống cuống của mình. Cô lau nước mắt, kiềm chế tâm trạng, giải thích: "Phó Thận Hành, anh không biết, chính tôi đã đuổi ba mẹ mình đi. Họ không muốn đi nhưng vì trốn tránh, tôi đã để họ ra nước ngoài đón năm mới."

Hắn nhìn Hà Nghiên hoảng loạn, mặc cô giãy dụa vẫn không buông tay: "Em đừng lo, tôi sẽ thu xếp."

Sự việc vốn khẩn cấp, hơn nữa, có sự trợ giúp của Phó Thận Hành, chẳng mấy chốc Hà Nghiên đã đặt chân lên đất Mỹ. Lúc xuống máy bay, cô không dám tin mình có thể thuận lợi đến được nơi này. Phó Thận Hành đi theo, thấy cô ngẩn người liền  khẽ nắm lấy tay cô, hỏi: "Sao vậy?"

Hà Nghiên vội lắc đầu: "À, không có gì."

Đến phi trường ngoài người của Phó Thị còn có Lương Viễn Trạch. Tuy hai ngày trước Hà Nghiên đã nói chuyện điện thoại với Lương Viễn Trạch nhưng vừa nhìn thấy anh, cô vẫn suýt chút nữa không thể kiềm chế lao vào trong lòng anh. Cô bước lên trước, vội vã hỏi thăm: "Tình hình ba mẹ thế nào rồi?"

Sắc mặt Lương Viễn Trạch mệt mỏi, hai tay đút túi áo, thoáng quan sát Phó Thận Hành đứng sau Hà Nghiên rồi mới lên tiếng: "Không ổn lắm, đêm qua sau khi hôn mê giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Phó Thận Hành biết chuyện đó trước khi xuất ngoại, thậm chí, hắn còn nắm rõ hơn họ.

Vụ tai nạn xảy ra do xe của Lương Viễn Trạch bị đâm. Lương Viễn Trạch và bà Hà chỉ bị xây xước ngoài da, còn ông Hà ngồi bên ghế phụ thì bị thương rất nghiêm trọng, từ phần cổ trở xuống hoàn toàn mất hết cảm giác. Lúc đầu, bác sĩ chẩn đoán phần cổ bị va chạm mạnh dẫn đến tổn thương xương sống. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra, người ta thấy xương sống không bị nhiễm trùng hoặc có hiện tượng bầm giập, liền loại bỏ khả năng tổn thương cột sống. Nhưng không biết tại sao, từ đêm qua đến hôm nay, ông Hà dần rơi vào trạng thái hôn mê khiến bác sĩ không thể giải thích.

Việc này khá kỳ lạ, Phó Thận Hành không thể không sinh nghi. Hắn biết Hà Nghiên rất bất mãn việc hắn cho người theo dõi ba mẹ mình. Không muốn cô ngờ vực sinh hiểu lầm nên hắn cũng giả vờ như không biết, giúp cô sắp xếp hành trình, còn đích thân tháp tùng. Hắn tin Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch đã hợp mưu thiết kế màn "tai nạn" nhưng có hắn ở đây, Hà Nghiên sẽ không trốn thoát khỏi tay mình.

Khi đến bệnh viện nhìn thấy bà Hà, Phó Thận Hành lại cảm thấy mình đã quá đa nghi. Bà Hà trông cực kỳ tiều tụy, ánh mắt đau đớn và lo lắng không thể là giả. Lúc gặp mẹ, Hà Nghiên vội chạy tới ôm chặt lấy bà, gạt nước mắt, nói: "Mẹ yên tâm, ba sẽ không sao."

Bà Hà hết sức bình tĩnh, nghe vậy chỉ gật đầu, cất giọng khàn đặc trả lời: "Đúng đấy, ông ấy từng đồng ý hầu hạ mẹ thêm ba mươi năm nữa. Ông ấy chưa thực hiện xong sẽ không bỏ mẹ lại một mình. Con biết ông ấy bướng bỉnh thế nào rồi mà"

Hà Nghiên không kìm được, quay đầu lén gạt nước mắt.

Lương Viễn Trạch tiến lên trước, vỗ vai Hà Nghiên an ủi: "Em khuyên mẹ đi, bà kiên quyết ở đây không chịu về, cứ thế này cơ thể sao chịu được. Bác sĩ cũng bảo mẹ phải quay về nghỉ ngơi nhưng bà nhất định không nghe."

Hà Nghiên gật đầu, khuyên mẹ: "Mẹ, mẹ nghe lời con, theo Lương Viễn Trạch về nhà ngủ một giấc đi. Mẹ phải tự chăm sóc bản thân, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì. Mẹ mà quỵ ra đấy con sẽ không chịu đựng nổi đâu." Nói xong, cô nghẹn ngào ôm lấy mẹ.

Bà Hà vỗ nhẹ lưng con gái, khàn giọng đáp: "Được, mẹ sẽ về. Nghiên Nghiên, con yên tâm, mẹ mạnh mẽ lắm, không sao đâu, ba con cũng sẽ không sao đâu."

Lương Viễn Trạch bước tới đỡ, đưa bà quay về khách sạn. Hà Nghiên tiễn hai người xong, quay lại phòng bệnh, ngồi bên giường, nhìn ba mình hôn mê bất tỉnh, lặng lẽ rơi lệ.

Phó Thận Hành im lặng nãy giờ, mặc cho vừa rồi Lương Viễn Trạch dịu dàng vỗ vai an ủi Hà Nghiên, hắn cũng chỉ đứng bên lẳng lặng theo dõi, không lại gần quấy rầy.

Hắn có cảm giác bất lực, cam chịu đan xen một cách khó hiểu. Hắn chưa từng gặp gỡ ba mẹ của Hà Nghiên, nói gì tới thứ gọi là tình cảm. Cho nên, hắn không hề cảm thấy họ đáng thương. Thậm chí, hắn còn nghi ngờ việc ông Hà hôn mê bất tỉnh và đề cao cảnh giác hơn.

Từ quan sát của mình, hắn nghĩ ông Hà hôn mê là thật, bởi vì cơ thể của con người rất trung thực, là thật hay là giả rất dễ nhận biết. Sự đau khổ của bà Hà cũng không cần hoài nghi, vẻ tiều tụy lo nghĩ thể hiện ra kia đến diễn viên giỏi cũng không thể làm được. Duy chỉ có Hà Nghiên là hắn nhìn không thấu. Hắn biết, tố chất tâm lý hay bản lĩnh diễn trò của cô đều là đẳng cấp. Cô đã thành công lừa gạt hắn mấy lần. Vì vậy, giờ đây, hắn bỗng cảm thấy khó phán đoán.

Đầu óc hắn rất tỉnh táo nhưng trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn. Cảm giác ấy khiến người ta cảm thấy hoang mang. Hắn vừa phỉ nhổ sự đa nghi của bản thân, cho rằng, sự ngờ vực vô căn cứ đúng là sỉ nhục cô. Nhưng mặt khác, hắn lại thấy sợ hãi, sợ các vai diễn lừa gạt trước kia của cô, sợ mình đã yêu cô, còn cô thì thờ ơ, luôn căm ghét hắn, hận không thể giết chết hắn.

Hà Nghiên thổn thức khóc. Từ phía sau, hắn thoáng do dự, khẽ đặt tay lên vai cô, thấp giọng nói: "Đừng khóc, tôi sẽ phái người liên hệ với các bác sĩ chuyên khoa não tốt nhất trên thế giới, ba em sẽ không sao đâu."

Cô im lặng, xoay người ôm hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, bật khóc nức nở.

Phó Thận Hành và Hà Nghiên trông ở trong bệnh viện một ngày một đêm. Hôm sau, Lương Viễn Trạch đưa bà Hà tới. Từ lúc lên máy bay, cho đến khi vào viện túc trực, Hà Nghiên chưa hề chợp mắt, sắc mặt trông cực kỳ ảm đạm. Bà Hà đau lòng, vội bảo Lương Viễn Trạch đưa Hà Nghiên về khách sạn nghỉ ngơi. Lương Viễn Trạch vâng lời nhưng không tiến lên ngay mà lạnh lùng nhìn Phó Thận Hành phía sau Hà Nghiên.

Phó Thận Hành nhếch môi cười nhạo, đưa mắt đáp lại.

Bấy giờ bà Hà mới để ý tới Phó Thận Hành, ngạc nhiên nhìn chăm chú, loáng thoáng nhớ hôm qua hắn đã đi cùng con gái mình đến, liền mơ hồ đoán ra thân phận của hắn. Quả nhiên, bà chợt nghe con gái mình giới thiệu: "Mẹ, đây chính là Phó Thận Hành."

Phó Thận Hành bước lên trước, thay đổi sắc mặt, khách khí chào hỏi: "Chào bác gái, cháu là Phó Thận Hành, bạn trai của A Nghiên."

Nghĩ tới việc con gái ngoại tình, chia tay Lương Viễn Trạch, ấy vậy mà Lương Viễn Trạch vẫn ở đây, chăm lo cho ông Hà, bà Hà vừa xấu hổ vừa lúng túng, miễn cưỡng gật đầu chào Phó Thận Hành, không trả lời hắn rồi thúc Hà Nghiên quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Hà Nghiên chưa kịp đáp, Phó Thận Hành đã nắm lấy tay cô, trả lời thay: "Bác gái, cháu sẽ đưa cô ấy về nghỉ."

Bà Hà sửng sốt, nhất thời không biết xử lý ra sao.

"Con về trước đây, chiều sẽ lại tới. Có chuyện gì mẹ gọi điện cho con nhé." Hà Nghiên vỗ vỗ tay mẹ, ngước mắt nhìn Lương Viễn Trạch, thoáng chần chừ, tiến lên trước, khẽ nói:"Cảm ơn anh về tất cả, Lương Viễn Trạch."

Lương Viễn Trạch mỉm cười, trong nụ cười ấy có vài phần bất lực, cũng có vài phần chua xót: "Không cần phải cảm ơn, vì em anh cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Em về nghỉ đi, ngủ một giấc thật ngon, ở đây đã có anh." Anh đưa thẻ phòng, Hà Nghiên định đón lấy, không ngờ va phải một bàn tay khác, cản cô lại.

"Không cần, tôi đặt khách sạn rồi." Phó Thận Hành cất giọng bình thản, ánh mắt tỏ ra bất thiện.

Lương Viễn Trạch thoáng ngạc nhiên, nét mặt lập tức lộ rõ vẻ phẫn nộ.

"Viễn Trạch, vậy mọi việc ở đây phiền anh trông giúp."

Hà Nghiên đột nhiên cất lời, sau đó không thèm nhìn Phó Thận Hành, xoay người ra ngoài một mình. Phó Thận Hành thấy vậy, trong lòng thoáng tức giận nhưng sợ bà Hà sinh nghi, không dám thể hiện sự khác thường, bám theo Hà Nghiên. Khi ra đến ngoài, hắn mới kéo cô lại, hỏi: "Em làm cái gì thế?"

"Tôi làm gì ư? Tôi không làm gì, tôi không dám làm gì hết!" Cô phẫn nộ hất tay hắn ra, không quan tâm đến cái nhìn dị thường của người qua đường, quát hắn: "Phó Thận Hành, tôi biết anh là Bá Vương, hận không thể phân tán nước tiểu lên người tôi để tuyên bố quyền sở hữu của mình. Nhưng tôi xin anh hãy nhìn xem? Ba tôi vẫn đang hôn mê, mẹ tôi tiều tụy như già đi cả chục tuổi. Là Lương Viễn Trạch ở đây tất tả ngược xuôi chăm sóc cho ba mẹ tôi. Anh có tư cách gì đối xử với anh ấy như vậy? Anh đã cướp vợ của anh ấy, sai người chặt ngón tay của anh ấy, trông thấy anh, anh ấy không nhào tới động thủ mà còn khách khí. Anh ấy đã nhẫn nhịn đến hộc máu, anh còn muốn anh ấy thế nào nữa?"

Phó Thận Hành mím môi, nhíu mày không nói. Đợi đến khi Hà Nghiên gào khản giọng, dừng lại thở hổn hển, hắn mới thản nhiên hỏi: "Vậy em muốn tôi phải làm sao? Tránh một bên, im lặng nhìn hai người ôm nhau, an ủi lẫn nhau à? Không sai, tôi chính là Bá Vương, không nói đạo lý. Nhìn cách hắn nhìn em, tôi không khoét mắt hắn đã là lịch sự lắm rồi. Cho nên, đừng nói chỉ có hắn mới biết khách khí."

Hà Nghiên sửng sốt nhìn hắn, há miệng không thốt nên lời. Cuối cùng, cô phẫn uất, cười nói: "Phó Thận Hành, anh quả là người không thể nói đạo lý." Cô bỏ mặc hắn, xoay đầu bước đi. Đi chưa được hai bước, cô quay lại, nhìn hắn cản đường, lạnh giọng quát: "Tránh ra, tôi phải về lấy thẻ phòng."

Hắn không nhượng bộ, hờ hững đáp: "Tôi đặt xong khách sạn rồi."

"Vậy thì sao?" Cô không khoan nhượng, trừng mắt oán hận, tức giận chất vấn: "Phó Thận Hành, tại sao tôi và mẹ tôi lại phải ở hai khách sạn khác nhau chỉ để thỏa mãn sự kiểm soát biến thái của anh? Tôi nói cho anh biết. Tôi không đi. Tôi không muốn đi!"

Cô vượt qua hắn, nổi giận quay trở về. Đúng lúc vừa quay lại hành lang, cô bắt gặp một gã đàn ông mặt mũi mang nét phương Đông đứng lấp ló ở góc tường, lén lút nhìn về phía phòng bệnh của ông Hà.

Hà Nghiên ngẩn người, lập tức hiểu ngay tên kia đang làm gì, lửa giận lập tức bùng phát. Cô im lặng, nghiến răng xông lên trước, túm chặt áo hắn, kéo hắn ra ngoài, đợi đi qua hành lang, xác định không bị mẹ mình nhìn thấy mới đẩy mạnh hắn một cái, tức giận mắng: "Cút! Cút ngay, tránh xa ba mẹ tôi ra!"

Gã đàn ông không biết phải làm sao, lại không dám động thủ với Hà Nghiên, lúng túng nhìn về phía hành lang khác. Hà Nghiên nhìn theo, liền thấy Phó Thận Hành đứng sau. Cô đờ người, cố gắng kiểm soát tâm trạng, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, lạnh giọng nói với Phó Thận Hành: "Bảo lũ chó của anh tránh sang một bên đi. Mẹ tôi đã phải chịu áp lực quá lớn rồi, tôi không muốn bà phát hiện ra bất cứ chuyện gì nữa."

Phó Thận Hành không trả lời, khẽ gật đầu ý bảo tên kia rời đi. Gã đàn ông như được đại xá, cúp đuôi chạy mất. Phó Thận Hành lạnh lùng nhìn Hà Nghiên, thong dong hỏi: "Đủ chưa?"

Hà Nghiên im lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Phó Thận Hành, anh nói anh yêu tôi, đúng không?"

Hắn ngạc nhiên nhíu mày nhưng vẫn trả lời: "Đúng."

"Anh biết yêu là gì không?" Hà Nghiên hỏi thêm, thấy Phó Thận Hành mím môi không đáp, liền tiếp tục nói: "Yêu không phải là chiếm hữu, không phải là khống chế, không đứng từ trên cao nhìn xuống đối xử như vật nuôi, gọi thì đến, kêu thì đi. Yêu là tôn trọng." Cô bỗng dừng lại, nhếch môi tự giễu, nói với chính mình: "Tại sao tôi lại nói nhảm nhiều với anh như vậy nhỉ? Loại người như anh thì biết tin tưởng ai."

Hai người đang giằng co thì Lương Viễn Trạch từ trong phòng bệnh đi ra. Trông thấy Hà Nghiên, anh ngạc nhiên hỏi: "Nghiên Nghiên, sao em còn ở đây?"

Hà Nghiên nghe tiếng anh vội cúi đầu che giấu: "Em quay về tìm anh lấy thẻ phòng. Ba bị thế này, em phải ở gần mới thấy yên tâm."

Lương Viễn Trạch đặt khách sạn ngay cạnh bệnh viện, chỉ cần đi bộ là đến, đúng là rất tiện. Lương Viễn Trạch không nghi ngờ, giao thẻ phòng cho cô: "Đến khách sạn thì gọi điện cho anh để anh yên tâm." Nói xong, anh nhìn cô ấm giọng dặn dò: "Trở về uống nhiều nước vào, xem môi em kìa, khác gì bị nhiệt."

Hà Nghiên gật đầu, không nhiều lời, cũng không để ý tới Phó Thận Hành, trực tiếp đi lướt qua hắn.

Bên kia đường có xe của Phó Thận Hành chờ sẵn, thấy Hà Nghiên và Phó Thận Hành kẻ trước người sau rời bệnh viện, lái xe lập tức lái qua. Nhưng Hà Nghiên làm như không thấy, chuyển hướng về lối dành cho người đi bộ, bước nhanh về phía khách sạn. Cô chưa bao giờ tỏ ra nhỏ mọn như vậy, Phó Thận Hành tuy hơi tức giận nhưng vẫn thông cảm cho tâm trạng của cô lúc này, hắn không so đo, yên lặng bám theo sau cách hơn mười bước.

Hắn cứ như vậy theo tới khách sạn, lúc cô vào phòng, xoay người đóng cửa, hắn mới tiến lên lấy tay chặn cửa, hờ hững hỏi: "Náo loạn đủ chưa?"

Cô không trả lời, lạnh lùng nhìn hắn, không tiếp tục cố chấp, buông tay quay người vào phòng. Hắn đi theo, im lặng quan sát căn phòng. Đây là một phòng đôi khá rộng, bên cạnh bộ ghế sô pha trong phòng khách đặt hai chiếc va li to, trên bàn trà để sẵn cốc nước, lọ thuốc nhỏ và các vật dụng cá nhân. Cánh cửa phòng ngủ hé mở, từ bên ngoài có thể trông thấy giường chiếu, tuy nhìn qua rất sạch sẽ nhưng vẫn có thể trông thấy dấu vết có người từng ngủ ở đây.

Xem ra, không có gì khả nghi.

Hà Nghiên cởi áo khoác ném bừa một chỗ, vào phòng tắm rửa mặt, một lúc sau cô đi ra, mặt lạnh bảo Phó Thận Hành: "Hành lý của tôi vẫn trên xe."

Hắn vừa ngồi xuống sô pha, nghe vậy nhìn cô trả lời: "Để tôi bảo người đưa đến."

Rốt cuộc, sự nhẫn nhịn của hắn cũng xóa tan cơn giận của cô. Cô dần khôi phục tâm trạng, không gắt gỏng dễ giận như trước mà rủ mắt, khẽ nói câu "cảm ơn". Hắn gọi điện cho thuộc hạ, một lát sau, một gã thanh niên trẻ đem hành lý của hai người tới.

Hà Nghiên mở va li của mình, lấy quần áo đi tắm. Tuy sắc mặt còn u ám nhưng cô vẫn vừa sấy tóc vừa hỏi hắn: "Anh nghỉ tạm ở đây một lúc hay sang khách sạn đã đặt luôn?"

Hắn nhìn ra ý cầu hòa của cô, không trả lời mà vỗ nhẹ vào ghế sô pha bên cạnh, bảo: "Lại đây, A Nghiên, tôi có mấy lời muốn nói với em."

Cô tỏ vẻ khó chịu, nhẫn nại đáp: "Phó Thận Hành, tôi thật sự rất mệt mỏi và lo lắng, tôi không muốn cãi nhau với anh. Anh muốn nói gì thì để lúc khác nói được không?"

Hắn lặng lẽ ngước nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: "Em nói không sai, chính xác là tôi không biết yêu là gì, bởi vì từ nhỏ không có ai dạy tôi. Không ai nói cho tôi biết thế nào là tôn trọng, thế nào là trân quý, thế nào là che chở, thế nào là tin tưởng. Tôi chỉ được học tranh đoạt, lợi dụng, lừa gạt và phản bội."

Cô ngẩn người lắng nghe, im lặng nhìn hắn.

Hắn khẽ cười, nói tiếp: "Em dạy cho tôi, A Nghiên, em hãy dạy cho tôi biết thế nào là yêu đi, tôi sẽ học dần dần."

Cô chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như vậy nên nhất thời bối rối, hàng mi buông rủ đứng lặng một lúc lâu. Sau đó, cô nhẹ nhàng vỗ vai hắn, dịu dàng nói: "Đi tắm đi, tôi sẽ gọi phục vụ khách sạn mang ít đồ ăn tới. Chúng ta ăn xong nghỉ ngơi, buổi tối còn phải vào bệnh viện thay cho mẹ về nghỉ."

Hắn giơ tay ôm lấy eo cô, siết thật chặt rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Khi hắn bước ra, Hà Nghiên đang sửa soạn hành lý, lấy lần lượt quần dài và áo sơ mi sạch,bảo: "Nếu đã ở đây thì phải mặc cái này, nhỡ mẹ tôi về bắt gặp, tốt nhất là ăn mặc chỉnh tề một chút."

Phó Thận Hành không phản đối, nhận lấy mặc vào. Hà Nghiên đóng va li, đứng dậy cầm bình nước tu mấy ngụm rồi quay sang nhìn hắn, tiện tay vặn mở một chai đưa cho hắn: "Tôi vừa gọi pizza, không sao chứ?"

Có lẽ vì chai nước đã được cô mở sẵn hay là vì hắn vừa trải lòng, hèn mọn móc trái tim giương cao trước mặt cô, cho cô nhìn thấy điểm yếu mềm nhất của mình. Hay có lẽ vì vừa mới tắm rửa xong mà hắn bỗng cảm thấy khát nước. Phó Thận Hành nhất thời mất cảnh giác, ngửa cổ tu hết nửa chai nước, xong mới trả lời câu hỏi của cô: "Gì cũng được."

Cô bình tĩnh đến bên kia sô pha ngồi xuống, liếc mắt nhìn di động, làm bộ tự nhiên, nói: "Điện thoại tôi hết pin, anh cho tôi mượn điện thoại dùng một lát nhé."

Hắn biết cô định gọi cho Lương Viễn Trạch, trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ cô dùng điện thoại của mình để gọi cho Lương Viễn Trạch, hắn liền cảm thấy bình thường, ném di động cho cô. Cô làm như không nhận ra tâm tư của hắn, cúi đầu nhấn số của Lương Viễn Trạch. Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới kết nối. Cô vừa thốt được chữ "a lô" thì đột nhiên im bặt.

"Nghiên Nghiên?" Lương Viễn Trạch gọi cô trong điện thoại.

Nhưng Hà Nghiên không cách nào trả lời. Đây là một loại độc tố thần kinh rất đặc biệt. Trước khi lên cơn, người ta không hề cảm thấy có gì bất thường. Nhưng khi thuốc bắt đầu phát tác, cơ thể sẽ mất kiểm soát và bị tê liệt hoàn toàn. Cô điềm tĩnh, dùng chút sức lực còn sót lại ngẩng nhìn Phó Thận Hành phía đối diện. Hắn đột nhiên biến sắc, cố giãy dụa để đứng dậy, không ngờ chưa kịp đứng lên đã ngã ngồi xuống sô pha.

Hắn cũng ngước mắt nhìn cô đầy vẻ không dám tin và phẫn nộ.

Không thấy Hà Nghiên đáp lại, Lương Viễn Trạch nhanh chóng tắt máy. Mấy phút sau, cánh cửa  bật mở, Lương Viễn Trạch từ bên ngoài bước vào, đưa mắt quan sát tình hình trong phòng, không do dự hướng về phía Hà Nghiên, rút trong túi thuốc giải độc, tiêm vào cánh tay cô.

Ý thức của Phó Thận Hành vẫn tồn tại, sau cơn phẫn nộ ban đầu, hắn dường như đã bình tĩnh trở lại, ngồi ngửa trên sô pha, lặng lẽ theo dõi hết thảy. Nhìn Lương Viễn Trạch tiêm thuốc giải độc cho Hà Nghiên, xoa bóp tứ chi cho cô, khẽ gọi tên cô: "Nghiên Nghiên? Thấy sao rồi? Có cảm giác chưa?"

Thuốc có công dụng rất nhanh, vài phút sau, Hà Nghiên đã khôi phục được năng lực hành động. Cô lảo đảo đứng dậy đi tìm con dao gọt trái cây, cất giọng khàn khàn: "Giết hắn đi, Lương Viễn Trạch, chỉ có giết hắn chúng ta mới thật sự có thể trốn thoát."

Lương Viễn Trạch ôm lấy cô, ngăn cản: "Không được! Xảy ra án mạng chúng ta sẽ bị cảnh sát truy nã, được không bù mất."

Cảm xúc của cô đã vượt quá tầm kiểm soát, cô cố gắng giãy dụa, muốn lao về phía trước nhưng không thoát khỏi Lương Viễn Trạch. Cô lệ rơi đầy mặt quay đầu nhìn anh, giọng run rẩy: "Nhưng em hận hắn, Viễn Trạch, em hận hắn. Hắn đã phá hủy cuộc sống của chúng ta, phá hủy tất cả. Em hận, em hận!"

"Không! Cuộc sống của chúng ta sẽ không bị hắn hủy diệt!" Lương Viễn Trạch bình tĩnh đến không ngờ, anh ôm mặt Hà Nghiên, giọng thì thầm mà kiên quyết: "Chúng ta còn sống, em, anh, và cả ba mẹ nữa. Chúng ta vẫn còn sống. Đi nào! Nghiên Nghiên! Chúng ta nhanh lên, đừng lãng phí thời gian ở đây. Hắn không đáng, không đáng để chúng ta lãng phí thêm thời gian nữa."

Anh quay lại lấy túi xách của cô, nắm chặt tay cô, nửa kéo nửa ôm lôi cô ra ngoài.

Hà Nghiên không cam lòng, nhưng biết Lương Viễn Trạch nói đúng, thế lực của Phó Thận Hành trong nước rất lớn, ở đây cũng có người của hắn. Nếu giết hắn, xảy ra án mạng, có cảnh sát can thiệp, tình hình sẽ thay đổi. Ra đến cửa, cô quay lại nhìn người đàn ông trên ghế sô pha, không ngờ hắn cũng đang nhìn cô, giây phút hai mắt thoáng chạm nhau. Trong mắt cô là hận ý ngập trời, còn trong mắt hắn, chỉ là một màn tĩnh mịch.

Phó Thận Hành chợt nhớ tới cảnh này nhiều năm trước. Cô ngồi trong xe, nửa khuôn mặt đầy máu, hung hăng lao xe về phía hắn. Khi ấy, ánh mắt cô cũng như thế.

Hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, dây dưa lâu như vậy, hóa ra không khác ban đầu là mấy. Cô khóc, cô cười, cô làm nũng với hắn, cô nổi giận với hắn. Mỗi việc cô làm, từng lời cô nói, hóa ra đều là lừa dối. Duy chỉ có lòng căm hận của cô đối với hắn, mới là thật.

Mấy lời hắn nói với cô ban nãy.

Hết sức buồn cười! Phải chăng lúc lắng nghe, cô đã phải nhịn cười ghê lắm? Phó Thận Hành muốn cong môi mỉm cười nhưng khóe môi không thể giương lên, ánh mắt vô thức ẩm ướt.

Cô hành động quá mức cao siêu, hay là hắn quá ngu xuẩn, quá tham lam, cố gắng thay đổi bản thân?

Cho đến giờ phút này, cô không chút lưu tình phá vỡ giấc mộng đẹp của hắn. Giờ hắn mới biết, dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không cách nào thay đổi. Hắn không học được Phó Thận Hành, cũng không đoạt được tình yêu của Hà Nghiên. Hắn vẫn là hắn, là Thẩm Tri Tiết, một kẻ chưa bao giờ được cha ruột thừa nhận, sinh ra trong khu ổ chuột, lớn lên trong một xóm nghèo, mười ba tuổi đã trở thành lưu manh, biết lè lưỡi liếm máu trên đao - Thẩm Tri Tiết.

Cơ thể rõ ràng mất cảm giác, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cơn đau, không chỗ nào không đau, đau tận tim, sâu tận xương tủy.

Phanh thây xé xác cùng lắm cũng chỉ đến vậy.