– Tôi nên làm gì, cậu đã càng chạy càng xa, nước mắt tôi đầy lòng, coi như nỗ lực ẩn giấu vẫn là không cách nào dừng lại. –
Tôi mơ một giấc mơ, một ác mộng rất đáng sợ, sắp làm tôi đau chết rồi.
Chỉ có thể bất lực mà chảy nước mắt, cái gì cũng không làm được, trong giấc mộng tất cả cũng không thể là chân thật.
Dù cho tôi muốn lừa gạt mình, nhưng ở giây tiếp theo lại triệt để phá vụn.
Tại trước lúc giải phẫu, tôi tỉnh rồi.
Các bác sĩ phát hiện tôi ung thư não, thương lượng kế hoạch giải phẫu, lại bị tôi ngăn trở.
“Không muốn làm giải phẫu…” Tôi không thể làm giải phẫu, sẽ bị phát hiện…
Vì vậy tôi hiện tại mới có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
“Cậu tới đây làm gì?” Ngoài cửa tựa hồ là có người tranh chấp, tôi nghe thấy âm thanh rống giận của Thái Hanh, cùng với cùng Trịnh Hào Tích tranh chấp.
“Kim Thái Hanh, cậu thật sự là kẻ ngu xuẩn.”
“Cậu ấy bị bệnh cậu không biết sao? Cậu vẫn là người sao! Đối với cậu ấy như vậy!”
“Cậu ta bị bệnh thì cùng tôi có quan hệ gì.”
Cuối cùng câu nói đó là Thái Hanh nói, làm trái tim của tôi vỡ ra.
Tôi bị bệnh gì… Cậu ấy sẽ không quan tâm… Dù sao cũng là tôi làm thương tổn cậu ấy trước.
Nhìn thấy bác sĩ sửa sang lại ca bệnh, chính là muốn ra ngoài, trong lòng tôi cả kinh.
“Y… Bác sĩ… Đừng… Đi ra ngoài…” Tôi liên tục lăn lộn từ trên giường xuống, ôm lấy ống quần của ông ta thật chặt.
“Cậu đây là đang làm gì, cậu bị ung thư não, không nghỉ ngơi thật tốt đột nhiên hạ tới làm gì!”
Bác sĩ rõ ràng bị hành động này của tôi làm giật mình, muốn đỡ tôi lên.
“Cầu van ông… Nói dối với bọn họ, nói tôi bệnh không nghiêm trọng… Van cầu ông…”
Tôi không có bao nhiêu khí lực để có thể nói chuyện, mỗi một câu miệng khô lưỡi khô.
“Đây chính là ung thư não, cậu lẽ nào cứ như vậy muốn che giấu sao? Không trị liệu cậu sẽ chết.
“Van cầu ông… Van cầu ông… Không cần nói cho cậu ấy… Cầu ông…” Tôi dần dần không có khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
“Thôi được… Nghỉ ngơi mấy ngày, ta sẽ an bài cho cậu xuất viện.” Bác sĩ đáp ứng thỉnh cầu của tôi, nâng tôi về trên giường, ra cửa.
Tôi tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, thật sợ sệt Kim Thái Hanh sẽ nhìn ra kẽ hở.
“Bệnh nhân hiện tại rất tốt, chỉ có điều…”
“Không có gì, bệnh nhân chỉ là có đau dạ dày mà thôi, hơn nữa ngày hôm nay dạ dày xuất huyết nên mới té xỉu.”
“Là vậy phải không? Kia hảo, tôi chờ một chút vào xem xem.” Nghe ngoài cửa trả lời như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, hư thoát mà nằm ở trên giường.
Bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mố với tới đầu giường để lấy nước, mà một điểm khí lực cũng không có.
Ly nước trên không trung rơi xuống, “Choang ——” cốc vỡ tan tành ở trên mặt đất.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Trịnh Hào Tích bỗng nhiên đẩy cửa phòng bệnh đi vào, đứng ở bên cạnh, là Kim Thái Hanh một bộ biểu tình không quan tâm, trái tim của tôi đau nhói.
Tôi rất yêu Kim Thái Hanh, hận Trịnh Hào Tích.
Nhưng là tại sao… Trịnh Hào Tích sẽ quan tâm tôi… Mà không phải Kim Thái Hanh…
“Cậu muốn uống nước sao? Chờ chút, tôi lấy cho cậu.” Trịnh Hào Tích nói, từ bên cạnh cầm lấy một cái chén nước mở ra nước ấm bình đến một chén đưa cho ta.
Tôi không muốn uống, bởi vì người đó là Trịnh Hào Tích, phá huỷ cả đời tôi.
Tôi vốn định muốn đẩy hắn ra, mà sức mạnh của hắn quá lớn, ngạnh đem nước rót vào.