Hạ Tiểu Vũ thở dài cô ta là thân phận giả tiểu thư nên bây giờ ai cũng có thể lấy ra để uy hiếp, cô ta cũng thật sự mệt mỏi lắm rồi nhưng nếu mất đi thân phận nhị tiểu thư này cô ta sẽ chẳng còn lại bất cứ thứ gì hết.
“Tôi nói thật với anh biết trong tay tôi chỉ còn có 5% cổ phần thôi”.
Tống Minh liền tức giận: “Vậy 5% kia cô đã làm gì rồi hả?”.
“Tôi bán rồi”.
Tống Minh liền hằn hộc: “Cô bị ngu hả, nếu muốn bán sao không bán cho tôi chứ”.
Hạ Tiểu Vũ tức giận Tống Minh bỏ rơi cô ta đến với người phụ nữ khác sau khi cô ta bị Tôn Tử Hàn hủy đám cưới nên quát lớn: “Tôi chính là không muốn anh ngồi vào cái ghế chủ tịch tập đoàn Hoa Kỳ Liên đó, anh là cái đồ ăn cháo đá bát mà”.
Tống Minh tức giận tát vào mặt Hạ Tiểu Vũ một cái: “Cô chỉ là con cờ trong tay tôi thôi nghe rõ chưa, bây giờ cô ký giấy chuyển nhượng cổ phần hoặc là chết”.
Tống Minh dí súng vào trán của Hạ Tiểu Vũ khiến cô ta run lên vì hoảng sợ, cô ta thừa biết Tống Minh không biết nói đùa nên đành miễn cưỡng ký tên vào giấy chuyển nhượng cổ phần.
Hạ Tiểu Vũ quen biết Tống Minh đã lâu thừa hiểu hắn chỉ cần đạt được mục đích sẽ bất chấp thủ đoạn nhưng cũng là người giữ chữ tín, từ sau khi hắn nhận được 10% cổ phần vào 3 năm trước thì đã không đến tìm cô kiếm chuyện lần này vì tranh giành với Kỳ Liên Thời Cung mới đến uy hiếp cô giao cổ phần ra. So với Từ Lý thì Tống Minh vẫn có thể tin tưởng hơn, Hạ Tiểu Vũ cũng không muốn người khác cứ uy hiếp mình nên quyết định nhờ Tống Minh giúp đỡ.
Tống Minh vừa tính đứng dậy rời đi thì Hạ Tiểu Vũ liền lên tiếng: “Khoan đã, cổ phần này tôi có thể cho anh nhưng mà anh giúp tôi một chuyện được không?”.
Tống Minh dừng bước quay người lại nhìn Hạ Tiểu Vũ: “Chuyện gì mà lại cần đến tôi chắc là chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi đúng không?”.
Hạ Tiểu Vũ đem chuyện Từ Lý đến tìm cô tống tiền kể cho Tống Minh nghe rồi nói: “Anh giúp tôi giết chết thằng chó đó đi, nó đã lấy của tôi rất nhiều tiền rồi”.
Tống Minh gật đầu: “Được xem như cô dừng 5% cổ phần mua lại bí mật của bản thân đi, tôi sẽ xử lý cái tên Từ Lý đó cho cô”.
Sau khi Tống Minh rời đi Hạ Tiểu Vũ liền gào khóc lên: “Tại sao, tại sao tôi lại không còn thứ gì hết vậy chứ, tôi là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia mà”.
Năm đó Hạ Tiểu Vũ bày kế để Mộ Dĩ Mai ép Kỳ Liên Tuyết Vũ phải chuyển nhượng 10% cổ phần cho mình bây giờ cô ta lại bị Tống Minh uy hiếp âu cũng là quả báo mà cô ta đáng phải nhận.
Tôn Tử Hàn về căn biêt thự của anh ngồi nhìn mấy con cá Koi bơi lội trong hồ rồi trầm mặc với chính mình, thời gian 3 năm qua anh đã cố tình đi đến nhiều nơi để tìm kiếm Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng lại chẳng có chút tin tức gì hết.
Tôn Tử Hàn gối tay lên đầu nhìn bầu trời xanh ngoài kia và tự hỏi lòng “Rốt cuộc thì mình đang chờ đợi cái gì đây cũng không biết nữa đã năm năm rồi, Tiều Vũ bây giờ em đang ở đâu, sống có tốt không, chắc là không nhớ tới anh đâu nhỉ…”.
Tình hình Hoa Kỳ Liên rối ren nếu như Kỳ Liên Thời Cung mất đi chức vị chủ tịch thì cô cũng Hạ Tiểu Vũ cũng chẳng còn là tiểu thư giàu sang gì nên cô ta mặt dày đến tìm Tôn Tử Hàn xin giúp đỡ.
“Tử Hàn à, hiện tại tập đoàn Hoa Kỳ Liên đang đứng trên bờ vực thẳm chỉ có Tôn Thị mới có thể giúp đỡ gia đình em thôi, xin anh có thể nào giúp anh trai em không?”.
Tôn Tử Hàn ngồi nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc: “Cho dù nhà cô có phá sản thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết”.
Hạ Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay của Tôn Tử Hàn giả vờ đáng thương lên tiếng: “Tử Hàn à, nể tình cảm chúng ta xưa nay em giúp gia đình em lần này được không?”.
Tôn Tử Hàn nhếch môi cười lạnh: “Tình cảm sao?”.
Sau đó Tôn Tử Hàn liền hất tay của Hạ Tiểu Vũ ra rồi nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết giữa tôi và cô chỉ có thù hận không hề có tình cảm gì hết cô nghe rõ chưa, năm năm trước cô nhân lúc đầu óc tôi không tỉnh táo dàn cảnh là tôi xảy ra quan hệ với cô còn dám lập mưu kế hãm hại vợ tôi nữa, khiến cho hôn nhân của tôi vì cô tan vỡ là một cái tội rất lớn vậy mà hôm nay cô còn ở đây nhắc đến tình cảm không thấy buồn cười lắm sao?”.
Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy thái độ tuyệt tình của Tôn Tử Hàn liền phản bác lại: “Rõ ràng là trong tim anh có em vì thế lúc đó mới hết lòng bênh vực cho em mà không tin tưởng Kỳ Liên Tuyết Vũ, hôn nhân của anh tan vỡ là do anh ngu ngốc mà thôi”.
Tôn Tử Hàn tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, anh đưa tay bóp cổ Hạ Tiểu Vũ khiến cho cô nhăn nhó mặt mày vì khó thở rồi nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Tôi nói cho cô biết năm đó tôi sống là người có trách nhiệm tôi cảm thấy tôi có lỗi vì đã cưỡng ép cô lên giường với tôi nên mới muốn bù đắp mà thôi, nhưng mà tất cả chỉ là trò lừa đảo của cô vì vậy tôi với cô chỉ có thù hận mà thôi”.
Hạ Tiểu Vũ đột nhiên mỉm cười rồi lên tiếng: “Tôn Tử Hàn anh có hối hận vì đã đánh mất Kỳ Liên Tuyết Vũ thì cũng muộn màng rồi, anh nên nhớ nó đã phá bỏ đứa con của anh, nó có liên quan đến cái chết của Tôn Tử Mặc đó”.
Tôn Tử Hàn đẩy Hạ Tiểu Vũ ngã ngồi trên nền đất một cái thật đau rồi lạnh lẽo lên tiếng đáp: “Kỳ Liên gia mấy người toàn làm những chuyện có lỗi với tôi thì mắc mớ gì tôi phải giúp mấy người chứ, tôi chống mắt lên chờ ngày Hoa Kỳ Liên sụp đổ”.
Không xin được sự giúp đỡ còn bị đẩy ngã không thương tiếc Hạ Tiểu Vũ thất thỉu đi về nhà, tính ra thì làm nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia đâu phải chuyên dễ dàng gì.
Hoàng Kỳ Long rút hết người về Đông Đô tập kích căn biệt thự cũ của mình muốn tiêu diệt Tống Minh báo thù nhưng kết quả hắn đã chuyển đến sống ở nơi khác nên anh chỉ bắt sống được một số thuộc hạ của Tống Minh mà thôi.
Lần này Qúy Trì Cung có thể công khai đứng về phía của Hoàng Kỳ Long rồi không cần phải giả vờ ở lại bên cạnh của Tống Minh nữa.
Hoàng Kỳ Long nghiến răng nghiến lợi: “Tức thật vậy mà để Tống Minh trốn thoát được”.
Quý Trì Cung cúi đầu: “Có lẽ từ lâu hắn đã nghi ngờ em rồi nhưng mà không nói ra thôi”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Không sao hết, bây giờ anh đã trở về rồi thì sớm muộn gì Tống Minh cũng phải gánh hậu quả cho những việc độc ác mà hắn ta đã làm với ba anh thôi, chúng ta lấy lại căn biệt thự này xem như vật về chủ cũ cũng được đi”.
Một thuộc hạ của Hoàng Kỳ Long đi ra: “Thưa anh Long dưới tầng hầm phát hiện một cô gái bị thương khá nặng hình như là bị giam giữ ở đó”.
Hoàng Kỳ Long nhíu mày: “Tại sao Tống Minh lại giam giữ phụ nữ trong tầng hầm chứ, chúng ta đi xem thử thế nào”.
Hoàng Kỳ Long, Quý Trì Cung và một số thuộc hạ cùng tiến đến khu vực tầng hầm, ở đây ẩm thấp tâm tối cách bày trí chẳng khác gì chốn lao tù hết.
Hoàng Kỳ Long nhìn thấy quả thật có một cô gái dáng người gầy gò trên người đầy thương tích đang nằm trên mặt đất nên ngồi xổm xuống xem tình hình thế nào: “Này cô ơi…”.
Cô gái kia nghe thấy có tiếng người gọi nên thôi thốp cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy người trước mắt là Hoàng Kỳ Long cô yếu ớt lên tiếng: “Kỳ Long…là cậu sao?”.
Hoàng Kỳ Long tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô là ai sao lại biết tôi?”.
Bàn tay của cô gái kia còn dính đầy máu nắm lấy cánh tay của Hoàng Kỳ Long rồi đứt quãng đáp: “Tôi là…Thương…Thiên…Vân”, sau đó bất tỉnh.
Hoàng Kỳ Long sững sờ khi nghe cô gái đó nói tên là Thương Thiên Vân, năm đó lúc học chung lớp Thương Thiên Vân là sinh viên ưu tú trong đội tuyển võ thuật của trường cô vốn xuất thân là con nhà võ, 18 tuổi đã đạt được đai đen lục đẳng là sinh viên trẻ tuổi nhất trường đạt được trình độ thượng thừa như thế.
Hoàng Kỳ Long thật không hiểu nổi với trình độ của Thương Thiên Vân sao lại bị thương đến nông nỗi này còn bị giam giữ ở tầng hầm lao tù nữa chứ.
Hoàng Kỳ Long và Thương Thiên Vân từng là bạn học chung lớp nhiều năm nên khi nhìn thấy bạn của mình rơi vào hoàn cảnh như hiện tại Hoàng Kỳ Long liền vội vàng bế cô lên rồi nói với Qúy Trì Cung: “Mau chuẩn bị xe chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện”.
Quý Trì Cung tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh Long, anh nên cẩn thận biết đâu đây là cái bẫy của Tống Minh thì sao?”.
“Cô ấy là bạn học của anh, anh nghĩ cô ấy cũng là nạn nhân của Tống Minh, mau chuẩn bị xe đến bệnh viện nhanh đi”.