Vật Trong Tay

Chương 93



Hà Nghiên ăn cơm tối với Điền Điềm xong mới về nhà. Phó Thận Hành đã về, đang ngồi trong phòng khách trên tầng chờ cô. Thấy Hà Nghiên bình an vô sự, Phó Thận Hành bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Sao rồi, mua được nhiều đồ không?"

Hà Nghiên ném mấy chiếc túi mua sắm về phía hắn, trả lời lạnh nhạt: "Tự xem đi."

Hắn đâu quan tâm cô mua gì, chỉ là muốn tìm lý do để nói thêm mấy câu với cô. Còn Hà Nghiên thì rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn. Phó Thận Hành đành mỉm cười, nói: "Em thích là được."

Hà Nghiên thờ ơ, quay người vào phòng tắm tắm rửa. Khi cô quấn áo choàng tắm đi ra, thấy Phó Thận Hành đã theo sang từ bao giờ, đang ngồi trên ghế sô pha trước giường, giở xem một cuốn sách ảnh. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn, gọi: "A Nghiên, lại đây."

Hà Nghiên thoáng chần chừ, lau tóc lại gần, chưa kịp nhìn rõ tập sách ảnh trong lòng Phó Thận Hành thì đã bị hắn kéo ngồi lên thành ghế. Hắn ôm hờ eo cô, mặc cô phản kháng: "Em muốn tổ chức đám cười như thế nào?"

Lúc này, Hà Nghiên mới nhìn rõ trong tay Phó Thận Hành không phải tập album mà là cuốn sách hướng dẫn lập kế hoạch hôn lễ do công ty chuyên tổ chức đám cưới gửi cho. Cuốn sách lên kế hoạch rất tỉ mỉ, hắn giở ra hơn nửa, cẩn thận chỉ cho cô xem những đoạn ưng ý nhất. "Tôi cảm thấy mấy cái này không tệ. Em xem thích cái nào?"

Hắn nói rất nghiêm túc, không chút đùa bỡn. Hà Nghiên ngước nhìn hắn, định trêu chọc  vài câu, nhưng lời ra tới miệng lại nén vào: "Tùy anh." Nói xong, cô dừng một lát, bổ sung thêm: "Nhưng tôi không thích ở ngoài trời, tốt hơn hết là tổ chức trong nhà đi."

Đám cưới trên bãi cỏ hay đám cưới ở bãi biển đương nhiên lãng mạn hơn. Nhưng cô đâu cần lãng mạn, cô thích náo nhiệt hơn. Hôn lễ càng hỗn loạn thì cô càng dễ nhân cơ hội để ra tay.

Phó Thận Hành không biết tính toán của cô, khẽ gật đầu, lật tới trang mô phỏng hôn lễ trong nhà, hỏi: "Kiểu này được không?"

Hà Nghiên không trả lời, liếc xéo hắn, cười như không: "Ông cụ nhà anh có đồng ý để anh lấy tôi không?"

Đương nhiên là Phó lão gia không đồng ý, nhưng Phó Thận Hành không có ý định xin phép ông cụ. Hắn cười cười, xoa nhẹ hông cô, ngẩng đầu nhìn cô, trịnh trọng đáp: "Chẳng phải nhà họ Phó càng náo nhiệt, em càng vui sao? Yên tâm, chỉ cần tôi không làm ông cụ tức chết thì ông cụ sẽ tới dự lễ cưới. Không những ông cụ, mà cả Phó Tùy Chi nữa, toàn bộ người thân và bạn bè của Phó Thị cũng sẽ được mời."

Mọi thứ diễn ra như cô mong đợi. Phó Thận Hành tưởng rằng, cô đồng ý kết hôn với hắn là để quấy nhiễu Phó Thị, mà không biết ý đồ của cô là muốn xới tung gốc cái cây Phó Thị đó lên. Đây gọi là dương đông kích tây, nhưng khó khăn nhất chính là phải khiến mọi người tin tưởng.

Hà Nghiên cúi nhìn mái tóc ướt sũng của mình.

Phó Thận Hành nhìn cô, ném tập sách ảnh sang bên, rút khăn ra khỏi tay cô. Cô vô thức định ngăn lại nhưng bị hắn ấn xuống: "Đừng làm rộn." Hắn quát khẽ, kéo cô từ trên thành ghế vào trong lòng, trùm khăn lên đầu cô, vò vò xoa xoa. Hà Nghiên giãy không nổi đành thôi, mặc kệ hắn làm trò. Chịu đựng một lúc, cô thờ ơ bảo: "Dùng khăn mặt lau qua là được, tóc chứ có phải cỏ khô đâu mà vò kỹ thế."

Phó Thận Hành ngừng tay, bật cười, vội dùng khăn xoa nhẹ theo lời cô: "Được chưa?"

Cô không trả lời,  cũng không bới móc thêm.

Trong phòng im ắng, ngọn đèn đặt dưới đất tỏa ánh sáng dịu nhẹ, hắt lên mái tóc đen như mực của Hà Nghiên, tạo thành một lớp sáng bóng như kim loại, phả mùi thơm thoang thoảng, thấm vào lòng người. Phó Thận Hành dừng động tác, ánh mắt rơi xuống cần cổ mịn màng đẹp đẽ của Hà Nghiên, từ từ cúi người, hôn phớt sau cổ cô.

Hà Nghiên đang tập trung cho kế hoạch tiếp theo, hoàn toàn không phòng bị, cho đến khi đôi môi nóng bỏng của hắn chạm vào, cô mới giật mình, trở tay đẩy ra, quay sang lườm hắn, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm. Tự cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, cô vội cúi xuống, che giấu ánh nhìn.

Phó Thận Hành sững sờ, cuối cùng nhận ra  tất cả sự yên ả ấm áp vừa qua chỉ là màn tưởng tượng của mình. Hắn nhướng môi cười khẩy, không nói gì, đứng dậy rời đi, cả đêm không về. Hà Nghiên biết hắn thực sự tức giận, lý trí nhắc nhở thời điểm này cô nên hạ mình, đừng quá cứng nhắc, để không làm hỏng kế hoạch. Nhưng cảm xúc lại vượt tầm kiểm soát, cô chán ghét, căm hận hắn tới mức không thể vui vẻ lấy lệ với hắn được nữa.

Đi tới đi lui, cuối cùng không biết đâu là điểm cuối. Phía trước là vực sâu không đáy, bước một bước là thịt nát xương tan. Cả hai đều hiểu nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục đi tới đích. Cô không có đường thối lui, phải tiến về phía trước. Còn hắn, thân bất do kỷ, không biết phải làm sao.

Ngày hôm sau vừa đến công ty, Phó Tùy Chi đã tới tìm, như quên mất nỗi sợ hãi trước Phó Thận Hành, lao đến trước bàn  quát to: “Thẩm Tri Tiết! Anh điên rồi à? Sao lại kết hôn với cô ta? Trước kia anh đã hủy hoại cô ta, cô ta hận anh không kịp, lẽ nào thật lòng thật dạ lấy anh?”

Phó Thận Hành bình thản, đan hai tay trước mặt, hờ hững nhìn Phó Tùy Chi: “Tôi biết. Cô ấy không muốn lấy tôi, chẳng qua muốn trả thù tôi mà thôi.”

Phó Tùy Chi nghẹn họng, ánh mắt như nhìn một kẻ điên, bực tức hỏi: “Vậy mà anh vẫn muốn kết hôn?”

“Đúng vậy, tôi vẫn muốn kết hôn.” Phó Thận Hành cười nhạt: “Tôi chấp nhận.”

Phó Tùy Chi tức giận không thốt nên lời, hắn kìm nén cơn thịnh nộ, tay chống mặt bàn, nghiêng người lại gần Phó Thận Hành, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Tri Tiết! Nếu bây giờ anh chỉ là Thẩm Tri Tiết, anh muốn lấy ai thì lấy. Đừng nói là kẻ thù, dù là kỹ nữ, người nhà họ Phó chúng tôi cũng không xen vào. Nhưng hiện tại anh không phải là Thẩm Tri Tiết, anh là chủ tịch của Phó Thị, anh là Phó Thận Hành anh trai tôi. Cho nên, tôi xin anh, đừng hủy hoại thanh danh anh trai tôi, đừng để ai nhắc tới Phó Thận Hành như một trò đùa, cười nhạo anh ấy ngu ngốc bị phụ nữ đùa bỡn.”

Lời hắn nói khó nghe nhưng Phó Thận Hành không hề giận, hắn giương mắt nhìn Phó Tùy Chi: “Tôi sống cuộc sống của tôi, không phải sống thay cho anh trai chú.” Nói xong, hắn nhếch miệng mỉa mai: “Một người đã chết như anh ta thì cần gì tới thanh danh.”

“Vì thế nên anh mới lấy một người đàn bà lăng loàn như cô ta sao?” Phó Tùy Chi giận dữ mất kiểm soát, nói năng không lựa lời: “Trước kia, cô ta theo Trương Thủ, có bao nhiêu người trông thấy? Anh dẫn cô ta tới Túy Kim Triêu, bảo để tôi chơi, có bao nhiêu anh em ở đấy đã nghe được? Thẩm Tri Tiết! Con mẹ nó, anh biến cô ta thành gái điếm rẻ tiền, bây giờ lại biến cô ta thành bảo bối của mình, đã thế còn muốn cả thiên hạ đều biết. Anh bảo người khác phải ăn nói sao đây? Anh...”

Phó Tùy Chi đột nhiên im bặt, sắc mặt Phó Thận Hành khiến người ta kinh hãi, ánh mắt hiển hiện sát ý, nỗi sợ trong hắn bỗng bừng tỉnh, không dám nói tiếp.

Phó Thận Hành ngồi đó, nghiến răng, toàn thân cứng đờ. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi thở hắt ra, ngước mắt nhìn Phó Tùy Chi: “Tôi vốn là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, đừng nói cô ấy không phải là gái điếm, cho dù có là vậy thì cô ấy cũng xứng hơn tôi. Từ trước tới nay, đều là tôi trèo cao. Người khác nói gì sau lưng, nếu để tôi nghe được, tôi sẽ bắt bọn họ câm miệng.”

Giọng điệu hết sức điềm tĩnh nhưng bên trong lại ẩn chứa cảm giác chết chóc. Phó Tùy Chi không rét mà run, nhìn gương mặt giống hệt anh trai ngay trước mắt, nói không thành lời. Lát sau, Phó Tùy Chi mới cất tiếng, hỏi: “Anh, anh thật sự quyết rồi, đúng không?”

Phó Thận Hành trả lời: “Đúng, quyết rồi.”

Phó Tùy Chi hỏi tiếp: “Biết rõ cô ta muốn lấy mạng mình, anh vẫn đặt dao vào tay cô ta, phải không?”

“Ừ.” Phó Thận Hành đáp.

Phó Tùy Chi cười cay đắng, dang hai tay, nói: “Vậy thì tôi không còn gì để nói, dù anh có coi tôi là anh em hay không thì chí ít tôi vẫn luôn coi anh như anh trai của mình, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Nói xong, Phó Tùy Chi xoay người rời văn phòng của Phó Thận Hành. Lúc ra tới cửa, vừa hay bắt gặp A Giang đang vội vàng chạy lại. Phó Tùy Chi dừng bước, gọi hắn, câu được câu chăng: “A Giang, bảo vệ chủ nhân của anh cho tốt, đừng để ả ta giết chết.”

Thực ra, từ trước cho tới nay, tuy Phó Tùy Chi luôn đối nghịch, tìm cách phân cao thấp với Phó Thận Hành nhưng trong thâm tâm, hoặc nhiều hoặc ít, hắn vẫn luôn coi Phó Thận Hành là anh trai. Điều này, khiến A Giang có phần cảm động, chỉ là không biết nên nói như thế nào. Phó Tùy Chi đã đi khỏi, A Giang quay đầu nhìn hắn, bấy giờ mới gõ cửa phòng làm việc của Phó Thận Hành.

“Phó tiên sinh, đêm hôm qua, Điền Điềm lén lút đến nhà họ Trần.” A Giang cẩn thận dò xét Phó Thận Hành, thấy sắc mặt hắn thực sự khó coi, bèn không dám nói thêm nửa chữ.

Phó Thận Hành từ từ nhắm mắt, tuy đã đoán từ lâu rằng Hà Nghiên sẽ ra tay, sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp, nhưng khi tất cả trở thành hiện thực, hắn vẫn cảm thấy trái tim mình buốt giá. Dù tự an ủi bản thân bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thể loại bỏ nỗi đau tựa lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực.

"Cô ấy đến nhà họ Trần?" Hắn khẽ hỏi: "Ở đó có lâu không?"

A Giang đáp: "Hẳn là không, vì không thấy nhà bà Trần sáng đèn, ngược lại, đèn hành lang chỗ quẹo vào nhà bà Trần bật một lúc rồi tắt. Sáng sớm hôm nay, em lén đến xem, phát hiện nơi chứa đồ lặt vặt có dấu vết bị lục lọi."

Phó Thận Hành đã hiểu, hắn khẽ gật đầu: "Sau đấy có thấy cô ấy đi gặp ai không?"

"Không ạ. Cô ấy về thẳng nhà luôn. Buổi sáng đi làm như thường lệ." A Giang trả lời, ngập ngừng, nói tiếp: "Em đoán, chắc hẳn cô ấy tìm kiếm thứ gì đó trong đống đồ lặt vặt. Lẽ nào bà Trần giấu bộ hồ sơ photocopy trong đó?"

Nếu thật sự giấu ở đó thì quả là bất ngờ, bà cụ trông thế mà táo bạo thật. A Giang không dám nói nhiều, chờ Phó Thận Hành ra chỉ thị. Không ngờ, Phó Thận Hành không dặn dò gì thêm. A Giang lén nhìn, lo hắn  vướng Hà Nghiên, để mặc Điền Điềm, đành cắn răng, nhắc nhở: "Chỉ mình cô Hà thôi không nói, nhưng thêm Điền Điềm nữa thì...Vả lại, sau Điền Điềm còn có Thị trưởng Điền. Phó tiên sinh, cẩn thận đêm dài lắm mộng."

Phó Thận Hành mím đôi môi mỏng, ngẫm nghĩ một lát, đứng dậy rời khỏi ghế: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Điền Điềm."

Bọn hắn lái xe thẳng đến công ty của Điền Điềm. Tới nơi, A Giang định gọi điện bảo Điền Điềm xuống nhưng bị Phó Thận Hành ngăn lại. Hắn một mình xuống xe, tự đến văn phòng của Điền Điềm tìm cô ấy. Phó Thận Hành từng tới đây với thân phận là bạn trai của Điền Điềm. Mặc dù, chuyện đã từ nửa năm trước, nhưng với một kẻ tướng mạo khí chất quá xuất chúng như hắn, cô gái trẻ ở quầy lễ tân vẫn nhớ. Thấy hắn bước vào, cô gái thoáng ngẩn người, lắp bắp: "Anh... anh đến tìm chị Điền ạ?"

Phó Thận Hành chỉ về phía văn phòng Điền Điềm, hỏi: "Có ở trong không?"

Cô gái ở quầy lễ tân ngây ngốc gật đầu: "Vâng, có ạ."

Chưa dứt lời, Phó Thận Hành đã quay người vào phòng Điền Điềm. Khi cô gái quầy lễ tân vừa định thần lại, bóng dáng hắn đã biến mất. Cô gái trẻ đứng đực ra một lúc, vội vã nhấc điện thoại gọi nội tuyến cho Điền Điềm: "Chị Điền, Phó tiên sinh đến tìm chị đấy."

Trong điện thoại, Điền Điềm im lặng một lúc mới thản nhiên trả lời: "Chị biết rồi."

Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Phó Thận Hành đứng ở cửa. Phó Thận Hành quan sát cô, thuận tay khép cửa, điềm nhiên ngồi xuống trước bàn, vào thẳng vấn đề: "Điền Điềm, có lẽ cô đã biết mục đích tôi đến đây."

Lần cuối hai người đối mặt nhau là khi Hà Nghiên bị Trương Thủ bắt cóc, hắn tìm cô hỏi thăm tung tích của Hà Nghiên, cô tức giận nói lẫy vài câu, suýt chút nữa bị hắn bóp chết ngoài cửa nhà. Đến giờ nhớ lại, trong lòng Điền Điềm vẫn còn cảm thấy sợ. Cô vô thức lo lắng, tay nắm chặt thành ghế, cố gắng trấn tĩnh, đáp: "Tôi không hiểu ý anh."

Phó Thận Hành rướn môi, cười nhạt: "Cô biết tôi sắp kết hôn với Hà Nghiên chưa?"

Tất nhiên là Điền Điềm biết, cô gật đầu cứng nhắc, đáp: "Chúc mừng."

"Cảm ơn." Phó Thận Hành nhìn cô chăm chú: "Hà Nghiên đã nói cho cô biết rằng cô ấy đang mang thai chưa? Mang thai con của chúng tôi ấy."

Điền Điềm khẽ giật mình, chuyện Hà Nghiên có thai, cô không hề biết.

Phó Thận Hành mỉm cười, cất giọng ôn hòa nhã nhặn: "Điền Điềm, tôi không muốn làm tổn thương cô, không phải vì cô là con gái rượu của thị trưởng Điền, mà vì cô là bạn thân của Hà Nghiên. Với tính khí của cô ấy, nếu tôi ra tay với cô, cô ấy sẽ hận tôi. Tôi không muốn cô ấy căm hận tôi."

Điền Điềm hoảng loạn, nhưng vẫn kiên trì, lạnh lùng đáp: "Tôi không biết anh đang nói tới chuyện gì."

"Đưa thứ đó cho tôi." Phó Thận Hành thu hồi nụ cười trên môi, thản nhiên nói: "Nếu cô đã hiểu rõ về tôi thì đừng ép tôi phải ra tay."

"Thứ gì kia?" Điền Điềm giả bộ ngây ngô: "Anh muốn lấy thứ gì ở tôi?"

Phó Thận Hành cười giễu, trả lời: "Thứ cô lấy từ trong đống đồ linh tinh ở hành lang nhà họ Trần."

"Anh cử người theo dõi tôi đấy à?" Điền Điềm nổi giận, lạnh lùng nhìn Phó Thận Hành nhưng không dám tùy tiện phản ứng. Cô ngồi im một lúc, thấy hắn không có ý định bỏ qua, đành nghiến răng, dùng chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ, ném lên mặt bàn: "Của anh đây."

Tập hồ sơ hơi nhàu nát, nhìn bên ngoài không có gì ấn tượng. Miệng túi dán kín keo, đánh dấu niêm phong bằng bút mực, có lẽ đề phòng bị bóc trộm. Phó Thận Hành nhìn qua, ngước lên hỏi Điền Điềm: "Cô không tò mò à? Sao không mở ra xem?"

Điền Điềm lạnh mặt, trả lời: "Hà Nghiên dặn không được xem bên trong."

"Cô ấy còn nói gì nữa?" Phó Thận Hành nhìn Điền Điềm chằm chằm, giơ tập hồ sơ về phía cô: "Có bảo xử lý thứ này thế nào không?"

Hà Nghiên không dặn gì, Điền Điềm lắc đầu, tỏ vẻ tự nhiên: "Chỉ nói cứ để ở chỗ tôi, nhờ tôi giữ dùm."

Phó Thận Hành thấy Điền Điềm nói chuyện không giống giả vờ, khẽ gật đầu, cầm túi hồ sơ đứng dậy, khẽ cười nhạt: "Tôi mang đồ đi, hai ngày nữa sẽ trả lại. Cô không nên kể chuyện tôi tới tìm cho A Nghiên biết. Điều này có lợi cho tất cả mọi người. Tin tôi đi."

"Phó Thận Hành." Điền Điềm quát, dồn hết dũng khí, ngạo nghễ nói: "Anh không được phép làm tổn thương Hà Nghiên, nếu không tôi sẽ tuyệt đối không tha cho anh."

Phó Thận Hành nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, không những không khó chịu mà ánh mắt dường như còn tỏ ý thân thiện: "Cô ấy là mẹ của con tôi và sẽ sớm là vợ của tôi. Tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy." Hắn dừng lại, nói tiếp: "Tôi thay cô ấy, cảm ơn cô."

A Giang đợi trong xe từ nãy đến giờ, thấy Phó Thận Hành cầm túi hồ sơ đi ra, thở phào nhẹ nhõm, vội vã xuống xe mở cửa cho hắn: "Có đúng là bản sao bộ hồ sơ ở Bắc Lăng không ạ?"

Trước kia, tập hồ sơ gốc về Thẩm Tri Tiết được lưu ở Bắc Lăng. Bên trong chứa hồ sơ phạm tội, tư liệu nhận dạng và quan trọng hơn cả, là bản ghi chép dấu vân tay. Những thứ này đã được bà Trần nhờ cảnh sát Trương tìm giúp, chụp ảnh lại. Sau Phó Thận Hành biết thông qua Trần Hòa. Hắn cử người đến Bắc Lăng theo dõi cảnh sát Trần suốt nhiều ngày, cuối cùng, lấy trộm được chiếc điện thoại di dộng, liền tiêu hủy cùng toàn bộ ảnh lưu trữ. Phó Thận Hành vẫn luôn nghi ngờ, trong tay bà Trần còn thứ gì đó, nhưng hắn tìm mãi không ra.

Phó Thận Hành ngồi vào xe, mở túi hồ sơ niêm phong, giở xem tài liệu bên trong, xác nhận đây chính là phiên bản giống với mấy tấm ảnh trong điện thoại của cảnh sát Trần: "Là nó."

A Giang thở hắt ra: "Rốt cuộc cũng tìm được."

Phó Thận Hành sắc mặt vô cảm, nhét tập tài liệu vào trong túi, đưa cho A Giang, dặn dò: "Hủy bỏ những thứ liên quan tới tôi, làm một bộ giả, trả lại cho Điền Điềm."

A Giang bối rối, không dám hỏi tại sao, chỉ biết gật đầu tuân lệnh.

Phó Thận Hành không nói gì thêm, ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau, hắn bỗng lên tiếng: "Không đến công ty, về thẳng nhà đi."

Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, việc công ty đang chất thành đống, tự dưng quay về quả hơi lạ. A Giang lén nhìn Phó Thận Hành qua gương chiếu hậu, hỏi: "Có cần gọi về, dặn thím Lưu chuẩn bị cơm trưa không ạ?"

"Không cần, có gì ăn nấy." Phó Thận Hành hờ hững đáp, giọng điệu mệt mỏi. Hắn nhắm mắt, ngả người vào thành ghế: "Tôi chợp mắt một lát, đến nơi thì gọi."

A Giang đáp lời, chuyên tâm lái xe. Xe chạy đúng vào giờ cao điểm, công ty của Điền Điềm lại cách nhà Phó Thận Hành khá xa, nên phải mất hơn một tiếng mới về tới. Xe vừa dừng, không cần A Giang gọi, Phó Thận Hành đã tự mình ngồi dậy, hai tay xoa mạnh gò má, bước xuống xe.

Căn hộ nằm trên tầng cao nhất, đi thang máy một mạch lên. Khi họ bước vào cửa, thím Lưu đang nấu ăn trong bếp. A Giang cao giọng nhắc nhở: "Phó tiên sinh về, làm nhiều món một chút."

Phó Thận Hành không để tâm, thay giầy đi vào trong, xuyên qua phòng khách, hướng thẳng lên tầng hai. Không ngờ, hắn vừa tới đầu cầu thang, ngước mắt liền trông thấy Hà Nghiên đứng trên lan can, nhìn lăm lăm xuống dưới, như cố tình đón hắn. Phó Thận Hành ngạc nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô.

Hà Nghiên mất tự nhiên, buông rủ tầm mắt, cúi đầu bước xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi xuống bếp uống nước."

Lời giải thích của cô nghe rất gượng gạo. Khi Hà Nghiên đi lướt qua, Phó Thận Hành đột nhiên níu tay cô lại, cười xấu xa: "Em muốn uống gì để tôi đi lấy?" Trong phòng khách ở tầng hai có tủ lạnh, vậy mà cô vẫn cố ý xuống bếp lấy nước. Hắn muốn biết, thứ nước gì ở tầng hai không có, khiến cô phải đi xuống như thế.

Hà Nghiên liếc hắn, bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn uống nước cam tươi."

Quả là một phụ nữ ranh mãnh, rõ là đang nói dối, nhưng lại khiến người ta không tìm thấy bất kỳ sai sót nào. Phó Thận Hành mỉm cười, buông cô ra: "Em cứ ngồi đi, để tôi đi lấy." Nói xong, hắn cởi áo khoác, không thay sơ mi, chỉ xắn tay áo lên đến khuỷu, xoay người vào bếp vắt nước cam.

Thím Lưu đang bận rộn trong bếp, trông thấy hắn, giật mình vội hỏi: "Ngài cần gì, để tôi lấy giúp."

Phó Thận Hành khẽ cười: "Thím đang bận, khỏi lo cho tôi."

Hắn rửa tay trước, lấy cam trong tủ lạnh tự pha một ly đầy đưa cho Hà Nghiên. Cô không khách khí, ngồi ngay ngắn trong phòng ăn, chậm rãi nhấm nháp. Cô ngước nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Sao hôm nay anh lại về giờ này?"

Tất nhiên là hắn không thể kể chuyện Điền Điềm cho cô biết, nên chỉ mỉm cười, trả lời: "Ra ngoài tham gia hội nghị, tiện đường về ăn cơm với em."

Hà Nghiên không tin lời Phó Thận Hành, lịch trình của hắn đã được sắp xếp xong xuôi từ mấy ngày trước, hiếm khi xảy ra tình huống tiện đường. Cô cười cười, không truy vấn thêm, ngồi nhẩn nha uống nước cam, thầm nghĩ, liệu ban nãy có để lộ sai sót gì không.

Thực ra, vừa rồi cô không định gặp Phó Thận Hành, cũng không có ý xuống tầng uống nước cam. Cô lén lút nhân cơ hội thím Lưu mải nấu cơm, lẻn vào thư phòng của Phó Thận Hành tìm kiếm chiếc USB Tiểu Ngũ nhắc đến. Nghe thấy giọng A Giang, cô vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra tới cửa thư phòng, không kịp quay trở về phòng khách, đã bị Phó Thận Hành bắt gặp.

Thật là mạo hiểm, chỉ cần chậm một bước, cô sẽ bị Phó Thận Hành bắt sống trong thư phòng.

Bây giờ nhớ lại, Hà Nghiên vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cô vô thức ngẩng lên nhìn Phó Thận Hành, không ngờ, hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt lấp lóe, nhìn không rõ tâm tư. Thấy cô nhìn mình, Phó Thận Hành rướn môi cười: "Em cảm thấy cơ thể thế nào? Bác sĩ Vạn đề nghị chúng ta kiểm tra lại."

Biết lần kiểm tra thai kỳ này rất quan trọng, nên cô không phản đối: "Được."

Phó Thận Hành vừa cười vừa gọi điện cho bác sĩ Vạn, yêu cầu ông ấy sắp xếp kiểm tra cho Hà Nghiên. Cuộc hẹn được lên kế hoạch vào sáng hôm sau. Sau khi rời giường, Phó Thận Hành không tới công ty, đích thân đưa Hà Nghiên đi. Sợ cô nhớ lại chuyện trước kia, hắn cố ý sắp xếp làm ở một bệnh viện khác, vẫn là bệnh viện tư nhân nhỏ, nhưng thăm khám là bác sĩ sản khoa nổi tiếng trong ngành.

Môi trường hoàn cảnh rõ khác nhau, nhưng khi hình ảnh ‘thai nhi’ nhỏ xíu hiện trên màn hình, Hà Nghiên lại không cảm nhận được bất kỳ niềm vui nào, trong lòng tràn ngập nỗi căm ghét mạnh mẽ. Đúng vậy, chỉ có sinh mệnh nhỏ trong bụng cô mấy tháng trước, đứa con của cô và Lương Viễn Trạch mới thật sự là con của cô. Tiếc thay, cô không thể bảo vệ đứa bé, bị ép phải phá thai. Giờ đây lại xuất hiện thứ nghiệt chủng này. Mối thù giết con, không hận được sao?

Phó Thận Hành đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm màn hình một cách ngạc nhiên, nhất thời không để ý đến Hà Nghiên, vội vàng hỏi bác sĩ: “Là nó sao? Mới phát triển thế này thôi à? Đã có nhịp tim chưa?”

Bác sĩ từng chứng kiến rất nhiều người lần đầu tiên được làm bố, hầu hết họ chỉ biết phấn khích cười ngây ngô. Nhưng khi nhìn Phó Thận Hành phong độ, tuấn tú, nghiêm túc, lạnh lùng bày ra dáng vẻ như vậy, bèn bất giác buồn cười, chỉ vào nhịp tim cho hắn xem, cười nói: “Đứa bé phát triển rất tốt.”

Ánh mắt Phó Thận Hành lóe sáng, hắn nhìn không chớp vào màn hình, khóe môi rướn lên: “A Nghiên, em xem nhịp tim con đập nhanh chưa kìa.” Hắn gọi cô, vươn tay nắm lấy tay Hà Nghiên. Nhưng vừa chạm vào đầu ngón tay Hà Nghiên, hắn bỗng giật nảy mình.  

Tay cô buốt giá, như ngâm lâu trong nước đá, tỏa hơi lạnh ra ngoài.

Hắn quay sang nhìn cô, thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt, nằm đó nét mặt không cảm xúc.  Hơi lạnh truyền từ tay cô, thâm nhập lòng bàn tay, lan lên cánh tay, tràn vào trong tim hắn. Bác sĩ ngồi bên cũng cảm nhận được sự khác lạ, ngạc nhiên nhìn Hà Nghiên, lại ngẩng đầu nhìn Phó Thận Hành.

Phó Thận Hành định thần, trong ánh mắt không còn niềm vui sướng trước đấy nữa. Hắn siết tay Hà Nghiên, thì thầm: “A Nghiên, nhìn con của chúng ta kìa.”

Giọng hắn không lớn, nhưng kiên định lạ thường, bàn tay nắm chặt tay cô, sức mạnh lớn dần, khiến đầu ngón tay của cô hơi đau. Cô đành mở mắt, liếc nhìn phôi thai hiển hiện trên màn hình, sau đó, vừa nhìn hắn vừa bình thản nói: “Tôi thấy rồi, tốt, tốt lắm.”

Phó Thận Hành im lặng, mỉm cười từ từ nới lỏng tay cô.

Hai người trầm mặc rời bệnh viện. Lúc tới mấy bậc thang ngoài cửa, Phó Thận Hành ngừng bước, đưa tay dắt cô. Không ngờ, Hà Nghiên lại giấu tay ra sau, tránh né hắn. Tay hắn dừng giữa không trung một lúc mới thu về.

Phó Thận Hành khẽ nhướng môi cười, không để bụng. Hắn lái xe đưa Hà Nghiên đi ăn cơm, điềm nhiên hỏi ý kiến của cô về hôn lễ. Bị mấy câu hỏi của hắn làm phiền, Hà Nghiên mất kiên nhẫn, kiên quyết ném đũa, lạnh giọng hỏi hắn: “Phó Thận Hành, anh nghĩ điều đó thú vị lắm à?”

“Đúng vậy.” Hắn trả lời một cách bất cần: “Thật không dễ để có một đám cưới, việc trọng đại cả đời, phải cẩn trọng mới được.”

Câu trả lời như thể châm biếm. Hà Nghiên nhíu mày, cười mỉa mai, không cam chịu yếu thế, phản kích: “Xin lỗi, tôi đã trải qua một lần nên không cảm thấy lạ lẫm như anh.”

Chẳng ngờ, hắn không cảm thấy khó chịu, nhìn cô, hỏi lại: “Vậy có hối tiếc gì mà lần này tôi có thể bù đắp được không?”

Hà Nghiên nghẹn họng, oán hận ngậm miệng. Cô phớt lờ hắn, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm. Phó Thận Hành rất thích điểm này ở cô, bất luận gặp chuyện gì, tình huống tệ đến đâu, cô vẫn có khát vọng sống rất mãnh liệt, dù chỉ là một chút hy vọng, sẽ không từ bỏ, sẽ không ngồi chờ chết.

Đây là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ và linh hoạt, vừa cương, vừa nhu. Cho dù cô không yêu hắn, cho dù luôn căm ghét hắn thì cô vẫn là mẹ của con hắn, dung hòa dòng máu giữa cô và hắn, sinh trưởng thành bào thai, không thể tách rời. Phó Thận Hành nhìn cô, bất giác rướn môi, gắp thức ăn vào bát cho cô: “Ăn nhiều một chút, vì con của tôi, em phải chăm cho cơ thể thật khỏe khoắn.”

Động tác Hà Nghiên cứng đờ, giương mắt nhìn hắn. Ngay khi hắn nghĩ cô sắp trở mặt, không ngờ cô lại cúi đầu xuống, đút miếng thức ăn hắn đưa vào miệng, nhai chầm chậm. Mỗi động tác nhai nuốt đều dùng sức, mang theo vài phần tức giận, không giống như nhai đồ ăn, mà như thể đang cắn nuốt hắn.

Phó Thận Hành nhìn, không nhịn nổi cười.

Hắn đưa cô về nhà trước rồi quay lại công ty làm việc. Hắn vừa rời nhà, liền có một cú điện thoại gọi tới chỗ Phó lão gia: “Phó tiên sinh đã rời đi, không thấy A Giang đi cùng, có lẽ đang ở trong căn hộ. Xem ra, chúng ta khó có cơ hội tiếp cận cô ta, nếu cố tình xông thẳng vào, trận thế sẽ rất lớn, hơn nữa, chưa chắc đã thành công. An ninh ngôi nhà rất nghiêm ngặt, rõ ràng Phó tiên sinh đã có đề phòng.”

Sắc mặt Phó lão gia khó coi, hỏi: “Cô ta từng ra ngoài một mình bao giờ chưa?”

Người kia đáp: “Theo như quan sát hai ngày nay thì không. Cô ta hiếm khi ra ngoài, hoặc đều có Phó tiên sinh đưa đón.”

Phó lão gia trầm mặc, bỗng cảm thấy bất lực. Đúng là Phó Thận Hành đã bị ma nhập, không nên lấy một phụ nữ như vậy. Nếu không ngăn cản được hắn, vậy thì chỉ còn cách bí mật trừ khử người phụ nữ đó. Chẳng dè, Phó Thận Hành lại bảo vệ cô ta kín kẽ đến sát thủ chuyên nghiệp cũng không tìm thấy cơ hội để ra tay. Phó lão gia ngồi trên ghế bành suy nghĩ hồi lâu, bấy giờ mới trầm giọng nói: “Chúng ta xông thẳng vào, ra tay trừ khử hậu họa.”

Vì ông cụ tự mình ra mặt nên đương nhiên dễ dàng tiến vào khu nhà. Nhưng xông vào giết người trắng trợn như thế này, thứ khác tạm thời chưa nói tới, Phó Thận Hành tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Tên sát thủ rất có đạo đức nghề nghiệp, tử tế nhắc nhở: “Phó lão tiên sinh, đối với tôi thì đơn giản nhưng không thể giấu diếm Phó tiên sinh, như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ ông cháu ông.”