Vây Giữ Em Một Đời

Chương 3: Lấy thân báo đáp



Vẻ mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ vô cùng bình tĩnh cô lên tiếng hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao hay anh muốn tôi đền đáp ơn cứu mạng của anh, bao nhiêu tiền anh nói đi tôi lập tức đem tới cho anh”.

Nghe xong câu này Tôn Tử Hàn cười to lên: “Hahaha em nghĩ tôi khốn khổ đến mức như vậy sao? Vậy là em lầm to rồi ngày xưa tôi vì muốn tiếp cận em nên mới nói tôi là du sinh viên nghèo hiếu học nhận được học bổng toàn phần thôi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Ai tin anh là sinh viên nghèo tôi cũng bái phục thật, nhìn cái xe anh đi quần áo anh mặc trên người cũng đủ biết là nhà có tiền rồi a”.

“Em biết tập đoàn Tôn Thị không hả?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Ở Đông Đô này ai mà không biết hai tập đoàn lớn nhất là Tôn Thị và Hoa Kỳ Liên đâu chứ anh hỏi hơi thừa thì phải”.

Tôn Tử Hàn liền nhếch môi cười tự mãn: “Tôi không phải một thằng sinh viên nghèo mà em cố sống cố chết bỏ rơi đâu, nói cho em biết tôi là Tôn Tử Hàn là người có quyền thừa kế thứ hai trong tập đoàn Tôn Thị - Tôn Tử Hàn đó, bây giờ em có thấy hối hận vì lúc đó đã sống chết chia tay tôi không?”.

Tôn Tử Hàn nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ chằm chằm, anh muốn biết đáp án nếu như trước đây cô biết anh là một thiếu gia giàu có liệu cô có đòi chia tay với anh không và bây giờ biết được thân phận thật sự của anh cô có hối hận không?

Tôn Tử Hàn từng yêu Hạ Tiểu Vũ sâu đậm mối tình đầu luôn có một đặc quyền to lớn trong tim mỗi người thế nhưng anh cũng từng rất hận cô vì đã làm anh tổn thương sâu sắc đến tận bây giờ.

Phải, Tôn Tử Hàn đã nói với lòng mình nếu có gặp lại anh nhất định sẽ hành chết Hạ Tiểu Vũ mới cam lòng nhưng đáng tiếc người đứng trước mặt anh lúc này là Kỳ Liên Tuyết Vũ chứ đâu phải Hạ Tiểu Vũ của anh.

Không biết có ẩn tình gì không, hay chỉ là người giống người nhưng mà trên gương mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ lại có những đường nét rất giống với Hạ Tiểu Vũ đặc biết là góc nghiêng nên Tôn Tử Hàn mới nhận nhầm người như thế.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nghiến răng nghiến lợi rủa một câu: “Sao trên đời lắm người họ Tôn thế không biết, mới chạy trối chết một người ở nhà ra đường lại đụng phải một tên khác, sao những người họ Tôn cứ như khắc tinh trong cuộc đời của mình vậy không biết”.

Tôn Tử Hàn đột ngột gia tăng sức nắm chặt cánh tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ làm cô thốt lên: “Đau”.

“Hóa ra em cũng biết đau hả anh cứ nghĩ em là sắt đá vô tri chứ”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ muốn vùng vẫy khỏi Tôn Tử Hàn nhưng không được: “Anh mau buông tay ra đi đau lắm đó không muốn tiền thì anh muốn gì nói thẳng đi, đúng là trên đời này không ai tốt bụng tự nhiên đi giúp đỡ mình hết á, tôi thật quá ngây thơ khi tin lời anh nói mà”.

Tôn Tử Hàn nhếch môi cười lạnh rồi phun ra mấy chữ: “Nếu muốn trả ơn tôi thì cũng dễ thôi,lấy thân báo đáp đi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ mắt chứ A mồm chữ O nhìn Tôn Tử Hàn rồi hỏi lại: “Tôi không có nghe lầm chứ anh đói khát tới vậy luôn đó hả? Nhưng mà không được đâu tôi mới 19 tuổi thôi người lại gầy gò thiếu thịt chắc không hợp khẩu vị của anh đâu ha”.

Tôn Tử Hàn khẽ nhếch môi mỉm cười đầy mỉa mai: “19 tuổi sao? Nói mà không biết gượng miệng, muốn biết hợp khẩu vị của tôi không thì cứ lên giường cùng với tôi đi rồi mới biết được”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ trợn mắt lên nói lại: “Có gì phải gượng chứ tôi 19 tuổi thì nói 19 tuổi chẳng lẽ đảo ngược lại thành 91 à, đồ thần kinh”.



Tôn Tử Hàn tỏ vẻ mất kiên nhẫn lên tiếng: “Em diễn vai mất trí nhớ rất hay đó nếu đã vậy tôi sẽ tận tâm giúp em nhớ lại trước rồi em dùng thân báo đáp luôn một lần cũng không muộn”.

Nói rồi Tôn Tử Hàn đột ngột đưa tay ra sau cổ của Kỳ Liên Tuyết Vũ nâng gáy của cô rồi bất ngờ hôn xuống đôi môi non mềm của cô.

Kỳ Liên Tuyết Vũ quá bất ngờ vì hành động của Tôn Tử Hàn nên không kịp phản ứng cô cứ như vừa hóa đá xong, sau mấy giây ngỡ ngàng Kỳ Liên Tuyết Vũ liền giơ chân lên đá vào chân của Tôn Tử Hàn một cái.

Tô Tử Hàn đau quá nên buông Kỳ Liên Tuyết Vũ ra rồi nói: “Sau mấy năm không gặp không ngờ em bây giờ lại đanh đá dữ dằn như vậy chứ”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy tay quẹt ngang qua miệng mình lại rồi quát: “Không gặp cái đầu anh đấy, dám cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi có tin là tôi khiến cho anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn không hả?”.

Tôn Tử Hàn ngoắc ngoắc ngón tay trỏ của mình vẻ mặt đầy khiêu khích: “Em vừa nói tôi cướp đi nụ hôn đầu của em sao thật là nực cười mà, từ nhiều năm trước em đã tự nguyện trao nụ hôn đầu cho tôi rồi còn gì, em nói muốn khiến cho tôi tuyệt tử tuyệt tôn chứ gì có ngon thì lại đây, còn phải xem em có đủ bản lĩnh không đã”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhăn mày thầm rủa “Tên khốn hôm nay tôi mệt rồi lần sau gặp lại tôi nhất định hành anh một trận ra trò”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ chạy tới xe của Tôn Tử Hàn rút chìa khóa ra rồi bỏ chạy đi luôn Tôn Tử Hàn đuổi theo phía sau cô: “Nè em đối xử với ân nhân của mình vậy đó hả mau đưa chìa khóa lại đây cho tôi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ vừa chạy vừa quay đầu lại làm mặt xấu trêu Tôn Tử Hàn: “Ngu sao mà trả, chờ kiếp sau đi ha”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ băng qua đường chạy vào một con hẻm lúc Tôn Tử Hàn đuổi tới thì đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

Tôn Tử Hàn đứng đó một mình với vẻ mặt giận đến độ nỗi hết gân xanh trên trán lẩm bẩm: “Hạ Tiểu Vũ nếu để tôi gặp lại em một lần nữa thì tôi nhất định không tha cho em đâu, nhất định khiến em sống không bằng chết tôi mới cam lòng”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ đến trạm điện thoại công cộng nhấn số gọi đi vài giây sau đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lạc Vy Vy: “Alô”

“Vy Vy là mình Tuyết Vũ đây”.

Lạc Vy Vy vô cùng ngạc nhiên: “Tiểu Vũ sao cậu lại gọi tới bằng số điện thoại lạ đã xảy ra chuyện gì vậy để mình gọi báo cho anh Thời Cung biết anh ấy sẽ qua London giúp cậu”.

“Mình đang ở Đông Đô”.

Lạc Vy Vy kinh ngạc kêu lên: “Hả cậu về nước hồi nào vậy?”.

“Chuyện dài dòng lắm cho mình tá túc lại nhà trọ của cậu được không?”.

Lạc Vy Vy liền gật đầu: “Uh địa chỉ của mình là…”.

“Mình đã hỏi cô của cậu quản gia Lạc rồi giờ mình qua đó đây”.



“Uhm”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng ven đường tùy tiện bắt một chiếc taxi đến khu nhà trọ của Lạc Vy Vy, đây là một chung cư thấp tầng đa số đều là sinh viên đại học thuê trọ.

Nghe tiếng chuông cửa Lạc Vy Vy mở cửa ra và vui mừng ôm chầm lấy Kỳ Liên Tuyết Vũ oán trách vài câu: “Nè về nước mà không báo mình biết tiếng nào hết cậu là đồ xấu xa”.

Cả hai đi vào nhà, Kỳ Liên Tuyết Vũ ném ba lô qua một bên rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh: “Nè cậu có bàn chải đánh răng dự phòng không vậy Vy Vy?”.

Lạc Vy Vy mở cái tủ nhỏ để vật dụng lặt vặt trong nhà vệ sinh lấy một cái bàn chải đánh răng mới đưa cho Kỳ Liên Tuyết Vũ và cười khúc khích: “Không phải chứ vừa gặp nhau đã đòi đánh răng là sao đây hả?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cười khổ: “Chờ mình đánh răng xong sẽ nói chuyện với cậu sau”.

Một tiếng sau, Kỳ Liên Tuyết Vũ bước ra khỏi nhà vệ sinh vẻ mặt không vui chút nào hết Lạc Vy Vy để ý thấy môi của Kỳ Liên Tuyết Vũ sưng đỏ liền lo lắng hỏi: “Nè Tiểu Vũ à môi của cậu, không sao chứ?”.

Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ ẩn hiện lên tia lửa thù hận như muốn giết người tới nơi: “Mình vừa mới…bị…một tên thần kinh…cưỡng…hôn”.

Lạc Vy Vy mở to mắt kêu lên: “Hả?”.

Lạc Vy Vy nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt lo lắng rồi lập tức chạy đến nhìn từ trên xuống dưới của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Tên đó không còn làm chuyện gì khác chứ? Cậu có sao không nói mình biết đi?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ lắc đầu: “Còn có thể làm gì chứ cậu nghĩ mình yếu đuối đến nỗi để người ta bắt nạt sao, mình đá hắn ta một cái thật đau rồi bỏ chạy mới thoát thân đó nha, nếu lần sau mà gặp lại cái tên khó ưa đó nữa mình nhất định đánh cho anh ta một trận ra hồn cho mà coi”.

Lạc Vy Vy vừa mừng vừa lo thúc vào khuỷu tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ một cái: “Còn cười được sao, cậu thật là biết cách làm cho người khác lo lắng đó nha”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ qua sofa ngồi bắt chéo chân hai tay khoanh trước ngực: “Còn cậu mới có mấy năm không gặp đã đủ lông đủ cánh rồi ha còn dám tự ý dọn ra ngoài ở riêng mà không nói mình biết tiếng nào nữa, cậu hay lắm đó Lạc Vy Vy”.

Lạc Vy Vy tự nhiên cảm thấy hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng của mình liền lên tiếng giải thích: “Mình không muốn cậu bận tâm thêm chuyện của mình cho nên mới không nói cậu biết thôi, xin lỗi mà”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ trừng mắt nhìn Lạc Vy Vy: “Cậu còn xem mình là bạn tốt không vậy hả?”.

Lạc Vy Vy liền bước tới ngồi xuống bên cạnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm lấy cánh tay cô làm nũng: “Đương nhiên cậu là bạn tốt nhất của mình rồi nhưng mình sợ cậu lại bay về đột ngột giống như 5 năm trước khi nghe mình bị cô lập trong lớp cho nên mình mới không nói cậu biết đó, mình muốn mình là người bảo vệ cho cậu chứ không phải lúc nào cũng để một tiểu thư như cậu ra mặt bảo vệ một đứa gia nhân như mình”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ cáu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi giữa mình với cậu không tồn tại quan hệ chủ tớ cậu là bạn thân nhất của mình, cậu phải ghi nhớ điều đó biết chưa?”.

“Được rồi mình xin lỗi sau này không nói như vậy nữa, thật ra mình muốn tự lập một chút nên mới dọn ra ngoài sống riêng mình cũng lớn rồi mình có thể đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí mình không muốn đẩy gánh nặng này lên vai của cô Bối Linh nữa”.